Editor: Tịnh
Cá tháng tư vui vẻ
Hôm nay chơi hổng có vui TAT
“Anh.” Hình như Tống Thần không nghĩ ra được gì nữa nên đề tài này dừng lại ở đây, thay đổi sang một đề tài khác: “Anh thích Bạch Vô Trạch hả?”
“Hả?” Tống Duệ thoáng do dự: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Anh chưa bao giờ mang người lạ về nhà.”
Tống Duệ khá chấp nhất với cái nhà này. Mỗi ngày, cho dù có muộn thế nào cũng phải về nhà, cho nên chưa bao giờ mang người ngoài vào.
“Tướng quân là chồng tương lai của anh.” Tống Duệ nói ra một đáp án bảo thủ.
“Chỉ vì như vậy thôi sao?” Tống Thần không tin: “Anh, chính anh nói mãi mãi mãi sẽ không yêu người khác, bởi vì tình yêu sẽ khiến con người ta thấp kém.”
“Hả?” Tống Duệ cười ha ha: “Anh có nói à?”
“Đương nhiên.” Tuy rằng Tống Thần chưa yêu bao giờ, nhưng mà cậu cũng hiểu là do tình hình của mình không ổn, nói trắng ra là đều bị Tống Duệ ngăn cản: “Có phải là anh thích anh ta rồi không?”
“Đâu có nhanh như vậy.” Tống Duệ không thừa nhận.
“Nói như vậy thì chính là có cảm giác rồi?” đã thế còn đang trên đà phát triển.
Tống Duệ cau mày, thế mà bị tên tiểu tử thúi này bắt được.
“Anh.” Tống Thần không tha thứ: “Anh hiểu được Bạch Vô Trạch sao? Lỡ như anh ta chỉ có được cái mã, trên thực tế lại là công tử lăng nhăng, khắp nơi đội nón xanh cho anh thì sao?”
“Tướng quân không phải loại người như vậy.” Tống Duệ mở khăn ướt ra lau miệng: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”
Với lại, tướng quân cũng không phải loại người như vậy. Cho dù là loại người như vậy thì thế nào?
Nếu đúng như thế thì đánh gãy chân anh + nhốt trong phòng tối + roi da hầu hạ + ngày đêm xxoo = chết cũng phải ở bên cạnh nhau.
Tuy rằng bắp đùi tướng quân có hơi to, vậy thì phải đánh không ngừng. Chẳng phải có công mài sắt, có ngày nên kim, nước chảy đá mòn đó sao, một ngày nào đó cũng sẽ bị hắn đánh gãy. Cộng thêm nhốt trong phòng nhỏ, tiện thể hầu hạ bằng roi da, có cơ hội thì xxoo, cuối cùng là chết cùng nhau.
Lỡ như tướng quân có chết trước thì gian thi luôn, nếu hắn chết trước thì tướng quân cũng phải chôn cùng. Nói tóm lại, sống phải giữ chặt, chết phải mang theo.
“Anh.” Tống Thần gọi hắn: “Nghĩ gì mà tập trung thế?”
“Không có gì.” Tống Duệ đẩy đẩy mắt kính, che giấu đôi mắt đang hưng phấn.
“Không nói thì thôi, anh hơi buồn ngủ rồi.” Hắn đứng lên: “Em cũng đi ngủ sớm một chút.”
“Vâng.” Tống Thần buồn bã ỉu xìu trả lời.
Trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nhưng mà Tống Duệ cũng rất nể tình ăn hết mấy món mặn ngọt rồi. Dù sao cũng là làm riêng cho hắn, hơn nữa vị cũng rất ngon miệng.
Đế quốc rộng lớn, ngang dọc ngàn dặm, ở một nơi khác, chỗ ở của tướng quân.
Lúc tướng quân trở lại thì phát hiện trong phòng có động tĩnh, ba nhỏ của anh vừa lén lút nhét gì đó vào trong ngăn kéo của anh, vừa lẩm bẩm: “Thằng ngốc này, sắp đính hôn rồi mà ngay cả một món quà cũng không chuẩn bị.”
Cũng thật thiệt thòi cho Tống Duệ, nhưng mà hắn cũng không để ý đến chuyện này. Tuy rằng áp lực của hắn rất lớn, nhưng mà tất cả chi phí ăn ở đều là hạng nhất, có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, cũng chẳng thèm khát những món đồ này.
Nhưng mà hắn có cần hay không là chuyện của hắn, tướng quân có chuẩn bị hay không là chuyện của tướng quân. Nếu như tướng quân không chuẩn bị thì lại nói là tướng quân không quan tâm hắn. Nếu như tướng quân không quan tâm thì có thể được nhốt vào phòng tối sớm một chút rồi.
Ba nhỏ Bạch Vô Trạch lại đặt thêm một tấm thẻ ở phía dưới hộp quà. Suy nghĩ một chút, sợ tướng quân không nhìn thấy nên dứt khoát để luôn trên tủ đầu giường.
Dựa theo quy định, khi đính hôn người lớn và họ hàng của giống cái sẽ đến nhà giống đực làm khách, để gọi là hai nhà gặp nhau.
Bởi vì hai bên đều là gia tộc lớn,người lớn trong nhà cũng vô số cho nên dứt khoát hẹn một thời gian, mở một buổi gặp mặt gia đình, tuyên bố chuyện đính hôn của hai bên.
Tuy rằng tin tức đã truyền ra từ tối hôm qua, nhưng mà hai người bọn họ vẫn chưa thật sự gặp gỡ nhau, cũng chỉ là một cái thông báo mà thôi. Đính hôn thật thì vẫn còn phải chờ vài ngày nữa, hai người đang bắt đầu tiếp xúc với nhau.
Nói đến mới nhớ, ngày mai cũng có hẹn. Nhưng mà tâm trạng ngày đó của Tống Duệ có gì đó sai sai, anh không đoán ra được. Đoán không ra thì không được hẹn hò, rốt cuộc là phải đoán cái gì mới được chớ?
Tướng quân mù tịt không tìm được manh mối, chỉ có thể im lặng quan sát sự thay đổi.
Ánh sáng trong phòng yếu ớt, ngăn kéo vang lên tiếng sột soạt lục lọi. Có lẽ là do có tật giật mình, ba nhỏ của anh chỉ mở một bóng đèn nhỏ, sau khi đặt xong đồ thì lại lén lút rời đi, điệu bộ giống như đang làm chuyện xấu.
Bạch Vô Trạch dán chặt vào tường, chờ ba nhỏ đi rồi mới ló đầu ra, quay người vào phòng.
Trên bàn đặt một hộp quà tinh xảo và thẻ, anh mở ra nhìn một tẹo, là một sợi dây chuyền không gian.
Loại dây chuyền không gian này vừa có thẩm mỹ lại vừa thực dụng. Bên trong nó có không gian rất lớn, có thể bỏ những vật dụng thường ngày vào, nhưng mà ba nhỏ và anh đều sai ở một điểm: Đều mua chúng ở Kim Phúc Đại Hạ. Kim Phúc Đại Hạ là trung tâm của gia tộc hắn, tuy rằng hăn không quản lý, nhưng vẫn có 40% cổ phần ở đó.
Tặng cho Tống Thần 45%, 10% là cổ phần các tập đoàn khác chia nhau, số còn lại là cổ phần để dành của công ty.
Cổ phần để dành này là để thưởng cho những nhân viên có đóng góp, hay còn nói là biểu hiện ưu tú, nói cách khác là hợp đồng này kia, đãi ngộ, hậu đãi.
Kim Phúc Đại Hạ là sản nghiệp Tống Duệ coi trọng nhất, phần lớn đều là dùng tiền của mình đầu tư, chỉ có một phần nhỏ là chiếm dụng tài nguyên của tập đoàn. Nếu không thì cũng sẽ không có 10% cổ phần chảy vào trong đám cổ đông.
Tấm thẻ dưới hộp quà kia là thẻ vàng, trong đó ít nhất cũng phải một triệu tiền tinh tế, là tiền biếu, ý là trăm vạn đổi lấy một, khen ngợi khách hàng VIP.
Tướng quân gần đây nghèo đến phải hít không khí, ngay cả tiền biếu cũng không cho nổi, hẳn là ba nhỏ của anh đã đoán được, lén lén lút lút mang tới.
Trong lòng Bạch Vô Trạch ấm áp, người lớn đều là như thế này, âm thầm cân nhắc kỹ càng mọi thứ vì anh.
Anh nhét đồ vào trong ngăn kéo, nằm uỵch xuống giường, bắt đầu suy nghĩ chuyện lớn trong đời người.
Mặc dù bây giờ đính hôn cơ bản đều là do tiền của người lớn hai bên, nhưng từ nhỏ anh đã tự lập, kinh tế cũng tự lo, không lấy tiền trong nhà.
Cho dù có thiếu nợ ngập đầu thì cũng đều là mượn từ chỗ bạn bè. Sau lần tổn thất do bồi thường vào nhiệm vụ lần trước, hiện tại trong túi không còn một đồng, còn thiếu chưa xét mặt nữa thôi.
Đáng tiếc phòng thực nghiệm quân khu hình như chê anh nợ còn chưa đủ, hơn nửa đêm gọi điện thoại tới.
“A lô, tướng quân phải không?” Trên màn hình xuất hiện một người mặc áo blouse trắng: “Một tin tức tốt, một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
“Tin tức tốt.” Tướng quân không chút do dự lựa chọn tin tức tốt. Gần đây anh chịu quá nhiều đả kích, cần tin tức tốt để xung hỉ gấp.
“J358 thành công rồi.” J358 là một loại vũ khí kiểu mới, ban đầu được thiết kế chỉ để sửa chữa cho cơ giáp.
Mọi người đều biết, cơ giáp phải chiến đấu ở bên ngoài, nếu như không cẩn thận bị hư thì sẽ chết người. Tướng quân vì để tránh cho tình huống như vậy phát xảy ra, tự móc tiền túi thành lập phòng thực nghiệm. Ban đầu, nó được thành lập chỉ vì muốn nghiên cứu ra một món đồ có thể chữa trị nhanh cho cơ giáp, ai biết không cẩn thận lại nghiên cứu ra một loại vũ khí kiểu mới.
J358 là do vô số nano tạo thành, sẽ sản sinh ra cộng hưởng với nhân thể, có thể dùng tinh thần lực để điều khiển, đồng thời biến hóa theo sóng điện não.
Nói trắng ra một chút thì là anh muốn nó biến thành cái gì là có thể ra thành cái đó dao, súng, đạn, chỉ cần anh có đầy đủ nano.
Nano là một hạt rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với vi khuẩn. Nếu như nói một sợi tóc có đường kính là 0. 05 milimét, như vậy thì phải chia nhỏ nó ra thành 5 vạn nữa, độ dày mỗi sợi mới khoảng 1 nano.
Tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng nếu như tích tiểu thành đại thì loại đồ chơi nhỏ này cũng thành vũ khí nano, cộng thêm một ít vật liệu đặc biệt, uy lực cực lớn.
“Tin xấu?” Tướng quân có cảm giác xấu.
“Chúng ta không có tiền.”
“…”