Trong phòng, Đại phu nhân Tiêu Mẫn sắc mặt âm trầm. Gia Cát Hồng Nhancúi đầu đứng một bên, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn sắc mặt Đại phu nhân.
“Hồng Nhan, con thật to gan, nếu hôm nay Lục vương gia truy cứu, chuyệnlộ tẩy, đến lúc đó con cũng không gánh được đâu.” Đại phu nhânlạnh lùng nói.
“Mẹ, con gái lỗ mãng, giờ không có việc gì rồi, mẹ đừng giận,lại sinh bệnh, chỉ mẹ là khổ.” Gia Cát Hồng Nhan lay tay Đại phu nhân, làm nũng nói.
“Con làm gì cũng nên thương lượng với mẹ, để mẹ quyết định giúpcon, cũng không thành ra cái dạng này. Con tìm người nào, lãogia ra giá mười vạn lượng bạc, chẳng khác nào cắt đi da thịtcủa ông ấy, sáng mai, phải sang bên đó mà nhận sai.” Dù saocũng là con mình, Đại phu nhân cũng không nhẫn tâm trách mắngquá nhiều, nhưng nghĩ tới, vẫn thấy sợ.
“Mẹ, con gái không hiểu, tại sao Lục vương gia lại có hứng thú vớiGia Cát Linh Ẩn.” Gia Cát Hồng Nhan bất mãn hỏi.
“Con còn không rõ sao, đêm yến hội nó không kính rượu cho Lục vươnggia, Lục vương gia chỉ muốn tìm một cơ hội để chỉnh nó thôi. Cho dù là thích nó, cũng chỉ để chơi đùa.” Đại phu nhân chậm rãinói.
“Mẹ nói có lý, hóa ra là như vậy.” Gia Cát Hồng Nhan tỉnh ngộ gật đầu nói.
Hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan đến chỗ Gia Cát Chiêm đi nhận sai, nói điđược nửa đường không để ý Gia Cát Linh Ẩn, cam đoan sẽ không có lần thứ hai, chuyện đến đây là hết. Gia Cát Chiêm vô cùng buồn bực, mười vạn lượng bạc để chuộc Gia Cát Linh Ẩn, còn khôngbiết Lục vương gia có giận chó đánh mèo trút giận lên mìnhkhông.
Chuyện của Gia Cát Linh Ẩn, sáng sớm Gia Cát Hồng Nhan đã bảo Thanh La tới Trục Nguyệt Hiên uy hiếp một hồi, bắt nàng không đượctiết lộ chuyện này. Thanh La đi rồi trở về nói, ba chủ tớ ở TrụcNguyệt Hiện sợ tới mức mặt trắng bệch, Gia Cát Linh Ẩn cầu xinThanh La nói vài lời cầu tình cho nàng ở trước mặt Đại tiểuthư, chỉ cần Đại tiểu thư tha cho nàng một mạng, để nàng ởphủ Thừa tướng kéo dài hơi tàn, có đánh chết nàng cũng khôngdám nói ra mọi chuyện.
Tiêu Chính có tác dụng không nhỏ trong chuyện này, muốn được khôi phục chức quản gia, liền đi tìm Đại phu nhân.
“Phu nhân…”
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Đại phu nhân hớp trà, nói, “vỗn ở chỗlão gia ta đã giúp ngươi cầu xin, ngươi nói ngươi mua loại cá ănthịt người bỏ đi đó về, cắn Như Sương thành ra như vậy, ta cũngmuốn nói giúp ngươi, nhưng giờ không phải lúc.”
“Phu nhân, nô tài cầu xin người nghĩ biện pháp giúp nô tài. Qua vàingày nữa chính là Tết đoan ngọ, đại ca nô tài nói, vào TTếtđoan ngọ, hoàng hậu nương nương muốn tổ chức Bách Hoa Yến, dựđịnh trong số con gái quan lại, chọn ra mấy người cùng ăn tết,đến lúc đó, các Vương gia cũng đều tới dự.” Tiêu Chính vừanói, vừa chú ý tới vẻ mặt của Đại phu nhân.
Ở thời cổ đại, theo lệ trong vòng một năm kể từ khi thái hậuhoăng thệ cấm yến tiệc cưới xin, nhưng ở lục địa Đông Lăng, lạikhông có tập quán này, chỉ cần mặc trang phục tối màu trong batháng, bày tỏ sự tiếc thương.
“Chuyện này ngươi phải lưu ý giúp ta, nhất định phải nghĩ biện phápđể Hồng Nhan tham gia. Chỉ cần xong chuyện này, ngươi trở lạilàm quản gia, cũng không phải việc khó.” Đại phu nhân nói.
“Thân là tôi tớ phủ Thừa tướng, đương nhiên phải san sẻ ưu phiền với phu nhân, chuyện này nô tài đã cho người làm. Nhưng, đại ca nghe nói về tình cảnh hiện giờ của nô tài, có chút bất mãn với nô tài. Hôm nay còn trách cứ nô tài không có chí tiến thủ.”
Đại phu nhân liếc nhìn Tiêu Chính, “Chỉ sợ đại ca ngươi, là khó chịu với ta.”
“Nô tài không dám, xin phu nhân bớt giận.”
“Ngươi cứ yên tâm, chuyện ta dặn ngươi cứ làm đi, chuyện mà thành, tanhất định sẽ đi xin với lão gia, hơn nữa nếu ngươi có thể làmcho Hồng Nhan tham gia Bách Hoa Yến, chắc chắn quản gia sẽ làngươi.” Dứt lời, Đại phu nhân thấp giọng thì thầm bên tai TiêuChính.
Nghe xong sắp đặt của Đại phu nhân, trên mặt Tiêu Chính dần lộ ra nụ cười, “Kế sách của phu nhân rất hay, một mũi tên trúng haiđích.”
“Nhỏ giọng thôi.” Đại phu nhân nhìn Thiên Thu đang đứng ngoài cửa, nói.
Tại Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn nằm trên sạp gỗ, một tay đỡtrán, tay còn lại cầm quyển lịch sử các triều đại trước đọc.
“Tiểu thư thật kỳ lạ, không thích viết chữ thêu hoa, chỉ thích lịchsử binh pháp.” Nguyệt Lan đang may vá, cùng Mộc Tê khẽ nói: “Sau này tiểu thư có thể gả đi được không?”
“Ngươi muốn lấy chồng? Ta lập tức đi nói với tiểu thư, để người nóivới Đại phu nhân, tìm một người cho ngươi.” Mộc Tê trêu ghẹonói.
“Hừ! Trước kia lão yêu bà đó muốn gả ta cho một lão già, may mắntiểu thư trở về, Trục Nguyệt Hiên không có người, Đại phu nhânliền sắp xếp cho ta ở đây.” Nhớ tới chuyện này, Nguyệt Lannghĩ còn thấy sợ, nghe ngoài cửa két một tiếng, Nguyệt Lanđứng lên, “Có người đến, ta ra ngoài xem ai tới.”
“Là Thiên Thu đến.” Chỉ lát sau, Nguyệt Lan liền dẫn Thiên Thu vào.