Gia Cát Linh Ẩn

Chương 227: Sở Lăng Thiên, chàng là đồ khốn!



“Lục điện hạ cùng Đại tỷ cũng chưa có tin vui gì mà?” Gia Cát Linh Ẩn chuyển hướng đến trên người Gia Cát Hồng Nhan.

“Các con không giống nhau.” Hoàng hậu nói, “Thiên nhi một lòng với con. Không có con là một trong bảy tội lớn. Tam nha đầu, vì không để cho Thiên nhi vô hậu nên tự bản cung làm chủ, cho Như Nguyệt làm trắc phi của Thiên nhi, còn Lưu Vân cô nương và Cẩm Vân cô nương làm thị thiếp của Thiên nhi.”

Gia Cát Linh Ẩn đáng giá hai nữ tử cao lớn thô kệch kia. Lưu Vân, Cẩm Vân, tên thật ra rất dễ nghe, đáng tiếc không làm cho người ta liên hệ được với bộ dạng của họ. Nàng xác định Hoàng hậu tìm hai người kia cho Sở Lăng Thiên không phải đơn giản để sinh con nối dõi. Bà tìm Như Nguyệt là có mưu tính gì?

“Đa tạ mẫu hậu, người, trước hết con xin dẫn về Thất vương phủ.”

Ngoài dự liệu của Hoàng hậu, Gia Cát Linh Ẩn thế nhưng một chút cũng không có phản đổi, trực tiếp nhận lời, bà chuẩn bị một loạt lí do cuối cùng đều không dùng được, “Tam nha đầu hiểu chuyện, bản cung rất thích. Các ngươi vào Thất vương phủ, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của Thất vương phi, biết chưa?”

“Dạ, Hoàng hậu nương nương.”

Trên khuôn mặt ngăm đen của Lưu Vân cùng Cẩm Vân tràn đầy thẹn thùng. Trong mắt Như Nguyệt lại sáng ngời. Thất điện hạ, ta cuối cùng cùng có thể danh chính ngôn thuận làm nữ nhân của người.

“Tốt lắm, các ngươi đều trở về sớm đi. Thiên nhi cũng vất vả nên chủ ý đến thân thể.”

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Ba người Như Nguyệt, Lưu Vân, Cẩm Vân đi theo Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau trở lại Thất vương phủ. Tình cảnh này khiến cho những người trong Thất vương phủ đều phải kinh hô. Gia Cát Linh Ẩn triệu Ưng tổng quản đến, bảo ông căn cứ thân phận bố trí viện, sau đó lại nói với mấy người kia.

“Các ngươi đã tới Thất vương phủ rồi thì phải nhanh chóng sinh con cho vương gia.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra tượng bạch ngọc quan âm mà trước kia Hoàng hậu tặng nàng, “Đây là Quan Âm tống tử Hoàng hậu đã cầu được, bản vương phi cúng bái ở giữa phật đường, mỗi ngày các ngươi phải tới bái lạy hai canh giờ. Làm liên tục một trăm ngày rất nhanh có thể mang thai.”

“Vương phi, còn người?”

“Các ngươi muốn hỏi vì sao ta vẫn chưa mang thai? Bởi vì ta không có thời gian bái lạy! Bản vương phi công việc bộn bề, nhiệm vụ khai chi tán diệp giao cho các người hoàn thành!”

“Tạ ơn vương phi!” Lưu Vân cùng Cẩm Vân vui vẻ nói.

Như Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, thầm nghĩ ngươi sao có thể có lòng tốt như vậy? Nàng lại nhìn hai người Lưu Vân cùng Cẩm Vân, đúng là hai nữ nhân ngu xuẩn.

Buổi tối Sở Lăng Thiên hồi phủ chỉ thấy một nữ tử xa lạ chào đón: “Thất điện hạ, người đã về?”

Y tập trung nhìn, nhận ra là Như Nguyệt liền ngẩn người, “Sao ngươi lại ở trong này?”

“Vương gia có điều không biết, hôm nay Hoàng hậu nương nương phong thiếp làm trắc phi của Thất vương phủ, còn ban thưởng hai muội muội làm thiếp của vương gia. Là Tam tỷ mang chúng thiếp về. Đêm nay thân thể Tam tỷ không khỏe, để thiếp hầu hạ người nhé?”

Sắc mặt Sở Lăng Thiên trầm xuống, không chút khách khí nói với Như Nguyệt: “Cút!”

“Vương gia… Thiếp…”

“Bản vương nói cút, ngươi không nghe thấy sao?” Y nhìn qua Ưng tổng quản, “Vương phi đâu?”

“Bẩm điện hạ, vương phi ở thư phòng, nô tài vừa mới mang dưa hấu qua đó.”

“Ừ, ngươi lui đi!” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Như Nguyệt, quay lưng rời đi.

Như Nguyệt chịu vũ nhục này trong lòng xấu hổ và giận dữ không thôi. Hai tay nàng nắm lấy khăn tay, dùng sức vò nát. Gia Cát Linh Ẩn, sao ngươi không chết đi? Ngươi dựa vào cái gì mà chiếm lấy Thất điện hạ!

Trong thư phòng, người nào đó đang thích chí gặm dưa hấu, ngân nga hát khẽ, trong tay cầm một quyển sách. Bỗng nhiên nàng đang ở mùa hè lại cảm nhận được một luồng khí lạnh tới gần, nàng ngồi bật dậy, chỉ thấy Sở Lăng Thiên đen mặt bước về phía nàng.

“Thất gia, người đã trở về?” Gia Cát Linh Ẩn cười hì hì đưa một miếng dưa hấu qua: “Nào, giải khát đi, có mệt không? Ta giúp chàng bóp vai.’

Sở Lăng Thiên vẫn đang đen mặt, nữ nhân này thật to gan, không có sự đồng ý của y đã dám nạp trắc phi cùng thị thiếp cho y, thật đúng là thê tử cực phẩm ngang ngược nhất đời. Nếu đổi lại là nam nhân khác, với thiện ý này của thê tử thì đúng là vui vẻ còn không kịp. Y lại vô cùng tức giận, tức giận vì Gia Cát Linh Ẩn không cần y nữa.

“Thất gia, làm sao vậy?” Gia Cát Linh Ẩn nũng nịu, “Không nên tức giận, chàng nghe ta giải thích đã.”

“Hừ!” Sở Lăng Thiên nghoảnh đầu sang một bên, “Còn giải thích cái gì nữa. Thật đúng là vương phi tốt của bản vương, bản lĩnh giỏi lắm, một ngày bản vương không có ở đây trong phủ liền xuất hiện thêm ba nữ nhân.”

“Nam nhân tam thê tứ thiếp chẳng phải là chuyện bình thường sao? Ta không tức giận thì chàng tức giận cái gì chứ?”

“Nữ nhân như nàng, thực sự là tức chết ta!” Sở Lăng Thiên rất tức giận, “Ái phi nói rất có lý. Vậy đêm nay bản vương phải đến viện của trắc phi nghỉ tạm, vương phi cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Nói xong, Sở Lăng Thiên, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng Gia Cát Linh Ẩn lại nóng nảy, “Sở Lăng Thiên, chàng đứng lại đó cho ta!”

“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, ái phi có chuyện gì thì ngày mai nói sau, bản vương đi tìm trắc phi trước.”

“Sở Lăng Thiên, chàng là đồ khốn! Đứng lại cho ta! Chàng dám đi, ta… Ta liền thiến chàng!”

Sở Lăng Thiên nhịn cười, phản ứng của Gia Cát Linh Ẩn khiến y rất vừa lòng, y ho khan một tiếng, “Ái phi nạp trắc phi cho bản vương rồi lại không cho ta sủng hạnh, nào có đạo lý như vậy.” Nói xong y lại tiến thêm hai bước nữa.

“Chàng dám đi!” Gia Cát Linh Ẩn quýnh quáng lên, đứng ở trên trường kỷ, giơ miếng dưa hấu trong tay lên ném về phía Sở Lăng Thiên, ném trúng vào gáy của y.

Sở Lăng Thiên xoay người, nhìn thấy một đống hỗn độn dưới đất, dở khóc dở cười, “Ái phi ném chuẩn thật.”

Gia Cát Linh Ẩn nhảy khỏi trường kỷ chạy đến bên cạnh Sở Lăng Thiên kéo tay y, “Được rồi, được rồi, đừng tức giận.” Nàng vừa nói vừa kéo Sở Lăng Thiên đi tới chỗ trường kỷ, ấn y ngồi xuống.

“Nói đi, nàng muốn thế nào?”

“Hoàng hậu nhất định muốn ban cho chàng, ta cũng không có biện pháp.”

“Nàng không đồng ý là được, để ta tới nói với bà ấy.”

“Đương nhiên phải đồng ý, chàng còn nhớ lần trước Hoàng hậu có cho ta tượng phật Quan Âm không? Ta vẫn cảm thấy tượng phật Quan Âm kia có gì đó kỳ lạ, vừa lúc bà ấy ban thưởng người về đây ta liền để cho các nàng đến đó vái lạy xem có chuyện gì không đúng hay không. Đúng rồi, hai thị thiếp kia một người tên là Lưu Vân, một người tên là Cẩm Vân.”

“A, tên nghe cũng không tồi.”

“Người cũng không tồi đâu.” Gia Cát Linh Ẩn nén cười ra tiếng, “Ngày mai chàng sẽ đi gặp thấy các nàng chứ?”

“Không gặp!” Sở Lăng Thiên không chút do dự từ chối, “Nàng dùng xong rồi thì nói cho ta biết để ta tìm cớ đuổi ra khỏi phủ.”

“Ai dà da, Thất điện hạ thật sự là nhẫn tâm quá.”

“Vậy bản vương liền nuôi dưỡng, chờ các nàng sinh con cho bản vương, thế nào?”

“Nằm mơ đi! Sở Lăng Thiên, chàng dám làm chuyện có lỗi với ta, ta liền đốt Thất vương phủ, đào phần mộ tổ tiên nhà chàng, đem chàng trói lại ném vào thanh lâu.”

“Ái dà da, ái phi thực sự là quá nhẫn tâm!” Sở Lăng Thiên kêu lên, “Ái phi, hôm nay nàng làm chuyện kinh thiên động địa như vậy đã dọa đến vi phu, phải bồi thường cho vi phu một chút mới được.”

Gia Cát Linh Ẩn lấy qua miếng dưa hấu, cung kính đưa đến trước mặt Sở Lăng Thiên: “Tướng công, ăn dưa hấu đi.”

Sở Lăng Thiên vừa lòng nhận lấy, cắn một miếng, “Ngọt.”

“Vậy ăn nhiều một chút!” Gia Cát Linh Ẩn ở phía sau y, ân cần đấm bóp vai cho y.

Sở Lăng Thiên nhanh chóng giải quyết hết mấy miếng dưa hấu, vỗ vỗ vị trí bên người, “Lại đây ngồi xuống, ta có việc quan trọng muốn nói với nàng.”

“À.” Gia Cát Linh Ẩn nghiêm túc ngồi xuống, “Chuyện gì?”

Sở Lăng Thiên vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, “Bây giờ ta có chút đói.”

“Ta đi bảo Ưng tổng quản chuẩn bị một ít đồ ăn.”

“Không cần.” Sở Lăng Thiên chậm rãi tới gần Gia Cát Linh ẩn, “Ăn nàng là được rồi!”

“Sở Lăng Thiên, chàng muốn làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn giơ tay chống đỡ thân mình Sở Lăng Thiên, “Không được!”

Sở Lăng Thiên bắt lấy hai tay Gia Cát Linh Ẩn, đặt nàng xuống trường kỷ, cúi người xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng. Gia Cát Linh Ẩn vừa kêu ưm ưm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng đang mở.

Sở Lăng Thiên đọc được suy nghĩ của nàng lập tức đứng dậy đi đóng cửa, trong nháy mắt lại quay lại trên trường kỷ: “Thế này sẽ không ai nhìn thấy nữa.”

Gia Cát Linh Ẩn biết chạy trời không khỏi nắng nên cũng không giãy dụa nữa, dứt khoát hưởng thụ.

Nến đỏ chập chờn, hai bóng người chồng lên nhau ở trên tường, đẹp vô cùng.

Ngày hôm sau, ba người Như Nguyệt, Lưu Vân, Cẩm Vân đến thỉnh an Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn . Sở Lăng Thiên nhìn thấy Lưu Vân cùng Cẩm Vân trong lòng mắng Hoàng hậu một hồi. Bà ấy thế mà lại ban cho y hai nữ nhân chất lượng như vậy làm thị thiếp.

Từ đầu đến cuối Sở Lăng Thiên đều không nói với các nàng một câu nào. Lúc y đi rồi Như Nguyệt lập tức đến hỏi Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tỷ, Thất điện hạ đi đâu vậy? Gặp ai?”

Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt liếc nàng một cái: “Chuyện của Thất gia các ngươi không cần biết. Cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi thì phải biết có chừng mực.”

“Vâng, Tam tỷ nói phải.”

“Vương phi, chúng ta… Chúng ta… Khi nào thì thị tẩm?” Lưu Vân thẹn thùng hỏi.

“Các ngươi cứ vái lạy tượng ngọc Quan Âm kia đủ một trăm ngày đã, lúc đó bản vương phi sẽ sắp xếp cho các ngươi, tranh thủ sinh con cho vương gia.”

“Vâng, cám ơn vuơng phi!”

“Gặp Hoàng hậu, cái gì nên nói, cái gì không nên nói các ngươi cũng phải biết, chuyện trong nhà không cần nói ra ngoài.”

“Thần thiếp hiểu.”

“Vậy là tốt rồi, nếu làm trái với quy tắc của vương phủ thì đừng trách ta!”

Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn đảo qua đảo lại giữa mấy người, Hoàng hậu đưa các nàng tới đây cũng không phải là vì chuyện con nối dõi của Sở Lăng Thiên, mà là để cho các nàng theo dõi nhất cử nhất động của Sở Lăng Thiên mới đúng.

Nàng mang theo mấy thiếp thất đi thỉnh an Hoàng hậu. Chu Tuyết Tranh, Chu quý phi, Hà Sướng Uyển đã ở đó.

“Tam nha đầu, tối hôm qua Thiên nhi có hồi phủ không?” Hoàng Hậu hỏi.

“Bẩm nương nương, có trở về.”

“Bản cung ban thiếp thất cho nó, nó có vừa lòng không?” Đáy mắt của Hoàng hậu xẹt qua một tia trào phúng.

“Rất vừa lòng, điện hạ bảo thần nữ thay mặt chàng đa tạ nương nương ban ân.”

Hoàng hậu gật gật đầu, “Nó thích là tốt rồi! Bản cung còn tưởng trong mắt nó nhìn quen người đẹp như con rồi, không thích Lưu Vân và Cẩm Vân. Bản cung chọn các nàng cũng là vì thấy thân thể không tồi, rất khỏe mạnh. Tối hôm qua Thiên nhi nghỉ ngơi ở đâu?”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Lưu Vân cười mà không nói, nhưng lại như là đã nói.

“Vậy bản cung hiểu rồi.” Hoàng hậu nghĩ đến tối hôm qua Sở Lăng Thiên ngủ cùng Lưu Vân liền cảm thấy yên tâm một chút.

Chu Tuyết Tranh quan sát Lưu Vân từ trên xuống dưới, nữ nhân như vậy mà Thiên ca ca cũng để ý? Dạ dày của nàng nổi lên một trận ghê tởm, Thiên ca ca tình nguyện cùng nữ nhân như vậy cũng không muốn chạm vào mình sao? Nàng đang khó chịu thì Hoàng hậu lại gọi đến nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv