Gia Cát Chiêm nghĩ ngợi, gật đầu nói với Đại phu nhân: “Cứ theo ý bà màlàm, hôn sự này cũng không tồi. Chuyện này bà cứ tiến hành đi.”
“Nói như vậy, lão gia cũng đồng ý?”
“Ừ, làm đi.”
“Thiếp biết rồi!” Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, cuối cùng cũng đuổi đượccon ranh này đi rồi, “Ngày mai thiếp sẽ cùng tứ muội tới nói với Linhnhi.”
“Bà xem rồi làm là được.”
Tháng sáu, chính thức bước vào mùa hè ở nước Lăng Nguyệt, tiếng ve kêu râmran không ngừng ở Trục Nguyệt Hiên, khiến cho không ai ngủ yên được.Thanh Y cùng Kinh Phong cũng lười ầm ĩ chọc ghẹo nhau, đều nằm dưới gốccây cổ thụ hóng gió. Hai người ở Trục Nguyệt Hiên lâu như vậy, nhưngcũng không bị ai phát hiện.
Nguyệt Lan phe phẩy chiếc quạt, Gia Cát Linh Ẩn cùng Mộc Tê đang cúi đầu nói chuyện.
“Tiểu thư, nô tỳ đã thăm dò kỹ rồi, đa số hành khất tụ tập trong những ngôimiếu đổ nát ở thành Đông và thành Tây. Hành khất ở thành Đông lập thànhbang phái, trong bang phái già trẻ đều có, có tổ chức quản lý chặt chẽ.Còn hành khất ở thành Tây, cơ bản đều là trẻ mồ côi, chạy nạn từ vùngkhác tới. Những người ở thành Tây thường bị bang phái ở thành Đông chènép, ngày nào cũng có trẻ mồ côi bị đánh chết vì chiếm địa bàn củachúng.” Mộc Tê kể những gì mình điều tra được cho Gia Cát Linh Ẩn biết.
“Ừ, ta biết rồi.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Hôm nào, ngươi dẫn ta tới thành Tây một chuyến.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Linh nhi, Linh nhi con có ở trong đấy không?” Mộc Tê vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng của Đại phu nhân, “Mẹ vào nhé!”
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, nhanh chóng bước vào trong viện, ngoan ngoãn nói: “Mẹ tới à? Dì cũng tới ạ? Mộc Tê, dâng trà!”
Đại phu nhân nhìn Tiêu Doanh, Tiêu Doanh hài lòng gật đầu.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ sai người tới bảo Linh nhi qua, sao mẹ lại đích thân qua đây. Trời nóng như vậy, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.” Gia Cát Linh Ẩnđỡ Đại phu nhân, cẩn thận dìu Đại phu nhân vào nhà, “Mẹ, dì, mời haingười dùng trà.”
“Ừ.” Tiêu Doanh uống trà, vừa lòng nói, “Đúng là đứa hiểu chuyện.”
“Đúng vậy!” Đại phu nhân cười, vẫy tay về phía Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi, con lại đây đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Mẹ, có chuyện gì ạ?” Gia Cát Linh Ẩn hiếu thảo ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân, cúi đầu, nhìn xuống đất.
“Đương nhiên là chuyện tốt.” Đại phu nhân nói, “Mẹ muốn tìm cho con một mốitốt, là con của dì. Biểu ca con tướng mạo đường đường (có khí phách),con mà gặp chắc sẽ thích ngay. Dì con với mẹ là người một nhà, con gảqua đó, nhất định sẽ đối xử với con như con gái ruột.”
“Đó là đương nhiên, con của tỷ tỷ, muội nhất định sẽ nâng niu trên tay. Hơn nữa, Linh nhi hiếu thảo như vậy, ai cũng yêu quý.” Tiêu Doanh nói.
“Con…” Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ mặt đỏ bừng, “Linh nhi…Linh nhi không lấy chồng. Linh nhi muốn ở nhà hầu hạ mẹ.”
“Gái lớn gả chồng, con lớn như vậy, sao không gả đi được.” Đại phu nhân nắmtay Gia Cát Linh Ẩn, “Việc này cứ quyết định như vậy, được không?”
Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, vân vê gấu áo, bộ dạng thẹn thùng nói: “Mọi chuyện xin mẹ làm chủ, Linh nhi không có ý kiến.”
“Vậy thì tốt rồi.” Đại phu nhân đứng dậy, “Tứ muội, tranh thủ trở về chuẩn bị đi, rồi đến phủ xin kết thông gia.”
“Mọi chuyện suôn sẻ như vậy, muội về chuẩn bị ngay!” Tiêu Doanh phấn khởinói. Vì đứa con ngớ ngẩn của mình, Tiêu Doanh lo lắng mười mấy năm, chỉsợ hắn không lấy được vợ, có Tiêu Mẫn làm chủ, lấy được người vợ đẹp như Gia Cát Linh Ẩn, Tiêu Doanh nhìn cũng thấy mỹ mãn, quan trọng hơn, cóthể kết thông gia với nhà Gia Cát, chính mình cũng có thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Lý.
“Mẹ, Linh nhi… có một thỉnh cầu.” Gia Cát Linh Ẩn kéo Đại phu nhân, ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì vậy Linh nhi?”
“Đã rất nhiều năm Linh nhi không gặp biểu ca, Linh nhi muốn… muốn gặp biểu ca.” Nói xong Gia Cát Linh Ẩn thẹn thùng cúi đầu.
“Nha đầu này, đúng là không biết xấu hổ mà.” Đại phu nhân hiểu ý cười, “Tứmuội, ngày mai ta hẹn mấy vị phu nhân tiểu thư tới phủ đánh bài, muộicũng đưa Khoa nhi tới đây đi, cũng để Linh nhi và Khoa nhi bồi dưỡngtình cảm trước.”
“Mẹ…” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, vân vê góc áo, thẹn thùng.
“Tỷ nói đúng, sớm hay muộn cũng là người một nhà, nên xây dựng tình cảm sớm một chút, cũng tốt. Ngày mai muội sẽ đưa Khoa nhi tới.”
“Đúng, để hai đứa gặp nhau cũng tốt.” Đại phu nhân nói, “Tứ muội, chúng ta về đi.”
Vừa ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, Tiêu Doanh lo lắng kéo Đại phu nhân lại hỏi:“Đại tỷ, nha đầu kia sẽ không đổi ý chứ, nếu ngày mai nó nhìn thấy Khoanhi, lại đổi ý thì sao!”
“Đã là lệnh của cha mẹ, sao mà đổi ý được? Muội cứ đưa Khoa nhi tới đây.”
Đại phu nhân đã nói như vậy, Tiêu Doanh mới yên tâm, nhưng tảng đá tronglòng bà vẫn chưa buông xuống, trong lòng nghĩ ra một kế, vẫn nên dựa vào chính mình.
Đại phu nhân và Tiêu Doanh vừa đi, Thanh Y cùng Kinh Phong phi từ trên câyxuống. Tuy rằng vừa rồi bọn họ cách hơn mười thước nhưng hai người đềulà người tập võ, thính lực rất tốt, chuyện mà mấy người nói trong phòngcũng nghe thấy rất rõ.
“Ý là, Tam tiểu thư phải lấy chồng?” Thanh Y ngờ vực hỏi.
“Hình như vậy.” Kinh Phong gật đầu.
“Không được!” Thanh Y hét to, “Ta phải nhanh chóng đi báo cho môn chủ biết.”
“Ta cũng phải đi báo với gia!”
Nói xong, hai bóng dáng một đỏ một trắng, bay ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.
“Hai tên thần kinh đó làm gì vậy?” Nguyệt Lan lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi.
“Ai biết.” Mộc Tê đối với hai người kia, cũng không có biện pháp.
“Tiểu thư.” Nguyệt Lan lo lắng đi tới đi lui trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, nàngkhông hiểu, tiểu thư còn lòng dạ mà đọc sách, “Tiểu thư, người biếtthiếu gia nhà họ Lý, đầu óc có vấn đề chứ?”
“Dĩ nhiên ta biết.” Gia Cát Linh Ẩn cười, không quan tâm nói.
“Vậy sao còn đồng ý?” Nguyệt Lan thật muốn mở đầu Gia Cát Linh Ẩn ra, nhìnxem có phải bị hỏng rồi không, “Tiểu thư thông minh xinh đẹp như vậy,sao có thể gả cho một kẻ ngốc? Tiểu thư, chúng ta tới tìm lão gia nóichuyện, lão gia nhất định sẽ từ chối.”
“Hừ.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, “Nếu không phải cha ta gật đầu,làm sao Đại phu nhân có gan nói tới chuyện hôn sự này.”
“Hả!” Nguyệt Lan giật mình kêu lên, “Ý tiểu thư là, lão gia đồng ý hôn sựnày? Xong rồi xong rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Mộc Tê, ngươi mau nghĩ cách đi, tiểu thư sẽ bị gả cho một kẻ ngốc đấy.”
“Ngươi đó.” Mộc Tê lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Tiểu thư chỉ đồng ý gả thôi,chưa phải đã gả thật, phải xem biểu thiếu gia kia, có đủ may mắn haykhông.” Mộc Tê ý tứ nói.
“Hóa ra tiểu thư đã sớm có cách, vậy nô tỳ an tâm rồi.” Nguyệt Lan vỗ ngực nói.
Hết chương 49