Edit + Beta: Jojo Nguyen
Linh Giang lớn như vậy tới nay, chưa từng đầu óc nóng lên, xúc động làm ra chuyện gì, nhưng lần này, y thậm chí nghĩ còn chưa kịp nghĩ, không chút do dự nhảy xuống.
Trong nháy mắt đó tim y đau đến ngừng thở, trong đầu chỉ có một ý niệm như cỏ dại bò lên thân thể y, cuốn lấy tâm trí y, quyết tuyệt mà thâm tình kêu gào: "Ân Thành Lan không thể chết được."
Ân Thành Lan không thể chết được, cũng sẽ không chết, trong khoảng khắc Linh Giang cùng nhảy theo xuống kia, y thấy dưới vách núi cao sâu ngàn trượng hàng vạn con chim di cư mênh mông cuồn cuộn xuyên qua rừng cây bay tới, kết tụ như mây dệt thành một tấm võng lớn dài miên man bất tận giữa không trung.
Linh Giang còn thấy nụ cười trên mặt Ân Thành Lan khi trông thấy y hóa thành người hơi run run, con ngươi màu đen lóe lên kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Tâm Linh Giang liền trầm xuống.
Y vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn đến gần như trần trụi mỗi khi đối mắt với nam nhân, thế nhưng lúc này lại co rụt lại, rời đi tầm mắt, dẫm lên lưng một con chim, thân mình đột nhiên chìm mạnh xuống, duỗi tay bắt lấy tay áo Ân Thành Lan, cánh tay dùng sức, túm hắn kéo vào trong lồng ngực, một phen ôm thắt lưng hắn.
Rồi lập tức, cùng đáp lên lưng của bầy chim di cư.
Bầy chim cũng không thể hoàn toàn chống đỡ bọn họ, mà mang theo bọn họ chậm rãi hạ xuống một vùng cỏ hoang trống trải trong rừng rậm, sau đó từ từ tản ra, biến mất giữa không trung.
Trên vách núi hoàng đế trơ mắt nhìn một người bỗng nhiên xuất hiện cứu Ân Thành Lan, giấu vào trong cánh rừng rậm rạp, hắn được thị vệ dìu, cơ hồ muốn cuồng loạn kêu to lên.
Nhưng hoàng đế hé miệng, lại một tiếng đều không phát ra được, sắc mặt từ tái nhợt chuyển thành xanh tím, đôi môi run rẩy khó kìm.
Ăn vào kịch độc mà không chết, nhảy xuống vách đá vạn trượng cũng không chết, Thái tử thật sự là chiến thần bất tử trong miệng bá tánh mười năm trước hay sao, như thế nào đã bị đánh nhốt vào trong vực sâu địa ngục, còn có thể bò ra tới.
Nụ cười của Ân Thành Lan giống như một cái gai độc chui vào trong mắt hoàng đế, lạnh lùng mà tàn nhẫn xuyên thấu qua đầu, qua yết hầu hắn, chui vào trong ngực hắn, bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực nơi đó, lại lạnh giá đến cứng hàm thấu xương, lôi kéo hoàng đế đi về nơi địa ngục không có ánh sáng, làm hắn lâm vào trong hoảng hốt, lâm vào trong ác mộng Ân Thành Lan tạo ra, khắp nơi đều nảy sinh sợ hãi.
Linh Giang thả Ân Thành Lan lên mặt đất, nam nhân cũng không thèm nhìn y, rũ mắt cụp mi, biểu tình hờ hững, lẳng lặng ngồi.
Linh Giang đứng ở một bên nhấp môi nhìn hắn, không biết là muốn nói cái gì, lại không thấy nói ra, một lát sau, y cũng đặt mông ngồi xuống, ngồi vào bãi cỏ cách Ân Thành Lan không xa, cúi đầu, dường như muốn phát tiết mà giật giật mớ cỏ bên chân, không hé răng.
Gió sột soạt thổi xuyên qua rừng cây, nơi xa, khoảng rừng bị hoàng đế phóng hỏa đã bốc lên luồng khói đen đặc, lắc lư xông thẳng lên bầu trời.
Không được bao lâu, Linh Giang đã đem lùm cỏ bên chân giật tung thành trụi lủi, vì thế, y thay đổi chỗ ngồi, ở cách Ân Thành Lan gần hơn một chút.
Linh Giang rầu rĩ sinh hờn, bực vì chính mình không trải qua suy nghĩ đã bại lộ thân phận, nhưng trong lòng lại không thấy hối hận quá nhiều, cho dù bại lộ thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể thật sự nhìn Ân Thành Lan ngã chết à.
Linh Giang mặt không biểu tình đổi chỗ ngồi vài lần, cuối cùng lấy Ân Thành Lan làm trung tâm, đem mặt cỏ chung quanh quấy loạn thành một vòng, mắt thấy sắc trời sắp tối xuống, người Ân Thành Lan an bài phỏng chừng còn chưa tìm tới được nơi này, bèn vỗ vỗ tay, đứng lên, cũng không nhìn hắn, lung tung lưu lại câu "Ta đi tìm chút đồ ăn" rồi đi vào trong rừng.
Vẫn luôn như lão tăng nhập định, lúc này, nam nhân mới nâng mắt lên, những gì liên quan đến hoàng đế, đến mối thù thấu xương đẫm máu trong mắt Ân Thành Lan một lần nữa lại được giấu kín vào nơi sâu thẳm, chỉ để lại bóng lưng màu vàng nhạt dần dần biến mất của Linh Giang.
Ân Thành Lan giơ tay xoa xoa mắt, ở nơi đó rõ ràng còn lộ ra nỗi kinh ngạc không thể nào che giấu, hắn thân là Thái tử, thuở nhở đã được tiếp thu đạo lý "Vui buồn không hiện, tâm sự không để cho người biết", nhưng hiện giờ, Ân Thành Lan phát hiện bản thân có chút khống chế không được.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của mình, Ân Thành Lan cũng có thể biết hắn khiếp sợ cùng kinh ngạc tới cỡ nào, khi hắn quyết định viễn phó Tây Nam, toàn bộ đường lui cũng đã nắm trong lòng bàn tay, cho nên khi hắn nhảy xuống vách sâu, cũng thành thạo đem hoàng đế dọa đến nửa chết nửa sống.
Nhưng hắn lại không tính đến con chim nhỏ đột nhiên lao ra kia, càng không tính đến con chim nhỏ đó cư nhiên có thể hóa thành người, Ân Thành Lan còn nhớ rất rõ ràng khi hắn ở trong luồng gió rơi xuống cực nhanh, trông thấy cảnh tượng Linh Giang từ một nắm lông vàng nhỏ giãn ra rồi mau chóng trở thành một thiếu niên anh tuấn trước mặt hắn.
Cảm giác lạ lùng kỳ dị đánh sâu vào nhận thức mấy chục năm qua của hắn, làm hắn sinh ra một loại hoảng hốt không rõ ràng, thế nên khi vừa rơi xuống đất, hắn cũng không biết phải nói ra câu gì.
Vị thiếu niên cổ quái trên ba bức chân dung hắn thu được cất trong ngăn kéo thư phòng mười sáu cánh cửa sổ Thính Hải lâu, mạng lưới Ngự Phượng các như thế nào cũng không tra ra được, cư nhiên ở ngay bên cạnh hắn.
Ân Thành Lan rũ mi, mặc cho sóng to gió lớn nổi bùng lên trong mắt.
Linh Giang nói đi tìm ăn, quả thực là đi tìm, xách theo một con thỏ to mập mạp trở về.
Ân Thành Lan thoáng nhìn qua khóe mắt, trong lòng hơi hơi thở phào, chỉ sợ y lại mổ một đống sâu cho hắn ăn, thiếu chút nữa sầu chết rồi.
Linh Giang xách theo con thỏ, nhìn Ân Thành Lan, đôi môi mấp máy vài lần, vẫn chưa nói thành lời, đành phải ngồi xổm vùi đầu xử lý con thỏ trên mặt đất.
Thoạt nhìn, tư thế của y thực thành thạo, thủ pháp lật giở con thỏ rất linh hoạt, nhưng chỉ có nhìn kỹ mới có thể phát hiện, cái động tác gọi là lưu loát của y kia, ước chừng là xem ở đâu ra, chỉ biết được da lông, tinh túy bên trong một chút cũng chưa học được, con thỏ lật nửa ngày, lông lá trên người còn chưa có vặt sạch.
Lại giống như cỏ dại trên mặt đất mà y từng tàn phá, từng túm từng túm trọc lóc, lông nhung bay lượn khắp đầy trời, vặt lông vặt thảm không nỡ nhìn.
Linh Giang bị lông thỏ tung bay quét qua mũi phát ngứa, liên tiếp đánh vài cái hắt xì, rốt cuộc hao hết kiên nhẫn, giơ tay đem con thỏ ném thẳng ra ngoài, ngồi xổm xuống, sinh hờn dỗi.
Ân Thành Lan thầm nghĩ: "Cái tính thối này quả thật là có chút giống con chim nhỏ kia."
Linh Giang ném văng đi rồi, liền hối hận, y có tức giận đến thế nào cũng không nên bỏ đói Ân Thành Lan mới phải, đau lòng người chết đói còn không phải là mình, vì thế lại uất ức đi qua nhặt con thỏ lên, nương theo động tác này, y nhân cơ hội đến gần Ân Thành Lan, ngồi xổm ở cách hắn ba bước chân, cúi đầu tiếp tục giật lông, làm như lơ đãng hỏi: "Ngươi không muốn hỏi cái gì sao?"
Nhưng trong giọng nói lại thấp thỏm bất an đến rõ ràng.
Ân Thành Lan nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, mà thực tế toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Linh Giang, nghe thấy giọng nói của y còn có thể hình dung ra con lông vàng cánh nhỏ cùng túm lông ngốc điệu đà nào đó, mở mắt ra, lại là thiếu niên dáng người thon chắc cao gầy.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy quá trình y biến thành người, có đánh chết Liên đại tổng quản, Ân Thành Lan cũng không tin chim có thể hóa thành người.
Đều không phải kiến thức của hắn thiển cận, mà là quá mức đến không thể tưởng tượng.
Trong lòng Ân Thành Lan sóng gió mãnh liệt, ngoài mặt càng là trầm tĩnh như nước hồ, hắn chậm rãi mở hai mắt, hờ hững nhìn về phía Linh Giang, nâng tư thái cao lãnh đưa lên một độ cao mới: "Hỏi cái gì."
Lòng dạ Linh Giang không thâm sâu như hắn, rốt cuộc không giả vờ nổi nữa, lại đem con thỏ ném ra ngoài, đứng lên từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn: "Hỏi ta là người như thế nào, thân phận gì, tiếp cận ngươi có mục đích gì, ngươi không phải vẫn luôn như thế sao."
Hoài nghi y bụng dạ khó lường, hoài nghi y sẽ đối với hắn bất lợi.
Ân Thành Lan nhìn thiếu niên xa lạ lại cảm thấy quen thuộc, trong lòng buồn cười, ngoài mặt lại giống như biến thái không có biểu tình: "Ha, vậy ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?"
Tâm Linh Giang dần dần chìm xuống đáy cốc, Ân Thành Lan không hỏi y là ai, cũng không để ý y là chim hay là người, trái lại còn hỏi một vấn đề làm y đau lòng.
Mắt y lạnh xuống, rốt cuộc nguyện ý chống lại đôi mắt Ân Thành Lan, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải có bản lĩnh lớn bằng trời sao, muốn biết ta tiếp cận ngươi có mục đích gì, liền tự mình thăm dò."
Chim nhỏ tức giận rồi, còn là loại không dễ dỗ này.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình dáng người đối diện, Linh Giang bực bội đến khó nhịn, lại thật sự sợ Ân Thành Lan bị đói, hai bên giao chiến trong lòng, vừa chua xót vừa đau khổ lại vừa phiền muộn.
May mắn không lâu sau, Liên Ấn Ca cùng Tề Anh mang theo người của Ngự Phượng các đến, ngay trước khi bọn họ xuất hiện Linh Giang lập tức biến trở về chim nhỏ, trầm mặc nhìn Ân Thành Lan tiến vào xe ngựa.
Mà người nọ lại là xem cũng chưa thèm liếc mắt xem y một cái.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, lúc sắp sửa rời khỏi nơi núi rừng, Linh Giang bỗng nhiên từ lùm cỏ hoang so với y còn cao hơn bay lên, như một mũi tên rời cung bắn vào trong xe ngựa.
Ân Thành Lan đang nghĩ ngợi đến tiểu hoàng điểu, đột nhiên thấy xuất hiện trước mắt, theo bản năng sững sờ, lại thấy tiểu hoàng điểu banh mặt, vọt tới trước mặt hắn, lấy tốc độ cực nhanh mổ thật mạnh xuống trán Ân Thành Lan, phát ra một tiếng "Cộp" thanh thúy, sau đó lại nháy mắt chạy ra ngoài, chỉ để lại Thái tử điện hạ với vẻ mặt mơ hồ ngồi trong cỗ xe ngựa trống không, chớp mắt nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.
Giữa cái trán trơn bóng trồi lên một vết đỏ, Ân Thành Lan xoa lên nơi có chút đau trên ấn đường(*), dở khóc dở cười, chưa thấy qua chim nhỏ có thù tất báo như vậy...... Ách, người...... Ừm, người chim, một chút mệt đều không ăn.
((*)Ấn đường: bộ vị nằm giữa hai đầu mày và là nơi tiếp giáp với phần trán)
Linh Giang rơi xuống nóc xe ngựa, gió chạng vạng thổi túm lông ngốc của y ra sau đầu, y mổ Ân Thành Lan một ngụm, mới cảm thấy giận dữ trong lòng vơi bớt chút, y vốn là vô pháp vô thiên(*), vì Ân Thành Lan nên mới bằng lòng ủy khuất mình như thế, nhưng trong lòng y khó chịu, thì tên đầu sỏ gây tội cũng phải đau đau theo mới được.
((*)Vô pháp vô thiên: không có quy củ, quy tắc, đạo lý gì cả, bất chấp hết)
Chờ đau xong rồi, y lại như cũ đối với hắn tốt, như cũ thích hắn.
Thời gian lên đường cực kỳ buồn tẻ, buồn tẻ đến mức sau khi Liên Ấn Ca cân nhắc xong cây cỏ vì cái gì xanh như vậy bông hoa vì cái gì đỏ như vậy, hắn mới đột nhiên phát hiện Thập Cửu gia cùng chim nhỏ của ngài hình như là cãi nhau.
Một người một chim vốn vẫn luôn nhão nhão dính dính ngọt ngọt ngấy ngấy ở bên nhau thế nhưng phân nhà, tiểu lông vàng ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên nóc xe ngựa, mà Thập Cửu gia trong xe thậm chí cũng không thấy nhắc đến chim nhỏ kia.
Liên Ấn Ca vò đầu bứt tai nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, vì thế chui vào trong xe ngựa nhìn chằm chằm Ân thành Lan một lúc lâu: "Gia, ngài cùng tiểu lông vàng cãi nhau? Ồn ào cái gì nha?"
Ân Thành Lan nhấp một ngụm trà, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: "Không ngại ngươi đi hỏi nó xem."
Liên Ấn Ca đành phải ra xe ngựa, đứng ở trên càng xe bò lên cạnh nóc xe, dùng cánh tay chống cằm, vẻ mặt hóng chuyện bát quái, tiện đến không chịu nổi: "Ai, tiểu lông vàng, ngươi cùng gia cãi nhau? Mau nói cho ta nghe một chút ầm ĩ cái gì đi."
Linh Giang buồn bã ỉu xìu ngồi ở trên nóc xe, nhếch mí mắt lên, lộ ra ánh mắt u oán ngập tràn, lạnh như băng nói: "Ngươi đi mà hỏi hắn!"
Liên Ấn Ca: "..."
Quả nhiên là chim ở cùng một mái hiên, tính tình đều mau giống gia rồi.
Đánh đuổi đại tổng quản đi rồi, Linh Giang sờ soạng lấy cái bát gỗ nhỏ của mình ra, ôm thành bát xúc cảm ôn nhuận, nhìn chân dung Ân Thành Lan tự tay khắc y ở phía trên, trong lòng Linh Giang thương tâm muốn chết một hồi, chỉ hận không thể lại bay xuống hung hăng mổ Ân Thành Lan một ngụm, mới có thể hả giận.
Đi được hai ngày, bọn họ ở biên cảnh Tây Nam hội họp với Nghiêm Sở cùng Quý Ngọc Sơn, hai người đối với hành động của Ân Thành Lan ở Tây Nam thành có được nghe qua, nhưng đều là lời nói bóng gió truyền ra, thật giả khó phân.
Tuy nhiên, cả hai đều là người thất khiếu lung linh tâm, gặp lại Ân Thành Lan ngồi trong xe ngựa, chỉ cảm thấy mỗi cái giơ tay nhấc chân của nam nhân đều lộ ra ưu nhã quý khí, khí độ quanh thân hồn nhiên thiên thành(*), tuyệt không phải người bình thường có thể có, liền biết đồn đãi kia cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
((*)Hồn nhiên thiên thành: trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như trời sinh)
Nghiêm Sở cùng Quý Ngọc Sơn cũng không hoàn toàn biết rõ thân phận hắn, chỉ là có chút suy đoán mơ hồ, nhưng gặp lại, không khí giữa mấy người so với ngày trước rõ ràng câu thúc áp lực hơn rất nhiều.
Nghiêm Sở banh mặt, hạ châm chế dược cho hắn, lại không nói một lời, tựa như có điều băn khoăn. Mà Quý Ngọc Sơn lại là do dự nhấp môi dưới, tay nắm chặt góc áo trên đầu gối, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Bên trong ba người chỉ có Ân Thành Lan là thần thái tự nhiên, pha trà rót nước nói chuyện phiếm với hai người như mọi ngày, đá Bắc Đẩu được phân ra thành hai, một nửa mài thành bột phấn hòa vào trong chén nước của hắn đã uống vào, một nửa kia giữ ở trong tay Nghiêm Sở, ngay khi ánh sáng dừng xuống mặt trên, liền chiết xạ ra một chút ánh sao mờ mờ, cực kỳ giống con ngươi đen nhánh như mực của tiểu hoàng điểu.
Ân Thành Lan không khỏi nhớ tới lúc Tề Anh hướng hắn báo cáo công tác có nói Linh Giang bay vào rừng Mi Tà lấy đá, cùng với mạt ánh lửa như là thiêu cháy trong rừng kia, tuy rằng không rõ Linh Giang là thế nào thu được đá Bắc Đẩu, nhưng hôm nay đã biết thân phận y, hắn liền dám xác định mạt ánh lửa hẳn là cùng Linh Giang không thoát được quan hệ.
Con chim nhỏ mạnh miệng kia, coi mình là vịt chết, cho rằng không thừa nhận thì chuyện gì cũng không có à.
—————————————
Jojo: Ủa, rồi cái vệt đỏ trên trán Ân các chủ có tính là dấu hôn không?:))))))