*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Vì sao lại có cảm giác này? Linh Giang cũng không hiểu rõ lắm.
Từ lúc đi vào tòa địa cung này, trong lòng y đã quay cuồng một tư vị khó diễn tả bằng lời, không phải lo sợ bất an, cũng chẳng phải mừng rỡ như điên, mà là buồn bã mất mát không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Linh Giang gục đầu vào bả vai Ân Thành Lan, rũ mắt, nửa ngày đều không nói lời nào.
Ân Thành Lan vòng tay ôm lấy vai y, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không muốn tiến vào thì không tiến vào, chúng ta đi thôi."
Linh Giang trầm mặc lắc đầu một cái, không chịu đi, nước Hàn Hương còn chưa lấy được, không thể đi.
Mà tiến vào... Y nhất thời cũng không muốn tiến vào.
Y ngồi xổm ở trước mặt Ân Thành Lan, bỗng nhiên ngẹo đầu, hôn lên khóe môi Ân Thành Lan, lúc mới chạm vào là chuồn chuồn lướt nước, nhưng sau khi nếm được mùi vị của đối phương rồi lại trở nên hung mãnh kịch liệt.
Linh Giang nhắm hai mắt, phớt lờ ánh mắt mọi người đổ dồn vào, bắt lấy cánh tay Ân Thành Lan, hung hăng hôn môi hắn, như thể nóng lòng phát tiết cái gì, lại tràn đầy chua xót tìm lại thứ đã mất.
Ân Thành Lan mở to mắt nhìn y, mặc dù không hiểu tâm tình này của y từ đâu mà đến, lại không nói gì, dùng ánh mắt liếc liếc người vây xem, liếc đến mẫu thân hắn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.
Liên Ấn Ca quay người đi, nằm dán lên tường băng, dùng một ngón tay chọc chọc khối băng khổng lồ như mở khóa, bĩu môi lẩm bẩm nói: "Đừng nhìn đừng nhìn, mau chóng nghĩ biện pháp mở cánh cửa này ra đi."
Linh Giang hung hăng hôn xong, buông hắn ra, ngón tay vạch một đường lên lòng bàn tay còn lại, máu lập tức trào ra, y bôi máu của mình lên lòng bàn tay Ân Thành Lan: "Dùng máu của ta có thể đi vào."
Y nhìn thấy Ân Thành Lan nhăn mi lại, lại không định giải thích, chỉ nói: "Tiến vào rồi nói sau."
Đem máu của mình bôi cho những người khác, cõng Ân Thành Lan lên, đặt bàn tay rỉ máu dán lên bức tường băng, lệnh mọi người noi theo, sau đó nhắm mắt lại.
Ngay lúc trước mắt tối sụp xuống, hàn khí lạnh băng dần dần thoát ra khỏi bức tường, ban đầu chỉ là sương mù nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, về sau hàn khí lạnh thấu tận xương biến thành sương giăng đầy trời, từng chút từng chút bao phủ quấn lấy mọi người trước tường băng, hình bóng bọn họ bị che giấu trong làn sương lạnh trắng xóa, từ lờ mờ góc áo, đến rốt cuộc không còn nhìn thấy thân ảnh của ai nữa.
Mà bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ, một bước cũng chưa động, chỉ cảm thấy bỗng nhiên rét lạnh vô cùng, không chờ run lên một cái, cơn lạnh đã biến mất, hai má bất ngờ cảm nhận được gió mềm nhẹ thổi phất qua, tiếp theo, tiếng nước chảy chim hót, tiếng rừng cây râm ran vang lên bên tai, là âm thanh của vạn vật sinh trưởng.
"Mở mắt ra đi." Nghiêm Sở dựa vào một bên tường, nói.
Bọn họ nghe lời, mở mắt ra.
Ngay lập tức, một tòa cung điện khó có thể hình dung đập vào trong mi mắt.
Tòa cung điện này được đặt trong một dãy núi non hùng vĩ, trong điện không rực rỡ huy hoàng như hoàng cung Đại Kim, lại cực kỳ tráng lệ.
Trên không trung cung điện khảm một khối đá đen nhánh khổng lồ, trong tầm nhìn không cách nào xem hết bề ngoài, chỉ cảm thấy vô cùng rộng lớn, tảng đá không phải đen tuyền, mà là phủ đầy vết lốm đốm màu mực lam, những vết đốm ấy rất nhỏ, nằm rải rác trên tảng đá như sao trời, hòa lẫn, giống như ngân hà trên bầu trời đêm đen, xa xa chiếu rọi xuống cung điện.
"Tảng đá kia nhìn thật quen mắt." Liên Ấn Ca ngửa đầu nhìn cao cao, nhìn một lát, bỗng nhiên kêu lên: "Đá Bắc Đẩu, đây là đá Bắc Đẩu mà! Có khối đá Bắc Đẩu lớn như vậy sao?!"
Không ai để ý đến hắn, Linh Giang đã cõng Ân Thành Lan đi về phía cung điện.
Ở cuối đại điện, nơi tương ứng xa xa chính là một tòa tế đàn, bên dưới tế đàn là hai loạt tượng đá cao to, mà trên tế đàn có một chiếc ngai vàng dùng băng đá điêu khắc thành, trên ngai vàng không có một bóng người, lại khiến cho lòng người sinh ra tâm ý kính sợ, chỉ có thể dùng tư thái thấp kém ngẩng đầu nhìn ngai vàng uy nghi.
Phía sau ngai vàng là một bức họa khắc trên vách núi kéo dài, trong bức họa có mười vạn núi non xanh tươi trùng điệp cùng thác nước uốn lượn như dải lụa bạc, vẽ cực kỳ chân thật, bọn họ dường như có thể ngửi thấy rừng cây trong lành mát lạnh, nghe thấy thác nước ồn ào náo động.
Ngay lúc bọn họ bị bức họa làm cho chấn động, một tiếng chim hót trong trẻo vang lên, tiếp theo, một con chim trắng như tuyết từ bên trong rừng cây trên bức họa bay ra, xoay quanh một vòng trên đỉnh đầu mọi người, lại bay vào núi sông biến mất.
"Không phải là vẽ sao?" Ân Thanh Y cả kinh.
Nghiêm Sở đỡ vách tường đứng lên, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể suy yếu, nhưng hai mắt lại sáng ngời đen nhánh, thấp giọng nói: "Không phải, đây là thế gian mà địa thần Bàn Khải sáng tạo ra."
Linh Giang cõng Ân Thành Lan quay đầu nhìn hắn, Nghiêm Sở chậm rãi đi tới, giơ tay chỉ vào hai loạt tượng đá dưới ngai vàng, nói: "Còn chưa nhớ ra sao?"
Lúc này bọn họ mới đem lực chú ý thả tới những pho tượng đá, tượng đá tổng cộng có tám cái, trái phải mỗi bên bốn cái, Nghiêm Sở đi đến trước loạt tượng đá gần bọn họ nhất, ngửa đầu lặng lẽ nhìn.
Bốn pho tượng đá này không phải hình người, mà là bốn loại hoa cỏ có hình thái khác nhau, từ bên phải của hắn nhìn lên, pho tượng hoa cỏ thứ nhất xòe nụ hoa khổng lồ như cái kèn vươn tới bầu trời.
Nghiêm Sở nói: "Đây là hoa Minh Thông, tượng trưng cho tai."
Từ trong lồng ngực lấy ra sáu vị thiên tài dị bảo bọn họ đã tìm được, rút một cái cây như cái kèn đồng nhỏ cỡ lòng bàn tay trong số đó ra đặt xuống trước tượng đá.
Hắn đi lên phía trước, chỉ vào pho tượng thứ hai không có lá cũng chẳng có hoa, chỉ có đường gân dọc ngang thanh mảnh trên tượng đá, nói: "Đây là tơ Tế Cảnh, tượng trưng cho gân mạch."
Rút một bó chỉ có thân cây mềm mại mảnh mai đặt xuống trước tơ Tế Cảnh.
Pho thứ ba là một cái cây cao lớn, trên cây có rất nhiều sợi bông, giống như là bông lót, pho thứ tư là bụi dây leo bằng đá, trên dây leo có hai quả đá súm xít lại với nhau.
Nghiêm Sở nói: "Đây là cây Ti Miên và quả Song Sinh, tượng trưng cho da và mũi."
Hắn nói xong xoay người, nhìn mấy người đang nhìn vào ánh mắt hắn, Nghiêm Sở cười si ngốc, thì thầm như lẩm bẩm: "Bốn thứ này chính là "Thiên tài" trong thiên tài dị bảo, tài sản trời ban, là linh dược thế gian đã hiếm lại càng hiếm."
Liên Ấn Ca nói: "Đối diện chính là "Dị bảo"?"
Nghiêm Sở ném cho hắn một ánh mắt tán dương, nói: "Bảo vật dị thế, thứ không thuộc về nhân gian." Hắn xoay người, dẫn mọi người đi đến trước bốn pho tượng đá bảo vật dị thế.
Pho tượng đá đầu tiên quơ dây leo thô to cùng bộ rễ cuồn cuộn, nhìn qua thật lớn mà dữ tợn, nhưng khi nhìn kỹ mới có thể phát hiện những sợi dây leo múa may của nó giống như một đôi tay xòe ra, nâng một đóa hoa thơm ngát hương, cánh hoa mềm mại mỏng manh như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi mưa rơi làm hư mất, chính là cây Ngư Diễn, tượng trưng cho tay.
Pho tượng đá thứ hai là một khối đá góc cạnh rõ ràng nằm ngang trên bia đá, trên bia không có chữ viết, chỉ có hai cái hố nhỏ đầy nước, sóng nước dập dờn, đem ánh sao đầy trời đều thu vào bên trong, chiết xạ ra một ánh mắt xa xôi của tấm bia, đây là đá Bắc Đẩu, là mắt.
Pho tượng đá thứ ba là một rắn to dày mười người ôm không hết, có sừng cùng vảy giống rồng thần, nó cuộn tròn trên một cây cột đá chống trời, quanh thân lưu chuyển hàn quang màu lưu ly. Con rắn khổng lồ ngó cái đầu oai hùng nhìn từ phía trên xuống mọi người dưới cung điện, biểu cảm phẫn nộ, như thể lập tức sẽ há cái miệng to như bồn máu ra nuốt chửng hết bọn họ. Đây chính là con rắn vô hình trong địa cung, Hàn Hương kỳ xà, tượng trưng cho máu.
Mà pho tượng đá cuối cùng là một người.
Người kia khoanh tay mà đứng, thần sắc hờ hững, hơi hơi nghiêng thân, nhìn về phía ngai vàng, cát đá tạo hình hai tròng mắt biểu lộ thâm tình ngàn năm mưa gió vạn năm luân chuyển vẫn chẳng hề thay đổi.
Liên Ấn Ca thích thú đi theo Nghiêm Sở phân biệt từng loại thiên tài dị bảo, hắn nhìn khuôn mặt pho tượng đá cuối cùng, kinh ngạc nói: "Gương mặt người này trông thật quen."
Nghiêm Sở không để ý tới hắn, mà thu hồi ánh mắt, nhìn thiếu niên hoàng sam đứng trước ngai vàng, nói: "Hóa ra, ngươi chính là Phượng Hoàng Phật Hỏa, Linh Giang, ngươi nhớ lại được gì không?"
Linh Giang không lên tiếng.
Nghiêm Sở lại nói: "Bàn Khải hiện giờ ở nơi nào?"
"Hắn đã chết." Giọng nói của Linh Giang khàn khàn âm u như gió núi thổi phất qua cát đá.
Liên Ấn Ca cảm giác không đúng lắm, quay đầu lại xem, đột nhiên phát hiện pho tượng đá cuối cùng thế nhưng giống Linh Giang như đúc!
Đầu Liên Ấn Ca ong lên, nhìn về phía Ân Thành Lan cầu cứu, phát hiện nam nhân cũng giống hắn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Ân Thành Lan nói: "Linh Giang, ngươi..."
Linh Giang nghiêng đầu nhìn hắn cười cười, cất bước đi lên trên tế đàn, đặt Ân Thành Lan xuống ngai vàng.
Y trở lại dưới đài, giang hai tay ra, lòng bàn tay bốc lên hai đốm lửa vàng chói lóa mắt, ánh lửa lập tức thắp sáng lên hào quang giống như đang mạ vàng toàn bộ tòa cung điện, y cao giọng nói: "Tất cả lũ hèn mọn các ngươi, mau đến báo danh!"
Y vừa dứt tiếng, mười vạn núi sông liên miên trùng điệp xuất hiện vô số bầy chim dã thú, trong khoảnh khắc đã phủ đầy cung điện, mà bảy tòa tượng đá cũng chuyển động, chúng biến ảo thành dáng vẻ cỏ cây của bản thân, cúi xuống thân cành cây thẳng tắp, rũ xuống cái đầu cao ngạo, phục thấp dáng người kiêu sa, theo chân bầy chim muông thú trong núi sông, đi tới phía sau Linh Giang.
Toàn bộ tòa cung điện bày ra một cảnh tượng có một không hai hiếm thấy trên thế gian, đám người Liên Ấn Ca đứng bên trong bầy hoa tiên kỳ thú chỉ như mấy con kiến, kinh ngạc nhìn thiếu niên thân hình như ngọc đứng đầu bách thú.
Thiếu niên nhẹ giọng nói: "Quỳ xuống ——"
Ngay tức khắc, vạn mộc cúi đầu, vạn thú cúi đầu.
Xiêm y vàng nhạt của thiếu niên tung bay trước gió, y đứng đưa lưng về phía bọn họ, nhìn ngai vàng trên tế đàn, nói: "Thác Nhã cô nương."
Thác Nhã kinh hoảng đáp lời.
Linh Giang nói: "Ta nhớ ra rồi."
Y nhìn nam nhân trên ngai vàng, nói: "Bàn Khải không phải là thấp... Mà là hắn không có cách nào hành tẩu."
Ân Thành Lan nhìn chòng chọc Linh Giang dưới đài.
Linh Giang đột nhiên vén vạt áo bào lên, một gối quỳ xuống, trầm giọng từ từ nói: "Thần, Phật Hỏa, cung nghênh Ngô Vương."
Con ngươi Ân Thành Lan co rụt lại, thấp giọng nói: "Ngươi đang nói cái gì!"
Linh Giang nói: "Trăm kiếp luân hồi, định sẵn từ lâu, đời này, ngươi rốt cuộc cầm đi mũi, gân, tai, da, tay, mắt của ngươi... Bàn Khải, còn thiếu máu và xương."
Y cười cười: "Hóa ra hết thảy đều là chú định."
—————————————
Jojo: kỳ thật từ lúc đọc tên phần mới mọi người cũng đoán ra rồi phải không, xương của Linh Giang đúng là phần thuốc giải cuối cùng đó (^_^)
Dù sao làm Phượng Hoàng cũng ngầu hơn chim cút hay gà con phải không? ƪ(˘⌣˘)ʃ