“Dạ, nhi thần sẽ ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.” Sở Lăng Dực đứng dậy mà vẫn còn thấy lạnh cả người, xiêm y bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng hậu từ từ đứng lên, thân thể còn đang run rẩy, vương quyền chí thượng, ở trước mặt Sở Kim Triêu, sống chết của mỗi người đều trong một ý niệm của ông, cho dù là con ruột. Bà cảm kích nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, nha đầu kia đúng là có chút đáng ghét, không ngờ lúc này người ra mặt lại có thể là nó.
Một hồi phong ba cuối cùng được hóa giải, mọi người thuộc đảng thái tử cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ bố trí nhiều năm như vậy, suýt nữa bị hủy hoại trong chốc lát.
Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt là cảm xúc phức tạp, nữ nhân này, trên phương diện tình cảm khiến hắn thống khổ không tính, không nghĩ tới ở phương diện khác, nàng cũng đối chọi với hắn.
Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng ai nấy đều không còn tâm trạng nhấm nhấp món ngon, Sở Kim Triêu vẻ mặt cũng mệt mỏi, tuyên bố giải tán.
Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên cùng nhau ra đến cửa cung, Sở Lăng Dực và Hà Sướng Uyển đang đứng ở đó chờ họ. Sở Lăng Dực vẫn còn hoảng hồn chưa định, hắn tiến lên, thần sắc có hơi kích động: “Thất đệ, đệ muội, hôm nay cám ơn hai người!”
“Hoàng huynh, chuyện này ta tin tưởng nhất định không phải huynh làm.” Sở Lăng Thiên nói, “Huynh nghĩ lại xem, cái chén này là ai đưa cho huynh, sau này đừng nên lui tới nữa.”
“Là ta sơ suất, lúc ấy quả thực không có bốn chữ kia.” Trong lòng Sở Lăng Dực còn sợ hãi, “Nếu không phải để muội ra mặt nói giúp, chỉ sợ đời này của ta xong rồi.”
“Tam tiểu thư…” Hà Sướng Uyển nắm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, “Ân tình này, ta và Thái tử điện hạ sẽ ghi nhớ suốt đời.”
“Công chúa làm gì phải khách khí thế.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “hai người cũng giúp chung ta không ít. Thái tử điện hạ và Thất gia là huynh đệ ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau là theo lẽ phải làm, chỉ cần điện hạ hiểu được lập trường của Thất vương phủ là được.”
“Thất đệ, đệ muội, Sở Lăng Dực ta vẫn là câu nói kia, ngày nào còn ta ở đây, sẽ đảm bảo bình an cho các người.”
“Hoàng huynh, ta đương nhiên tin tưởng huynh. Về sau huynh cần phải cẩn thận, chỗ Sở Lăng Hiên ngày càng không kiêng nể gì.”
“Ta biết, các ngươi cũng phải cẩn thận. Hôm nay trong cung chưa uống thỏa thích, chi bằng đến phủ Thái tử uống vài chén?” Sở Lăng Dực mời nói.
Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trưng cầu ý kiến của nàng, thấy nàng gật đầu, liền đồng ý.
Hai xe ngựa nhanh chóng chạy vể hướng phủ Thái tử, sau khi xe ngựa dừng lại, Sở Lăng Thiên xuống trước, sau đó bế Gia Cát Linh Ẩn xuống. Sở Lăng Dực nhìn thấy động tác và biểu hiện của hai người, trong lòng hâm mộ không thôi. Hắn và Hà Sướng Uyển vẫn luôn dè dặt, tương kính như tân, khách khách khí khí, lại giống như thiếu thiếu gì đó, nhìn thấy hai người trước mặt, rốt cuộc hắn cũng biết, thứ họ thiếu chính là tình cảm.
Thấy Hà Sướng Uyển từ trong xe ngựa đi era, Sở Lăng Dực tiến lên, vươn hai tay về phía nàng: “Ta đỡ nàng xuống.”
Hà Sướng Uyển ngạc nhiên, trái tim loạn nhịn, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Sở Lăng Dực, nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng tựa vào người hắn. Hóa ra cơ thể hắn lại ấm áp thế này.
Từ sau lần trước, Gia Cát Linh Ẩn không dám uống rượu bừa bãi nữa, chỉ uống hai chén, thì không uống nữa. Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của nàng, kìm lòng không được cười rộ lên. Hai người ở phủ Thái tử một canh giờ, rồi cùng nhau quay về Thất vương phủ.
Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn thức dậy không lâu, liền nhận được tin từ Ưng tổng quản, báo Thừa tướng gia có việc tìm nàng, bảo nàng quay về phủ Thừa tướng một chuyến. Sở Lăng Thiên lo lắng, muốn cùng nàng đi lại bị nàng từ chối, Gia Cát Chiêm tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng ở thời điểm mấu chốt thế này. Nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn dẫn theo Mộc Tê đi cùng.
Cỗ kiệu dừng lại bên ngoài phủ Thừa tướng, Gia Cát Linh Ẩn đi vào trong, cảm giác lạnh lẽo vắng lặng vô cùng. Như Nguyệt ngồi ở hàng hiên, tay cầm ấm lò, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài trời tuyết, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, nàng cũng chẳng đứng lên chào hỏi, vẫn ngồi yên tại chỗ, liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái thì dời mắt đi chỗ khác.
“Tam tiểu thư, lão gia đợi người ở thư phòng.” Lưu quản gia dẫn Gia Cát Linh Ẩn vào thư phòng.
Gia Cát Chiêm đưa lưng về phía cửa, Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi đi vào, hỏi: “Thừa tướng gia, tìm ta có chuyện gì?”
Gia Cát Chiêm xoay người, vẻ mặt đầy giận dữ: “Linh nhi, ngươi thật sự xem ta như người ngoài? Lão phu nói cho ngươi, mặc kệ thế nào, trong người ngươi chảy dòng máu của ta, đời này ngươi muốn vạch rõ ranh giới với phủ Thừa tướng, với nhà Gia Cát, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
“Ngày đó, là chính Thừa tướng gia đã nói, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta, chuyện trọng đại như thế, Thừa tướng gia lại có thể xem như trò đùa. Trong người ta có máu của ông là thật, nếu có thể, ta thực sự muốn thay đổi máu, bỏ họ này!”
“Quả nhiên là nữ nhi đã gả đi như bát nước hắt ra ngoài! Ta tìm ngươi đến không có chuyện khác, chỉ là muốn nói với ngươi, chuyện trong triều, ngươi là nữ tử, tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng không, có một ngày chết ở rừng núi hoang vu cũng không biết!”
“Thừa tướng gia là đang trách ta tối qua đã giúp Thái tử giải vây?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Không ngờ nhanh như vậy ông đã quyết định đầu quân vào Lục vương phủ.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nếu không phải ta cực lực ngăn cản, tối qua Lục vương phủ đã động thủ với ngươi rồi! Ngươi có thể sống được cho tới hôm nay, là bởi vì ngươi mang họ Gia Cát đó!”
“À, vậy sao? Hóa ra Thừa tướng gia yêu thương ta như vậy! Ta đúng là được yêu thương mà hoảng sợ nha! Ta có thể sống được tới hôm nay, ta cũng thực giật mình! Trước đây gặp phải nhiều đòn hiểm độc như vậy, ta lại có thể không chết.”
“Đều là chuyện quá khứ, ngươi còn nhắc lại làm gì. Không phải ta cũng đã đón ngươi từ cái am nhỏ đó về hay sao?”
“Mục đích đón ta về, trong lòng Thừa tướng gia rõ ràng nhất, chẳng qua là muốn ta thay đứa con gái bảo bối của ông đến chùa cầu phúc cho thái hậu thôi. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, ai ngờ thái hậu lại đột nhiên hoăng thệ. Hôm nay, ta muốn hỏi Thừa tướng gia một chuyện, mẹ ta và Ngũ di nương rốt cục là chết như thế nào?”
“Ngươi… hỏi vậy là ý gì? Các nàng đều bị Tiêu Mẫn hại chết, ta đã giúp các nàng ấy báo thù, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, lạnh lùng cười: “Ta cũng từng cho rằng như vậy, nhưng khi xem được nhật ký mẹ ta để lại, ta mới biết chân tướng thật sự. Hai người đó chết là bởi vì biết được chuyện mà Thừa tướng gia không muốn để người khác biết.”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Gia Cát Chiêm nhất thời thay đổi lớn, toàn thân lạnh lẽo, “Ngươi biết được gì?”
“Tội khi quân, Thừa tướng gia à, đây là tội lớn! Nếu Hoàng thượng biết ông lừa người, vết thương năm đó không phải bởi vì cứu người, mà chính ông làm bị thương, người sẽ xử trí ông thế nào nhỉ? Vị trí thừa tướng của ông, còn có thể ngồi được bao lâu?”
“Ngươi…” Thân thể Gia Cát Chiêm run lên, trán ông toát mồ hôi lạnh, giọng điệu cũng dịu lại, “Linh nhi, con muốn thế nào? Chỉ cần không nói chuyện này ra, con có yêu cầu gì, ta cũng đồng ý hết với con.”
“Ta muốn ngày ngày ông phải quỳ trước linh vị mẹ ta để sám hối.”
“Được được! Phụ thân đáp ứng con! Con cũng đừng nói chuyện này cho ai biết!”
Gia Cát Chiêm đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, chỉ thấy ông lấy ra một con dao găm từ trong ống tay áo, đâm về phía nàng.
“Tiểu thư, cẩn thận!” Mộc Tê đột nhiên bay vào, một cước đá văng dao găm trong tay Gia Cát Chiêm.
Gia Cát Linh Ẩn tuy rằng tránh được đòn tấn công của ông, nhưng cánh tay vẫn bị thương, máu tươi nhất thời chảy ra. Mộc Tê nhanh chóng kéo một góc áo của mình, băng bó lại giúp nàng.
Gia Cát Chiêm thấy đánh lén không thành, không cam lòng cứ như vậy thả Gia Cát Linh Ẩn đi, ông lại đứng lên, nhặt lấy dao găm, đâm tới. Mắt ông lúc này long lên sòng sọc, chỉ cần Gia Cát Linh Ẩn còn sống trên đời, chuyện của ông vẫn còn khả năng bị bại lộ, ông một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nhưng ông vẫn là một quan văn, công phu mèo quào còn không qua được một nữ tử như Mộc Tê.
Mộc Tê đá mấy cái ông liền bất tỉnh, nàng dẫn Gia Cát Linh Ẩn chạy khỏi phủ Thừa tướng.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Lăng Thiên thấy Gia Cát Linh Ẩn và Mộc Tê gấp gáp trở về, trên tay Gia Cát Linh Ẩn còn quấn mảnh vải, mảnh vải đã nhuốm máu đỏ, trong mắt y phát ra nồng nặc sát ý. Y tiến đến bế thốc Gia Cát Linh Ẩn lên, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, giúp nàng kiểm tra vết thương, thấy không bị tổn thương đến gân cốt, mới yên tâm một chút nhưng vẫn đau lòng không thôi.
“Là kẻ nào làm?” Giọng Sở Lăng Thiên khàn đục, ánh mắt đỏ ngầu, “Linh nhi, nói ta biết, là ai làm?”
“Điện hạ, là Thừa tướng gia.” Mộc Tê đáp thay chủ tử, “Tiểu thư nói đã biết bí mật của ông ta, ông ta liền muốn giết người diệt khẩu. Đều do nô tỳ sơ suất, mới để tiểu thư bị thương, xin điện hạ trách phạt.”
“Đừng trách nàng ấy.” Gia Cát Linh Ẩn lo lắng Sở Lăng Thiên sẽ trách tội Mộc Tê, lập tức nói, “Là ta không biết chừng mực, chọc giận ông ta, Thất gia, người hãy nghe ta nói, đừng đi tìm ông ta.”
“Hắn có lòng giết nàng, sao ta có thể ngồi yên không màng đến.”
“Thất gia.” Gia Cát Linh Ẩn giữ chặt tay y, vuốt ve, “Ta không muốn dễ dàng với ông ta như vậy, nếu ông ta thích quyền lực, ta sẽ để ông ta thấy, quyền lực trong tay ông ta ta từ từ mất đi, để xem ông ta đối mặt thế nào? Ta hận ông ta hơn bất cứ ai, nguyên nhân chính vì hận, nên ta không muốn cho ông ta được thoải mái!”
“Linh nhi…” Sở Lăng Thiên thở dài, “Nàng kêu ta phải làm thế nào với nàng mới được đây? Nàng phải hứa với ta, sau này không được ra ngoài một mình, đặc biệt đối mặt với người nguy hiểm, phải biết bảo vệ bản thân.”
“Thất gia, ta biết rồi, người yên tâm đi, sau này sẽ không vậy nữa đâu. Vết thương này, đã hoàn toàn cắt đứt tình cảm phụ tử giữa ta và ông ấy, từ nay về sau, ta và ông ấy không đội trời chung!”
“Linh nhi, Thất vương phủ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho nàng, cho dù thế nào, sau lưng nàng vẫn luôn có ta.”
Sở Lăng Thiên nhìn thấy vết thương của nàng, trong lòng đau đớn không thôi, y hy vọng được đau thay nàng, hy vọng một dao này là cắt vào tay y. Ngày này, y không rời khỏi nàng nửa bước, lúc nào cũng trông chừng nàng, sợ nàng không cẩn thận đụng phải vết thương.
Vào đêm, y nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cơ thể lại bắt đầu khô nóng, nhưng thấy nàng bị thương, đành phải nín nhịn, cố nén dục vọng trong người, vất vả lắm mới ngủ được.
Thần cung, Sở Kim Triêu đã hứa với Chu quý phi, đến thần cung với bà một tháng. Chỉ là Chu quý phi có thai, không thể hầu hạ ông. Không biết vì sao, hôm nay Sở Kim Triêu cảm thấy dục vọng của bản thân đặc biệt mãnh liệt, loại cảm giác này ông chưa từng có bao giờ. Ông ôm lấy cơ thể mềm mại của Chu quý phi, bắt đầu thở dốc.