“Thật tốt quá!” Tiểu Lục cao hứng nhảy cỡn lên, cô cô đã nói thì sự việc nhất định đã chắc chắn rồi, “Cảm ơn cô cô!”
“Ừ, là do ngươi đã theo chủ tử tốt.” Cô cô nói, “Mấy người các ngươi phải nhìn Tiểu Lục mà học tập nhiều một chút.”
“Vâng, đa tạ cô cô đã giáo huấn.”
Thấy mọi người ai cũng nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, Tiểu Lục càng thêm đắc ý: “Các ngươi cũng không cần phải thương tâm, nói không chừng sang năm, các ngươi cũng có cơ hội được gặp cha mẹ mình rồi.”
“Tiểu Điệp,” Cô cô bình thản nhìn Tiểu Điệp rồi nói tiếp, “Ngươi mau đi thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị xuất cung.
“Dạ?” Tiểu Điệp sợ đến không đứng vững được, nước mặt chảy xuống, “Cô cô đừng đuổi Tiểu Điệp đi, có phải Tiểu Điệp đã làm sai điều gì? Cô cô phạt nô tỳ thế nào cũng được, hàng tháng phụ mẫu của nô tỳ đều phải dựa vào tiền lương của nô tỳ để sinh sống, xin cô cô đừng đuổi Tiểu Điệp ra khỏi cung.”
Cô cô không nhịn được cười, đỡ Tiểu Điệp đứng dậy: “Ta không phải là muốn đuổi ngươi ra khỏi cung, là Gia Cát tam tiểu thư, Bình Dương Quận Quân đã xin ân điển của Hoàng hậu nương nương rồi, sau khi ngươi xuất cung sẽ đến phủ Thừa Tướng hầu hạ Quận Quân, tiền lương vẫn như bây giờ. Xuất cung, ngươi muốn về nhà thăm phụ mẫu cũng thuận tiện hơn.”
“Tam… tam tiểu thư…” Tiểu Điệp vẫn không thể tin được vào những gì mình nghe được, “Là thật sao?”
“Đúng vậy, cô cô, làm sao lại có chuyện tốt như vậy được?” Sắc mặt Tiểu Lục trở nên khó coi.
“Hoàn toàn thật!” Cô cô khẳng định nói, “Ngươi mau đi thu dọn đồ đạc đi, buổi tối Quân Quân sẽ tới đây đón ngươi.”
“Dạ! Cô cô, Tiểu Lục, ta nhất định sẽ quay lại thăm mọi người!” Tiểu Điệp vui mừng liên tục gật đầu, lúc về phòng thu dọn đồ đạc thì thiếu chút nữa đã vấp té.
“Có gì đặc biệt hơn người khác đâu chứ!” Vẻ mặt Tiểu Lục đố kị, vui vẻ trong lòng chốc lát đã biến mất.
Tiểu Điệp qua loa thu dọn đồ đạc của mình, đồ của nàng vốn đã không nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo, chỉ một lúc đã sửa soạn xong. Ngồi ở trong phòng, mong chờ Gia Cát Linh Ẩn trở về.
Việc làm ăn của tiệm lẩu ngày càng tốt, Ngụy Thành nói với Gia Cát Linh Ẩn, nước Đông Lan, nước Tinh Long, nước Nam Chiếu, nước Đại Mạc, nước Ngạo Nguyệt đều hỏi thăm phương pháp phối chế. Hắn biết phương pháp phối chế này giá trị rất cao, vì vậy cái gì cũng không nói cho bọn họ biết.
Gia Cát Linh Ẩn hài lòng gật đầu, sự việc này đã nằm trong dự đoán của nàng, nàng nói với Ngụy Thành: “Báo lại với người thăm dò tin tức, năm ngày sau, trong tiệm lẩu sẽ bán đấu giá phương pháp phối chế, người nào trả giá cao thì sẽ được.”
“Tiểu thư cao minh! Ta đi làm ngay đây.”
Rời khỏi tiệm lẩu, hai người cùng đi đến Thất vương phủ.
“Điện hạ, người đã về rồi?” Thấy Gia Cát Linh Ẩn, Ưng tổng quản ra nghênh đón cảm thấy kinh ngạc, Sở Lăng Thiên chưa từng đưa nữ tử nào về phủ, thấy dáng vẻ thân mật của hai người kèm theo tin tức mấy ngày nay từ trong cung truyền ra ngoài, ông lập tức hiểu: “Nô tài khấu kiến Bình Dương Quận Quân.”
“Miễn lễ.”
“Đi nào, ta dẫn nàng đi tham quan một chút.” Sở Lăng Thiên nói với Gia Cát Linh Ẩn.
“Điện hạ…” Ưng tổng quản hình như có chút khó nói, “Công chúa Mộ Vân…”
“Biểu ca, huynh đã về?” Ưng tổng quản đang chuẩn bị nói gì đó, đã thấy Liên Mộ Vân từ thư phòng của Sở Lăng Thiên đi tới, khoác tay Gia Cát Linh Ẩn,”Tam tiểu thư cũng tới, mau vào đây ngồi một chút đi.” Bộ dạng của nàng ta giống như mình là chủ nhân ở đây.
“Thất ca, huynh trở lại rồi, Mộ Vân tỷ tỷ chờ huynh lâu lắm đó.” Công chúa Triêu Hoa theo sau Mộ Vân đi tới, kéo lấy cánh tay của Sở Lăng Thiên, cười hì hì nói, “Thất ca, Mộ Vân tỷ tỷ sẽ trở thành Thất tẩu của muội đúng không?”
“Ai nói vậy?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng hỏi lại.
“Hoàng hậu nương nương, còn có mẫu phi nữa, bọn họ đều nói vậy.”
“Ưng tổng quản!” Sắc mặt sở Lăng Thiên càng ngày càng sam sầm, “Bản vương đã từng nói với các ngươi, không có sự cho phép của bản vương thì không để cho bất kỳ nữ tử nào vào phủ., ngươi đã quên rồi ư?”
“Điện hạ bớt giận!” Ưng tổng quản cúi đầu, “Nô tài tưởng rằng công chúa Mộ Vân và công chúa Triêu Hoa là ngoại lệ.”
“Ngoại trừ Bình Dương Quận Quân ra, không có ai là ngoại lệ! Nghe rõ chưa?”
“Dạ, nô tài hiểu rồi!”
“Biểu ca…” Trong mắt của Liên Mộ Vân đã đong đầy nước mắt, “Là Mộ Vân gây thêm phiềm toái cho huynh, muội sẽ đi ngay đây.” Vẻ mặt nàng có chút chờ mong nhìn Sở Lăng Thiên, mong y sẽ giữ nàng lại nhưng không ngờ rằng y chỉ đứng đó không nói g, nàng ta đang muốn xoay người bước đi, Sở Lăng Thiên bỗng lên tiếng, “Chờ một chút!”
Liên Mộ Vân nhanh chóng xoay người lại, mừng rỡ không thôi, biểu ca rốt cuộc cũng luyến tiếc giữ nàng lại rồi.
“Linh nhi, đưa huyết ngọc cho ta.”
Sở Lăng Thiên cầm miếng huyết ngọc mà Mộ Vân đã tặng cho Gia Cát Linh Ẩn, đi tới chìa miếng ngọc ra trước mặt Mộ Vân, lạnh lùng nói: “Đem miếng ngọc này về đi!”
“Biểu ca, đây là lễ vật Mộ Vân tặng Tam tiểu thư, muội làm sao có thể lấy lại được? Tam tiểu thư vẫn còn trách Mộ Vân sao?” Liên Mộ Vân dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu nói, “Mộ Vân không cầu biểu ca sẽ chia sẻ tình cảm cho mình, chỉ cần có thể ở bên chăm sóc huynh là đã mãn nguyện rồi. Tam tiểu thư vì sao còn không tha cho Mộ Vân?”
“Ta không rộng lượng giống công chúa được, trượng phu của Gia Cát Linh Ẩn ta chỉ có thể cưới một mình ta!” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh nói, “Miếng huyết ngọc này có vấn đề gì, ắt hẳn công chúa hiểu rõ hơn ta.”
Sắc mặt của Liên Mộ Vân thay đổi, không tin nhìn Gia Cát Linh Ẩn: “Ý của Tam tiểu thư là gì? Nghi ngờ Mộ Vân đã làm gì với miếng ngọc này sao?”
“Lấy lại đi!” Sở Lăng Thiên nhét miếng ngọc vào trong tay Mộ Vân, “Chuyện này ta và Linh nhi không truy cứu nữa, nếu muội còn không biết tốt xấu thì đừng trách ta không khách khí!”
“Biểu ca…” Nước mắt Liên Mộ Vân bỗng trào ra, nàng siết thật chặt miếng huyết ngọc kia, chạy ra khỏi Thất vương phủ.
“Thất ca!” Công chúa Triêu Hoa nổi giận đùng đùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Huynh là vì nàng ta mà đuổi Mộ Vân tỷ tỷ đi! Muội sẽ đi nói với Hoàng hậu nương nương! Nói huynh khi dễ Thất tẩu!”
“Triêu Hoa, muội nghe cho rõ đây, Gia Cát Linh Ẩn, người đang đứng trước mặt muội đây mới Thất tẩu duy nhất của muội!” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Ả xứng sao?” Triêu Hoa công chúa khinh thường nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Bất quá chỉ là một thứ nữ mà thôi, làm tiểu thiếp cho Thất ca cũng không xứng! Không biết xấu hổ!”
“Triêu Hoa, chớ có vô lễ!” Sở Lăng Thiên quát.
“Thất ca…” Nhìn sắc mặt của Sở Lăng Thiên, công chúa Triêu Hoa sững sờ, “Muội đi nói cho Hoàng hậu nương nương biết, để người trách phạt huynh! Còn có nữ nhân này nữa!”
Trước khi đi, công chúa Triêu Hoa còn hung hăng đẩy Gia Cát Linh Ẩn một cái, may mà Sở Lăng Thiên nhanh tay đỡ lấy, nàng mới không ngã xuống.
Liên Mộ Vân chạy đi một mạch, không cẩn thận bị hòn đá dưới chân làm vấp ngã. Nàng trong cơn tức giận đã ném huyết ngọc sang một bên, không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn nhanh như vậy đã phát hiện ra bí mật trong này.
“Mộ Vân tỷ tỷ! Sao tỷ lại chạy nhanh thế?” Công chúa Triêu Hoa thở hồng hộc đuổi theo, “Tỷ đừng thương tâm, Thất ca sẽ không cưới ả đâu! Thất ca sao lại vì nữ nhân kia quát muội, muội nhất định sẽ cho ả biết tay!”
Liên Mộ Vân miễn cưỡng cười cười: “Nếu muội còn đi làm phiền nàng ta nữa, biểu ca sẽ trừng phạt muội đấy!”
“Huynh ấy dám!” Nghe Liên Mộ Vân nói xong, công chúa Triêu Hoa càng thêm tức giận, “Ta sẽ giết nàng ta! Như vậy Thất ca sẽ cưới tỷ.”
“Nàng ta lợi hại như vậy, muội sao có thể giết nàng ta được!”
“Hứ!” Công chúa Triêu Hoa hừ một tiếng, “Muội là công chúa, nàng ta chỉ là một quận quân mà thôi. Giết ả chỉ như giết một con kiến! Đúng rồi, Mộ Vân tỷ tỷ, tỷ đã đồng ý giúp muội đuổi Bạch Vân Nghị đi, có cách gì không? Chỉ cần tỷ đuổi hắn đi giúp muội, muội sẽ giúp tỷ đuổi ả Tam tiểu thư kia đi.”
Liên Mộ Vân gật đầu: “Thật ra thì có một cách, nhưng phải có người phối hợp mới được.”
“Là cách gì? Mau nói cho muội biết đi!”
Liên Mộ Vân kề vào tai của công chúa Triêu Hoa thì thầm một hồi.
Sau khi nghe xong, hai mắt của công chúa Triêu Hoa sáng lên, mừng rỡ gật đầu: “Cách hay! Về phần người phối hợp thì tìm Tam tiểu thư là được rồi.”
“Thất ca của muội mà biết được, nhất định sẽ đánh gãy chân của muội.”
“Có mẫu phi ở đây, muội không sợ thứ nữ, trắc phi nào cả!”
“Muội cũng không được nói đó là chủ ý của ta.”
“Yên tâm đi, Mộ Vân tỷ tỷ, muội sẽ không bán đứng tỷ đâu!”
Tiệc tối được tổ chức ở giữa sân, lần này nước Lăng Nguyệt đại thắng, tâm tình của Sở Kim Triêu cực kỳ tốt. Quá ba tuần rượu, Thẩm Vân Bác hét lên: “Sở Lão nhân, rượu và đồ ăn này ngon thì có ngon, nhưng vẫn còn kém một điểm.”
“Thẩm lão nhân, đây đều là những món ăn do ngự trù giỏi nhất ngự thiện phòng phòng làm, khẩu vị của ngươi quả là quá khắt khe rồi.” Sở Kim Triêu tức giận nói.
“Ta nói thật!” Thẩm Vân Bác tiếp tục nói, “Đến nước Lăng Nguyệt đã lâu như vậy rồi nhưng chỉ có Hỏa Oa Thành kia mới khiến dư vị của ta nhớ mãi không thôi.”
“Hả, đó là nơi nào vậy?” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.
“Ngươi cũng không biết à?” Thẩm Vân Bác khinh thường nhìn Sở Kim Triêu, “Thức ăn ở đó có thể hơn gấp mấy lần so với những thức ăn ngon của ngươi đó.”
“Vậy ta đây nhất định phải đến đó nếm thử mới được.”
Thẩm Vân Bác híp mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái nói: “Tam tiểu thư nhất định là cũng đã từng đến Hỏa Oa Thành rồi chứ? Tất cả mọi người đều khen Tam tiểu thư thông minh hơn người, trẫm sẽ ra cho ngươi một yêu cầu, nếu ngươi có thể làm ra một nồi lẩu, trẫm liền thừa nhận ngươi quả thực thông minh.”
“Nếu thần nữ làm được thì sẽ được gì? Thần nữ vốn dĩ không cần phải được bệ hạ thừa nhận là thông minh hay không.” Gia Cát Linh Ẩn bình thản nói.
“Tam tiểu thư có ý gì?”
Gia Cát Linh Ẩn dừng một chút rồi lại nói, “Nếu như là chỉ đáp ứng yêu cầu của bệ hạ, có vẻ không công bằng với thần nữ cho lắm. Không bằng thần nữ cũng đưa ra một vấn đề cho bệ hạ, nếu bệ hạ đáp không được, thì xin bệ hạ hãy đem quyền kinh doanh vùng hoang mạc Doanh Xuyên cho thần nữ được không ạ? Còn nếu thần nữ đáp không được, thần nữ sẽ lập tức hai tay đem bộ giáp tơ vàng đó đưa cho bệ hạ.”
“Hừ!” Thẩm Vân Bác hừ lạnh một tiếng, “Được! Theo như ý của ngươi, ngươi phải đáp trước yêu cầu của ta.” Một vùng đất không có một cọng cỏ, hoang mạc suốt năm cát bay đá chạy đổi lấy bộ giáp tơ vàng mà hắn đã ngưỡng mộ bấy lâu, đúng là quá hời.
“Xin bệ hạ hãy chờ một lát.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười nhìn Sở Kim Triêu, nói: “Hoàng thượng, thần nữ có thể dùng ngự thiện phòng một lát được không ạ?”
“Tam nha đầu, ngươi cứ dùng đi.” Sở Kim Triêu gật đầu.
Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi đó, sau một lát nàng lại quay trở lại, phía sau còn có mấy vị ngự trù của ngự thiện phòng, trong tay bọn họ bưng mấy cái nồi lớn. Từ xa mọi người đã có thể ngửi được mùi hương thèm chảy nước miếng.
Mấy vị ngự trù vừa mới đặt những cái nồi lớn xuống, tất cả mọi người đều đặt chén rượu xuống không chờ được mà chạy tới nếm, thức ăn trong nồi trong chốc lát đã hết.
“Các vị, mùi vị này thế nào ạ?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“So với Hỏa Oa Thành giống nhau như đúc! Tam tiểu thư, ta dùng xong rồi!” Hà Tần chép chép miệng, bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn.
“Bệ hạ, vấn đề này có tính là thần nữ đã đáp ứng được chưa ạ?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Thẩm Vân Bác hỏi.
“Tam tiểu thư vẫn chưa nói cho ta biết phương pháp phối chế, đương nhiên không tính!” Thẩm Vân Bác phủ nhận, trên khóe miệng và chòm râu còn bóng mỡ.
“Bệ hạ chỉ hỏi ta có thể làm hay không, chứ người không có nói ta nhất phải đem phương pháp phối chế cho người! Vậy bây giờ đến lúc thần nữ hỏi bệ hạ vấn đề của mình rồi.”