Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 47: Tới đón em



Mái tóc bạch kim của chú rể bị gió thổi rối tứ tung.

“Đúng rồi.” Giang Thủy Lưu ít nói đột nhiên mở miệng, “Đội ngũ phía sau hình như không vào được.”

Cũng không phải ai cũng có kỹ thuật cao siêu như Đoan Mộc Xuân, có thể đi băng qua đường nhỏ, bây giờ bọn họ bị chặn ở ngoài đó, không đi vào được.

“…” Hình như không nghĩ đến vấn đề này.

Nhóm đón dâu vốn dĩ muốn xếp thứ nhất là thành chữ, vừa có ngụ ý, vừa hoành tráng. Thứ hai là xếp thành hàng dài, cơ mà giờ đầu rồng chạy trước mất tiêu rồi.

“Mặc kệ bọn họ đi, đón được Tống Duệ rồi nói.” Tướng quân lấy mũ từ trong không gian ra, một cơn gió to thổi qua, mũ vèo vèo bay mất.

Nghiêm Như Dịch vung kiếm trên tay lên, nó biến thành roi, cuốn lấy mũ trở về, “Bên ngoài gió lớn, tướng quân cẩn thận.”

“Ừm.” Tướng quân đội lên đầu, che mái tóc trắng bị gió thổi rối tung.

Đoan Mộc Xuân đóng cửa sổ lại, xe đang đi đúng hướng. Đi qua ngõ nhỏ một đoạn có đường khác rộng hơn, thế nhưng cũng bị kẹt. Với tốc độ này ít nhất phải ba mươi, bốn mươi phút nữa mới tới nơi.

Tuy rằng khoa học kỹ thuật phát triển, đâu đâu cũng có phi xa, thế nhưng phi xa cũng có quỹ đạo phi xa, bằng không ai cũng bay, xe lại nhiều ắt sẽ gặp sự cố.

“Nếu không thì gọi cho bên kia nói sẽ tới muộn một chút?” Đoan Mộc Xuân đỡ lấy vô-lăng, quẹo xe vào đường lưu thông chính.

“Ừm.” Tướng quân giơ cánh tay lên, mở quang não ra gọi điện thoại, đối phương nhận rất nhanh.

Tống Duệ đang trang điểm, chuyên gia trang điểm đang đánh phấn bóng, các đường nét càng thêm rõ ràng, “Sao thế?”

Tướng quân đưa camera lui ra sau, “Kẹt xe.”

“Ừm.”Tống Duệ đã sớm lường trước chuyện này. Dù sao cũng là lễ tình nhân, bình thường là trạch nam trạch nữ, nhưng vừa đến ngày lễ là hận không thể ngày nào cũng xõa, “Không sao, phía bên tôi cũng chưa chuẩn bị xong.”

Chuyên gia trang điểm mới làm được hơn một nửa. Nhóm phù rể vẫn đang bàn bạc nên viết gì lên giấy, thỉnh thoảng truyền đến một câu ‘Nhảy thoát y’ gì đó, tướng quân hoảng sợ sắc mặt lạnh hơn.

“Anh đi đường cẩn thận.” Hắn hơi cử động, chuyên gia trang điểm vẽ bị lệch, lấy tăm bông lau cho hắn, “Không cần vội đâu.”

“Ừm.” Sắc mặt tướng quân không thay đổi, ngược lại là Nghiêm Như Dịch bên cạnh anh lại gần, “Chị dâu thật là đẹp.”

Bên kia Tống Duệ bị chọc cười, nhếch môi mỉm cười, cười tao nhã, khuôn mặt như tranh vẽ.

Chuyên gia trang điểm lại không cẩn thận vẽ lệch, không nhịn được điều chỉnh mặt của hắn, “Trước tiên đừng nhúc nhích.”

Tống Duệ gật đầu, “Cúp trước đây, đang trang điểm.”

“Ừm.” Tướng quân cúp điện thoại xong vẫn nhìn màn hình quang não, tựa hồ chưa thoát khỏi mỹ nhân kế.

Những người khác nhao nhao trêu ghẹo, trên mặt tướng quân vô cảm, tai lại lén lút đỏ lên.

Tống Duệ khác anh, tuy rằng cũng bị troll, thế nhưng Tống Duệ luôn có thể dễ dàng hóa giải, còn trả đũa lại, làm người ta không dám ghẹo nữa.

Hắn cười quá hào phóng, bình thản, trái lại sự hẹp hòi lại lộ ra trong lời nói.

Lễ cưới cũng không có quy định thời gian cụ thể, bên tướng quân không thể đến ngay được, bên Tống Duệ cũng thư thả hơn, không cần vội vàng.

Hắn vừa trang điểm xong, quang não đột nhiên rung lên, Tống Duệ liếc mắt nhìn, sắc mặt tối lại.

Người gửi tin nhắn cho hắn là Lý Mậu Sinh, cứ ngỡ tên này ít nhất chờ sau khi hắn kết hôn mới xuất hiện, ai dè không nén nổi như thế, còn chưa xác định quan hệ đã đợi không nổi.

Tống Duệ siết chặt nắm đấm, móng tay thật dài dễ dàng bấm lòng bàn tay ứa máu. Hắn tựa hồ mất cảm giác, đắm chìm trong tin tức cuối cùng của tin nhắn.

“Anh cũng không muốn chúng tôi vạ lây người vô tội chứ?”

Sắc mặt Tống Duệ cực kém, mở cửa nói với mọi người, hắn phải ra ngoài.

“Xe cưới sắp đến rồi, anh chắc chứ?”

Tống Duệ gật đầu, “Có việc gấp, mọi người kéo dài thời gian giúp tôi, càng dài càng tốt.”

Hắn không chờ những người khác đồng ý, đi vài bước tới cửa sổ, nhảy xuống.

“Trời ạ!” Phó đạo diễn có quan hệ rất tốt với hắn chạy đến trước cửa sổ, “Đây là lầu tám đó.”

Những người khác cũng nhốn nháo chạy tới, nhìn xuống dưới. Tống Duệ đã an toàn.

Dẫu sao hắn cũng là dị năng giả, cơ thể vượt xa người đồng, đến ngay cả dị năng giả cũng kém hơn hắn. Phải nói là kém rất xa, thổ nhưỡng khác biệt.

Tiểu khu Hạnh Phúc rất lớn, các hộ gia đình ở đây đều là thành phần khá giả. Tống Duệ chọn nơi này là bởi vì gần với trường của Tống Thần, yên tĩnh, thích hợp để dưỡng già.

Cách đó không xa có một hoa viên, trong hoa viên có một cái hồ, Lý Mậu Sinh hẹn ở đó.

Tống Duệ nhấc tà lên, ánh mắt lạnh lùng, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lý Mậu Sinh đứng ở ven hồ nước, tay cầm thức ăn cho cá, thỉnh thoảng ném ra một ít, cho cá vàng trong hồ ăn.

Hắn ta xoay người, nở nụ cười mỉm chi, “Không phải tôi tìm anh, là thủ lĩnh chúng tôi tìm anh.”

Từ trong góc có người đi ra, làn da trắng nõn bóng mượt, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy mê người.

Nếu như nói Tống Duệ là quý, là trân bảo, như vậy gã chính là thanh nhã, là đạm trúc diệp.

*Đạm trúc diệp hay còn gọi cỏ lá tre, sơn kê mễ, áp chích thảo, là một loài thực vật có hoa trong họ Hòa thảo.

“Anh chính là Tống Duệ?” Người kia lãnh đạm nhìn hắn.

Tống Duệ nhíu nhíu mày, “Anh là ai?”

Người kia cười khẽ, “Anh có thể gọi tôi là Thanh Trúc.”

“Tìm tôi có chuyện gì?” Tống Duệ nheo mắt lại, trên người bao phủ tầng ánh sáng nguy hiểm.

“Tôi tới tìm anh để thương lượng.” Thanh Trúc ngược lại là rất khách khí, “Anh không muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi cũng được. Tuy nhiên phải thay chúng tôi làm một chuyện. Sau khi chuyện thành công tổ chức sẽ không quấy rầy anh nữa.”

“Ghê gớm thật.” Tống Duệ cười lạnh, “Không gia nhập tổ chức các người là chuyện của tôi, có giúp các người hay không cũng là chuyện của tôi. Muốn nhờ vả người khác thì cũng phải tỏ thái độ, quỳ xuống chứ, bày trò này làm gì?”

Thanh Trúc hơi thay đổi sắc mặt, “Tống tổng thật biết nói đùa.”

“Anh cho rằng tôi đang nói đùa?” Sắc mặt Tống Duệ càng lạnh hơn.

Nụ cười trên mặt Thanh Trúc cứng đờ, “Hôm nay tâm trạng Tống tổng không tốt, hôm khác chúng ta bàn lại.”

“Khoan đã.” Tống Duệ tiến lên trước một bước, chặn đường hai người họ, “Hết lần này đến lần khác tìm tôi gây chuyện, còn muốn trở ra nguyên vẹn, anh coi tôi là gì?”

“Tống Duệ.” Mặt Thanh Trúc trầm xuống, “Tôi tin anh là người thông minh, sẽ không đối nghịch với tổ chức. Dù sao phía sau anh còn những người khác.”

Dù sao phía sau anh còn những người khác ——

Câu này phiên dịch ra là, tuy rằng anh có tướng quân che chở, không thể tóm anh được. Thế nhưng em trai anh, người nhà anh, tập đoàn của anh ở đó, không thoát được đâu.

Không khí quanh người Tống Duệ thay đổi trong chớp mắt. Một cơn gió vô hình thổi qua, áo vốn đã rộng nay phình lên, mũ phượng tinh xảo vang lên leng keng, mái tóc đen bay theo gió.

Một luồng hơi lạnh khủng khiếp từ dưới chân hắn cấp tốc khuếch tán nhanh như nước, đóng băng mọi thứ xung quanh.

“Ngày hôm nay một người cũng đừng hòng sống!” Có lần một thôi không có lần hai. Lần đầu tiên có thể nói hắn tốt bụng, không so đo. Lần thứ hai mà vẫn thế thì quá ức hiếp người khác rồi.

Tống Duệ đưa tay ra, dưới đất bất chợt mọc lên trụ băng hai thước. Thanh Trúc nghiêng người né tránh, thế nhưng gã nhanh chóng phát hiện trụ băng như hình với bóng, từng cây từng cây mọc lên, trồi lên từ dưới chân gã. Trên đỉnh của nó nhọn hoắc, vừa sắc vừa nhọn, nếu như tránh không kịp lúc là bị đâm thủng ngay.

Trên trán Thanh Trúc không khỏi toát mồ hôi lạnh, “Tình báo sai rồi, không nói hắn mạnh như vậy!”

Lý Mậu Sinh đi vào, đang muốn giúp đỡ, Tống Duệ chỉ tay, trong nước đột nhiên hiện ra năm thanh băng kiếm, vèo vèo phóng tới.

Ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào trên thân băng kiếm có loại óng ánh trong suốt đẹp đẽ. Lề kiếm chiết xạ ra đủ mọi màu sắc, sắc thái tuyệt đẹp, leng keng vài tiếng, liên tục ghim ở trên mặt đất.

Lý Mậu Sinh nằm trong vũng máu. Năm thanh băng kiếm hai cái xuyên qua dưới nách hắn ta, một cái xuyên qua cổ, hai cái xuyên qua dưới háng, ghim chặt hắn ta dưới đất. Máu giống như không mất tiền, chảy dọc theo làn da trắng, mang theo độ ấm.

“Ồ?” Tống Duệ giật mình, “Lại vẫn chưa chết?”

Hắn vung tay lên, vô số tiểu kiếm bay tới, vẽ lên sinh mệnh Lý Mậu Sinh một dấu chấm hết, thế nhưng lúc này những thanh kiếm lại dừng giữa không trung.

Lý Mậu Sinh lập tức tâm lý ám thị với hắn.

“Dừng tay!”

“Mau dừng tay!”

“Lập tức dừng lại!”

Ánh mắt Tống Duệ chợt mê man, tựa như con rối búp bê, trên người được liên kết với sợi tơ, bị người khác điều khiển, khuôn mặt trông rỗng mà vô thần.

Thanh Trúc đi tới, lắc đầu thở dài, “Không ngờ tên này lợi hại như vậy, dị năng thời gian của tôi không thể vào được người hắn.”

Dị năng thời gian là loại có năng lực tự mình thay đổi thời gian đi tới hoặc lui. Đương nhiên cũng có thể thay đổi người khác, thế nhưng trước tiên phải chặn đánh bên trong người đó.

Tống Duệ công kích một loạt vội vã mà mãnh liệt, căn bản không cho người khác cơ hội nào. Hơn nữa dị năng của hắn mạnh bất ngờ, lại ở ngay bờ nước, quả thực là thuận buồm xuôi gió.

“Bất cẩn rồi.” Thanh Trúc che vết thương trên vai, triển khai dị năng thời gian, để vết thương lui lại, trở lại trước khi bị thương, “Vẫn là tâm lý ám thị của anh có tác dụng.”

Lý Mậu Sinh cười khổ, “Điều này là bởi vì khi hắn còn bé tôi có dùng một lần.”

Khi đó hắn ta vẫn là bác sĩ tâm lý thiên tài, thức tỉnh và tâm lý ám thị. Bởi vì học là tâm lý học, cho nên năng lực cũng đi đôi với chuyên nghiệp. Hắn ta cũng dựa vào cái này mà rất có tiếng trong giới tâm lý học.

Mãi đến một ngày, một vị thương nhân tìm đến, nguyện ý cho hắn ta một số tiền lớn, để hắn ta thôi miên con trai mình, phong ấn lại sức mạnh trong cơ thể nó, để nó cho rằng mình rất yếu, quên mất năng lực đã từng nắm giữ.

Khoản tiền kia quá lớn nên hắn ta động lòng. Sau khi chuyện thành công vì sợ sẽ gặp rắc rối với gia đình giàu có kia, cho nên mai danh ẩn tích, không trở về nữa, không ngờ rằng lại có duyên gặp lại. (Quay lại chương 5, những người có dị năng có tuổi thọ rất lâu, có thể lên tới 200, 300. Nên cái ông này chắc lớn tuổi rồi nhưng mặt mũi vẫn còn trẻ, mặt baby chăng)

Có đôi khi ông trời rất thích trêu đùa. Rõ ràng hắn ta không muốn đối nghịch với Tống Duệ, thế nhưng lại không được. Cái mạng này của hắn ta đã không còn là của hắn ta, mà là của tổ chức. Mỗi tiếng nói hành động đều phải nghe lệnh của tổ chức.

Dựa theo cách nói của Tống Duệ, không chung phe với tôi là anh sai rồi! Chết cũng đáng đời!

Bề ngoài Tống Duệ không thay đổi, trong cơ thể lại đang dời sông lấp biển. Vô số năng lượng từ nơi đen ngòm không thấy đáy vọt tới, ý đồ phá tan lớp bình phong vô hình kia, một giọng nói ác ma ghé vào đầu độc lỗ tai hắn.

“Bọn chúng sẽ phá huỷ công ty của mi.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Tình Của Sói
2. Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
3. Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
4. Bạch Hổ Tinh Quân
=====================================

“Nhà của mi.”

“Cả em trai mi nữa.”

“Giết chúng!”

“Không được!” Một giọng nói khác từ chối, “Em trai sẽ ghét anh đấy. Tướng quân cũng sẽ…thế nhưng…Anh là bị ép mà!”

Tống Duệ nhếch môi lên cười một cách quỷ dị, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một loạt tiểu kiếm thủ thế chờ đợi.

Sắc mặt Lý Mậu Sinh thay đổi, “Cẩn thận!”

Song mà đã chậm, đồng tử Thanh Trúc đột nhiên to ra, một loạt tiểu kiếm cắm vào sau lưng gã. Kiếm bị nhiệt độ của người gã hòa tan, để lại mấy cái lỗ máu chảy máu ồ ạt, làm ướt luôn quần áo.

Trên người gã lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, vận hành sức mạnh thời gian, tựa hồ có xu hướng hồi quang phản chiếu.

Tống Duệ bẻ gãy một đỉnh của hoa trâm trên đầu, phập một tiếng đâm vào động mạch chủ của Thanh Trúc. Giống như lần đầu tiên hắn giết người vậy, nhìn Thanh Trúc chết. (Quay lại chương 2, ảnh giết chú nhỏ ヽ(^□^。)ノ)

Dòng máu ấm áp bởi vì động tác rút ra mà phụt ra theo quán tính, bắn tóe lên đầy người đầy mặt hắn, hòa thành một thể với bộ đồ chú rể màu đỏ sậm trên người hắn. Chỉ có máu trên mặt tựa như đóa hồng mai trong mùa đông, lấm tấm li ti.

Tống Duệ cong ngón tay búng một cái, hoa trâm bắn ra ngoài, cũng cùng vị trí đó kết thúc mạng Lý Mậu Sinh.

Lý Mậu Sinh trợn to mắt, thế nào cũng không nghĩ ra. Tại sao tâm lý ám thị của hắn ta không có tác dụng?

Điều này thật ra rất đơn giản, cũng do Tống Duệ cố ý làm thế. Lý Mậu Sinh có thể tâm lý ám thị với hắn, hắn cũng làm được. Nếu như tự nói với bản thân bó tay chịu trói là xong, vì kẻ địch sẽ làm hại người nhà, người thân và người yêu của hắn. Dưới tình huống đó, hắn không thể không đấu tranh nội tâm, tâm lý ám thị của Lý Mậu Sinh cũng bị phá.

Tống Duệ cúi người, lấy lại hoa trâm kim tuyến, dùng khăn giấy bọc nó lại, từ từ lau từ đầu tới đuôi.

Hắn lau rất nghiêm túc, tựa như đối xử với trân bảo vô giá. Cả người chìm đắm trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Tấm gỗ bên cạnh bị người khác đạp lên, một bóng dáng giống cái hiện ra, hình như y đang gọi điện cho người yêu, trong giọng nói lộ ra tình yêu ngọt ngào.

Ánh mắt Tống Duệ sắc bén, không trung nhanh chóng ngưng tụ ra một tiểu kiếm, bay đi.

“Tôi có em là đủ rồi.” một giọng nói loli non nớt đột nhiên xuất hiện, chuông điện thoại vang lên.

Trong mắt Tống Duệ lóe lên tia tỉnh táo, theo bản năng vung ra một tiểu kiếm khác, đuổi lên trước, bịch một tiếng tiêu diệt. Bởi vì hai thanh kiếm va vào nhau mà đồng thời rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Keng!

Giống cái kia phản ứng lại, kinh ngạc hô một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.

“Em lợi hại hơn cô ấy rất nhiều.”

“Quan trọng nhất là giỏi giang hơn cô ấy.”

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, Tống Duệ dường như đã khôi phục như cũ, biểu cảm cũng ôn hòa rất nhiều.

Hắn đi tới, đưa tay ra trước mặt giống cái nọ, cố gắng cười rất hiền lành, “Cậu không sao chứ?”

Giống cái kia sửng sốt nhìn hắn, nước trong mắt xoay chuyển đột nhiên chảy xuống, gạt tay hắn ra chạy như bay.

Giữa hai lông mày Tống Duệ chợt lóe lên ác ý, trong lòng nổi lên ý bạo ngược, chiếm hết toàn bộ lồng ngực.

“Tôi có em là đủ rồi.”

“Em lợi hại hơn cô ấy rất nhiều.”

“Quan trọng nhất là giỏi giang hơn cô ấy.”

Lời của tướng quân thông qua loli nói ra, lại như một dòng nước trong, kéo hắn từ trong ranh giới kia trở về.

Tống Duệ nhận điện thoại, truyền đến tiếng đối phương thấp giọng thúc giục, “Sao anh còn chưa về, bọn này sắp chơi hết rồi.”

“Chờ tôi một phút.” Tống Duệ cúp điện thoại, đi về phía nhà mình.

Tuy rằng không nghe kĩ, thế nhưng có thể cảm giác được áp lực của nhóm phù rể. Hắn đi lâu như vậy, tướng quân đã tới từ lâu, trò chơi cũng gần như chơi hết rồi mà vẫn kéo dài không cho vào, là ai cũng sẽ có cảm giác kỳ quặc.

Người đưa ra thắc mắc đầu tiên là phó quan. Cậu chàng này vô cùng cẩn thận, thông qua cảm ứng tâm linh để tướng quân tránh được nhiều lần ác mộng.

“Bên trong chẳng có động tĩnh gì cả, có chút không đúng.” Cậu chàng bám vào tai tướng quân nhỏ giọng nói.

Tướng quân cũng cảm giác như thế từ lúc nãy, gật đầu ra hiệu.

Phó quan lập tức móc ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, “Không chơi không chơi nữa, nên đón người rồi.”

“Gấp như vậy làm gì?” Phó đạo diễn là nửa kia của đạo diễn, có quan hệ khá tốt với Tống Duệ, nỗ lực đánh yểm trợ thay hắn, “Chơi hai lượt nữa nha.”

Khóe miệng phó quan giật một cái, trong lòng có quỷ thì có.

Nói là trò chơi, không bằng nói là cố ý chỉnh nhóm bọn họ. Thân là thuộc hạ, vì thủ trưởng phân ưu là trách nhiệm của bọn họ. Vì vậy mấy cái trừng phạt này cứ để bọn họ gánh vác.

Phó quan nhảy thoát y xong, cả người cũng không tốt.

“Không thể làm trễ nãi giờ lành.” Phó quan cao giọng hách dịch nói, “Bên ngoài còn nhiều người đang chờ lắm.”

Trên mặt phó đạo diễn xuất hiện ngượng nghịu, những người khác liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt kém hơn.

Trong lòng phó quan sáng tựa gương, đột nhiên vòng qua anh ta, đẩy cửa ra. Cửa phòng ngủ phát ra tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Tống Duệ ngồi ngay ngắn ở trên giường, môi hồng răng trắng, đầu đội mũ phượng càng làm cho khuôn mặt sắc nét hơn, anh tuấn kết hợp với mĩ miều.

Ánh mắt tướng quân tình cảm hiếm thấy, “Tôi tới đón em.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv