Editor: Tịnh
Tống Duệ vén tay áo lên, chuẩn bị làm một vố lớn. Song nghĩ lại so đo với người ngủ quấy làm gì nên đành thôi, nhẫn nhịn đắp chăn lên cho anh lần nữa.
Lần này hắn thông minh hơn, dém chăn hết bốn phía, nhét vào dưới người tướng quân, như vậy lúc tướng quân trở mình sẽ không nhúc nhích được. Tật quậy khi ngủ cũng tạm ngưng lại, khó khăn lắm mới yên lặng trong chốc lát.
Người say rượu ngủ một giấc sẽ dễ chịu hơn, vừa hay buổi chiều phải uống tiếp, có chút thời gian để xả hơi.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tống Duệ cũng hơi buồn ngủ, dứt khoát nằm xuống luôn, tháo mũ xuống giành chăn với tướng quân.
Tướng quân rất có ý thức bảo vệ lãnh địa của mình. Hắn vừa kéo là anh kéo lại ngay, hai người kéo qua kéo lại nhiều lần.
Tống Duệ mệt tâm, dứt khoát đi ra ngoài gọi người lấy thêm chăn. Đây là khách sạn của hắn, giám đốc tự mình ôm chăn mang đến, còn hỏi han ân cần, hỏi hắn một cái chăn có đủ không.
“Được rồi.” Tống Duệ phất phất tay, để giám đốc đi ra ngoài, còn mình ôm chăn đặt ở bên kia giường.
Cái giường này hơn hai mét, hai người ngủ dư sức, nhưng nếu đó là tướng quân thì lại khác.
Anh ngủ rất quậy, khi thì lăn bên này, khi lại lăn bên kia, chẳng có lúc nào yên ổn. Tống Duệ nằm ngủ bên cạnh gặp tai vạ, chốc chốc ngồi dậy nhìn anh còn phải đề phòng đột nhiên bị đá.
Ngủ một giấc mà vật vã. Đến khi ngủ được hơn nửa thì nghe thấy tiếng bình bịch.
Tống Duệ mắt cũng không mở, thuận miệng hỏi, “Anh té hả?”
Tướng quân cũng bị tiếng động đó làm tỉnh, mở mắt nhìn một chút, “Không có.”
Anh vẫn ngủ trên giường, tư thế rất oai. Hai chân kẹp chăn, một chân vẫn đang đá vào mép giường, bên cạnh rỗng tuếch.
“Vậy thì ai té…” Tống Duệ đột nhiên phản ứng lại, mở mắt nhìn lên, phát hiện mình nằm trên đất, bên cạnh là chân tủ.
“…”
Hắn không tin nổi, “Anh đạp em rớt xuống?”
Tướng quân chột dạ không dám nhìn hắn, “Lúc anh ngủ không thành thật lắm.”
“…”
Anh đâu chỉ không thành thật, mà là cực kỳ không thành thật. Chẳng trách đặc biệt nhắc vụ ngủ quấy, cứ tiếp tục như vậy cơ bản không thể ngủ chung được.
“Tật xấu này phải sửa.” Khuôn mặt Tống Duệ nghiêm túc, “Bây giờ anh không chỉ có một mình, anh còn có em.”
“Ừm.” Tướng quân hiểu những lời này, thế nhưng anh không kiểm soát được, tật xấu này có từ trong bụng mẹ rồi.
“Thôi, từ từ đi đi.” Tống Duệ bò lên, xem thời gian. Bây giờ là mười một giờ bốn mươi trưa, buổi hôn lễ sẽ diễn ra từ sáng đến xế chiều, kết thúc trước bảy tám giờ tối.
Buổi sáng chỉ là món khai vị, buổi trưa mới là trọng điểm, buổi tối chỉ tiếp đãi thân thích hai bên. Đón tiếp cả ngày là ai cũng mệt gần chết.
Tống Duệ cười cứng đơ, hắn biết tướng quân không thể uống rượu, ngoại trừ trộn nước trắng với rượu thì không cho anh uống thứ khác. Thình thoảng có rượu đỏ cũng là hắn uống, chặn cho tướng quân.
Hắn uống nhiều hơn, sắc mặt có chút trắng bệch, tuy rằng nhóm phù rể có uống phụ một ít, thế nhưng trong trường hợp là các trưởng bối thì hắn phải tự uống.
Những người đến đây đều bằng bằng nhau. Đa số vẫn là trưởng bối, quyền cao chức trọng nên không tránh được, người thân thì càng không tránh được, gặp người lớn tuổi lạu càng không tránh được, vừa đi một hai vòng hắn đã hơi say.
Thứ như rượu này uống nhiều vào thân thể sẽ có chút không nghe lời, không chỉ chân hơi nhũn, trong đầu thì rỗng tuếch.
Tống Duệ đứng không được, phần lớn trọng lượng đều đặt ở trên người tướng quân. Hai người bọn họ vốn là vợ chồng, động tác thân mật tí cũng bình thường, trong mắt mọi người xung quanh ngược lại là biểu hiện tình cảm thắm thiết.
Đương nhiên là có người cho là thế, cũng có người cho rằng hắn đang lấy le.
Tướng quân tuổi trẻ tài cao, rất nhiều người thích anh, mặc cho anh không mở lòng, tỉnh tỉnh mê mê trong phương diện tình yêu. Thế nhưng con người là thế, bạn càng không để ý đến người ta, người ta lại càng thích bạn.
Số người bị từ chối càng nhiều, trong lòng đều có ý nghĩ muốn xem kịch vui, muốn biết thần thánh phương nào có thể bỏ tướng quân vào trong túi.
Người này ít nhất phải xinh như công chúa, là một cô gái biết chăm lo, còn phải có ý chí sắt đá, có thể chịu đựng được chuyện tướng quân bị giống cái khác, cô gái khác theo đuổi.
Tuy rằng Tống Duệ rất ưu tú, thế nhưng trong mắt bọn họ hắn không phải quan chức, cũng không phải người của hoàng gia danh giá, tất nhiên cảm thấy không xứng với tướng quân.
Dẫu sao dân thì vẫn là dân, cho dù có nhiều tiền đến mấy cũng không mua được quan chức, cho nên bọn họ kỳ thực xem thường Tống Duệ ở trong lòng.
Có điều Tống Duệ cũng không để ý. Những người đời trước coi thường hắn cuối cùng ra sao?
Những người xem thường hắn đều bị hắn lần lượt kéo xuống vực sâu, vĩnh viễn không dậy nổi.
Tất cả mọi người trên đời ai cũng có sai lầm!
Câu nói này lúc nào cũng đúng.
Tống Duệ thay quần áo khác, một lần nữa xuống dưới. Hắn uống thuốc giải rượu, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn tái nhợt như cũ.
May mà trốn được vào buổi trưa, buổi tối cũng không có gì. Chỉ là lúc chơi trò chơi tướng quân vẫn hơi câu nệ, tuy rằng vẫn là cái gì mà ăn táo, hôn một cái, ôm một cái. Có điều rốt cuộc là quý tộc, sẽ không quá làm khó hai người họ.
Buổi tối ở lại đa phần là thân thích, thoải mái hơn nhiều. Thế hệ trước nói chuyện với thế hệ trước, thế hệ trẻ thì nói chuyện với thế hệ trẻ.
Tống Duệ thành tướng quân phu nhân, đương nhiên phải hòa nhập vào vòng của tướng quân, ít nhất không thể cản trở anh.
Từ xưa tới nay chú ý môn đăng hộ đối là vì thế, cường cường liên thủ với nhau mới có lợi cho mình, có lợi cho gia tộc.
Còn chuyện như con vịt xấu xí thì ít thấy thương. Bản thân mình là người giàu có thì mới có thể đi vào nhà giàu có.
Tống Duệ chính là nhà giàu. Hắn có tiền, tướng quân thiếu tiền, cho nên cuộc hôn nhân này gần như không có ai ngăn cản.
Đương nhiên không hài lòng nhất định sẽ có, chẳng hạn như Từ Nhuận. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài của ông rất tốt, thế nhưng Tống Duệ vẫn có thể cảm giác được người con dâu ông vừa ý nhất là Nam Cung Vũ.
Tính cách dịu dàng, khí chất thanh nhã, lại là thanh mai trúc mã với tướng quân. Từ Nhuận đã nhìn từ nhỏ đến lớn, những điều kiện này đều là độc nhất vô nhị.
Mà Tống Duệ, tính cách mạnh mẽ, quái gở, không hợp ý hắn là hắn giết, bề ngoài thì tốt với bạn đấy, trên thực tế trong lòng thù rất dai.
Quả thật nếu so ra, đúng là Nam Cung Vũ tương đối dễ khống chế hơn, có điều… Người tướng quân thích là hắn, đừng hòng ai cướp được.
Là đồ của hắn thì mãi mãi cũng là của hắn. Đồ có thể bị người khác cướp đi thì không thể coi là đồ nữa, mà gọi là rác.
Tống Duệ mặc áo đuôi nhạn kiểu cũ, dưới cổ thắt nơ con bướm chỉnh tề, dáng người tao nhã, khuôn mặt đẹp đẽ, rất dễ dàng lấn át cả hội trường. Ngày hôm nay hắn là nhân vật chính, có thể trắng trợn không kiêng dè gì giải phóng sức hấp dẫn của bản thân.
Tuy rằng trong lòng không phục, thế nhưng phần lớn mọi người không thể không thần phục dưới khí chất đặc biệt của hắn. Khí chất bá vương ngồi vững vị trí chủ tịch nhiều năm còn mạnh hơn so với những vị quý rộc mới trải đời, chưa từng va chạm xã hội không biết mấy lần.
Hoàn toàn đè bẹp. Hắn có thể dùng thân phận giống cái đi tới ngày hôm nay, bản thân đã gian nan hơn người khác gấp mấy lần. Hắn đối mặt với mưa gió đã nhiều, đương nhiên có thể ngăn chặn phong thái tất cả mọi người, không đến nỗi mất thể diện.
Tuy rằng không quan sát tỉ mỉ, thế nhưng ở hôn lễ của người khác mà ăn mặc như khổng tước là có ý gì?
Chẳng phải là muốn hắn mất mặt hay sao?
Mấy *con hàng này, tôi sẽ không cho mấy người thực hiện được đâu. (Tống đanh đá)
*Nguyên văn 小婊子 (tiểu biểu tử) gái điếm, gái mại dâm, cave,…
Tống Duệ mang nụ cười hoàn mỹ trên mặt, nghênh tiếp từng ly chúc rượu, từng lời khen có gai.
Khác với tướng quân, trong lòng Tống Duệ có một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những việc những người ngày hôm nay, sau này từ từ xử lý.
Có thể bỏ qua những người khác, đáng chú ý nhất là Nam Cung Vũ. Thân là con gái nuôi của Từ Nhuận, là thanh mai trúc mã với tướng quân, Nam Cung Vũ đương nhiên cũng xuất hiện trong buổi hôn lễ này.
Hơn nữa nhìn thì không thấy gì, nhưng lại có tâm cơ rất lớn. Một mình ngồi ở góc uống rượu giải sầu, hai gò má ửng đỏ, mắt say lờ đờ mông lung, rất đáng thương.
Dẫiu sao cũng là thanh mai trúc mã, tướng quân nghiêng đầu nhìn cô vài lần, trên mặt rõ ràng có ý lo lắng.
Tống Duệ cười lạnh trong lòng. Mặc kệ Nam Cung Vũ là cố ý hay vô tình, thù này đã kết.
Muốn uống sao không về nhà mà uống, lại cứ uống ở đây.
Có mấy giống đực thấy mình có cơ hội, vây quanh ở bên người cô. Mặc dù không tiến lên, nhưng vừa nhìn là biết không có ý tốt.
Tống Duệ có chút đau đầu, nhưng vẫn đi tới, lấy ly rượu trong tay Nam Cung Vũ xuống.
Hắn vừa đến, những người khác thấy không cơ hội cũng là túm năm tụm ba tản đi, chỉ để lại hắn và Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ liếc hắn một cái, trong ánh mắt có sự thất vọng rõ ràng, “Anh đến đây làm gì?”
Tống Duệ biết vì sao cô thất vọng. Việc này vốn nên là tướng quân làm, thế nhưng hắn cứ không cho tướng quân cơ hội đấy.
“Cho dù cô uống đến chết cũng vô dụng.” Tống Duệ nhíu mày, “Người Vô Trạch yêu là tôi.”
Ánh mắt Nam Cung Vũ lạnh lùng, “Cho nên anh đến khoe?”
“Không.” Tống Duệ nhấp một ngụm rượu đỏ, “Tôi không muốn làm Vô Trạch khó xử.”
Một bên là thanh mai trúc mã, một bên là bạn đời. Tuy anh không thích thanh mai trúc mã, nhưng có thể nhìn ra tướng quân coi cô là em gái, lại không muốn để cho Tống Duệ hiểu lầm, cho nên do dự không quyết định, đến giờ cũng không đến cản Nam Cung Vũ.
“Vậy ư?” Ánh mắt Nam Cung Vũ càng lạnh hơn, “Anh Vô Trạch biết anh làm thế này không?”
“Anh ấy sẽ hiểu.” Tống Duệ nhìn về phía tương quân. Tướng quân rõ ràng khẩn trương lên, tựa hồ sợ hắn làm gì đó.
Năng lượng trong cơ thể Tống Duệ đột nhiên chấn động, trên ly rất nhanh có một tầng băng mỏng, trên miệng ly có khói trắng bay bay.
Nơi này nằm ở góc, ánh đèn tối mờ nên không có ai phát hiện. Nam Cung Vũ chỉ nhận thấy bên người bỗng lạnh hơn, không tự chủ được rét run.
Tống Duệ lắc lắc chén rượu, luồng hơi lạnh kia rút đi. Chỉ để lại vài giọt nước như những giọt sương ban mai trên mặt ly.
“Trở về đi.” Tống Duệ để ly rượu xuống, “Tôi đưa cô về.”
“Không.” Nam Cung Vũ kiên trì, “Tôi không về. Tôi muốn chính miệng anh Vô Trạch nói anh ấy không thích tôi.”
“Cô chắc chứ?” Tống Duệ nhìn thẳng, “Cô canh chừng anh Vô Trạch của cô, người khác cũng đang canh chừng cô.”
“Anh có ý gì?”
Tống Duệ chỉ về một phía, “Cô xem bàn ba bên trái, trong đó có hai người chờ cô uống say. Một là công tử nhà giàu, có ít nhất mười mấy người yêu cũ. Một là công tử bột, vô học. Cô thấy ai thích hợp với cô?”
Mặt Nam Cung Vũ biến sắc, “Làm sao anh biết?”
“Đoán.” Tống Duệ ăn ngay nói thật, “Cô có thể mong là tôi đoán sai.”
“Anh…” Nam Cung Vũ cậy mạnh, “Tôi không cần anh đưa. Tôi sẽ tìm người đến đón tôi.”
“Đã muộn như vậy rồi cô còn muốn làm phiền ai?” Tống Duệ liếc mắt nhìn cô, “Đừng cho rằng cô là công chúa là có thể làm phiền người khác.”
Trên mặt Nam Cung Vũ lúng túng đỏ lên, “Cho dù thế tôi cũng không tin anh.”
“Cô chỉ có thể tin được tôi thôi.” Tống Duệ cho cô lý do, “Cô là thanh mai trúc mã của Vô Trạch, tôi là bạn đời đương nhiệm của Vô Trạch. Nếu như cô có chuyện gì ở hôn lễ của tôi, chắc chắn người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là tôi. Để tránh phiền phức, cô chịu ấm ức chút đi.”
Kỳ thực là do Tống Duệ không muốn để tướng quân đưa cô về mà thôi. Chẳng may sau đó Từ Nhuận lên tiếng, tướng quân không từ chối được, chắc chắn sẽ đưa cô về.
Trời tối, cô nam quả nữ ở chung với nhau, củi khô lửa bốc, cháy lên, tạo ra một đứa bé thì sao.
Hắn quyết không cho phép!