“Này. . .”
Nhìn dung nhan xinh đẹp của Vương Ngự Phong gần ngay trước mắt, hết lần này tới lần khác gắp cái món mà hắn ghét nhất, hắn cảm giác được nếu như không phải lão thiên gia đang đùa hắn, thì chính là hắn hôm nay xui xẻo.
“Tin tưởng ta, ăn cái này rất tốt, sẽ không đắng đâu, mở miệng ra. . . Ah~”
Bịch!
Vương Ngự Phong lúc này như là đang đối xử với một tiểu hài tử, làm cho Tiểu An tử chịu không được mà té xỉu.
Bởi vì không thể tin được có người như Vương Ngự Phong dám xem Hoàng thượng như một tiểu hài tử.
“Ah! Tiểu An tử sao lại ngã vậy?”
“Ách. . . Ta nghĩ chắc là do ăn nhiều quá, ta đưa hắn đi tìm Thái thái y đây. . .”
Mặc dù Vương Duẫn Sâm kỳ thật rất muốn lưu lại, xem Tôn Dật Thiên đối mặt với hành động của Vương Ngự Phong như thế nào.
Bất quá ánh mắt Tôn Dật Thiên mới vừa rồi như muốn hắn đưa Tiểu An tử ra ngoài, thân là thuộc hạ, cũng chỉ biết cam nguyện đưa Tiểu An tử đi, cùng lắm khi trở về hỏi Tôn Dật Thiên kết quả như thế nào.
“. . . Hai người bọn họ sao lại đi nhanh như vậy chứ?”
Chỉ thấy trong nháy mắt, không thấy bóng dáng Tiểu An tử và Vương Duẫn Sâm đâu.
“Ai biết ~!”
Tỏ vẻ không biết gì nhún nhún vai, Vương Ngự Phong vẫn gắp miếng khổ qua đưa đến trước mặt Tôn Dật Thiên nhưng hắn vẫn cứ ngây ra.
“. . . Hoàng thượng, sao còn chưa ăn?”
Quay lại chú ý, nhưng lại phát hiện miếng khổ qua vẫn còn trên đũa, mi nhíu lại, miệng cong cong, điệu bộ đáng yêu làm cho Tôn Dật Thiên biết bao cảm động, điều đó là đương nhiên rồi! Nếu như Vương Ngự Phong giờ phút này trên tay không gắp khổ qua nhất quyết bắt hắn ăn thì tốt biết mấy.
“Nhưng mà. . . Trẫm không thích khổ qua. . .”
“Không được! Sao lại có thể kén ăn như vậy! Ngươi là Hoàng thượng nha! Muốn trị quốc tốt thì thân thể phải khỏe mạnh!”
“…” Nhưng mà thế nhân sẽ không cần Trẫm ăn khổ qua đâu!
Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên cũng không phát hiện, giờ phút này hắn đang trưng ra vẻ mặt vô tội, vốn là tự nhiên hiện ra trước mặt y.
“Nếu không. . . Ta ăn một nửa ngươi ăn một nửa, như vậy được chứ?”
Ngây thơ tưởng rằng đó là một cách xử lý, lại không nghĩ rằng chỉ có miếng khổ qua, đâu phải phân chia công bằng như vậy?
Việc này nếu như truyền ra, người ta không cười cho mới là lạ.
“. . . Nhưng mà. . .”
“Ta mặc kệ! Dù sao thì ta ăn một nửa ngươi ăn một nửa. . .”
Vương Ngự Phong tựa hồ hoàn toàn không nhớ chính mình đang ở hoàng cung, cũng đã quên người trước mắt là Đương kim Hoàng thượng, ở nhà vốn đã được dưỡng ra thành một tiểu hài tử cá tính không biết cái gì gọi là thu liễm.
“. . . Ngươi xem! Tin tưởng ta! Khổ qua này tuyệt đối không khó ăn tí nào . . .”
Sau khi ăn trước một miếng, đem miếng còn lại đưa đến miệng Tôn Dật Thiên.
Chỉ có thể nói là may mắn khi Tiểu An tử giờ phút này không có ở đây, nếu không sẽ bị Vương Ngự Phong hù dọa đến sùi bọt mép.
“…”
Nhìn Vương Ngự Phong ăn một nửa miếng khổ qua, vừa nhìn đôi mắt to tràn ngập chờ mong của y nhìn chăm chú đến mình, Tôn Dật Thiên dù không muốn cũng phải há mồm, đành ăn phần còn lại.
“Như thế nào? Ngon chứ?”
Mặc dù Vương Ngự Phong bảo là ngon, nhưng y cũng không quên rằng khẩu vị mỗi người không giống nhau, hơn nữa, nhìn Tôn Dật Thiên vì y mà mặt mày nhăn nhó cố gắng ăn, có thể thấy được hắn ghét khổ qua ghét khổ qua đến nhường nào!
Chậm rãi ăn nửa miếng khổ qua, tưởng rằng khi ăn sẽ đắng lắm, không nghĩ khi cắn, trong miệng liền đầy nước khổ qua, mùi vị cũng không dở tí nào, so với lúc bé lần đầu ăn thì tốt hơn nhiều.
“. . . Uh, ăn ngon ah!”
“Đúng không! Đấy, ăn nữa đi!”
Nhìn vẻ mặt Tôn Dật Thiên nguyên bổn đang nhăn nhó giờ đã có vẻ thoải mái hơn, Vương Ngự Phong tươi cười lại gắp một miếng cho hắn.
“Uh, đây là lần đầu tiên Trẫm ăn khổ qua mà thấy ngon như vậy, Trẫm thấy mùi vị khổ qua lúc trước rất khó ăn!”
Không chút do dự há mồm ăn miếng khổ qua thứ hai Vương Ngự Phong gắp cho, bất giác nói ra nguyên nhân vì sao hắn ghét khổ qua.
“Đương nhiên rồi! Khổ qua mùi vị không giống với thức ăn khác, có thể là khi Hoàng thượng ăn, nó được nấu không ngon! Những ngự trù có thể nấu khổ qua ngon như vậy cũng không nhiều đâu!”
“. . . Ngự trù? . . . Không phải đâu! Trẫm khi còn bé ăn chính là ăn đồ Mẫu hậu nấu, Trẫm còn nhớ rõ khi đó ăn xong hạ nhân tất cả đều đau bụng ba ngày, Trẫm chỉ là bị bắt ăn. . . Sau đó Phụ hoàng nói dù bất cứ giá nào cũng không được cho Mẫu hậu xuống bếp lần nữa. . .”
Rất tự nhiên đem chuyện lúc nhỏ nói ra, hoàn toàn không xem Vương Ngự Phong như người ngoài.
“Ách. . . Thì. . .Thì ra là Thái hậu nấu ah! Vậy. . . Xem như ta chưa nói gì đi”
Xem ra đối với Vương Ngự Phong mà nói, lực uy hiếp của Thái hậu khá lớn.
Nhìn thấy Vương Ngự Phong phản ứng lo lắng như thế trông rất đáng yêu, làm cho Tôn Dật Thiên vui vẻ nhếch miệng cười nói:
“Ha ha ~ nhìn ngươi lo lắng kìa . . .”
“Ôi…hì hì. . .”
Nhìn thấy Tôn Dật Thiên vui vẻ tươi cười, làm cho Vương Ngự Phong không có ý tứ gãi gãi đầu.
“Không nói chuyện nữa, nào, chúng ta ăn cơm trước đi!”
Căn bản là không muốn nói đến chuyện Thái hậu tuyển tú nữ, Tôn Dật Thiên ngay lúc này, thầm nghĩ muốn cùng Vương Ngự Phong hảo hảo ăn một bữa cơm.
“Uh. . . Nào. . . Hoàng thượng ăn nhiều một chút.. .”
Vội vàng gắp nhiều loại thức ăn khác nhau bỏ vào trong bát Tôn Dật Thiên, như là che giấu hành động mới vừa nãy của mình.
“Hảo. . . Được rồi, Trẫm ổn, Ngự công công sao lại nghĩ đến muốn vào cung phục vụ? Lúc còn nhỏ liền tiến cung sao?”
Thừa dịp hiện tại không khí tốt đẹp, Tôn Dật Thiên liền mở miệng hỏi chút về thân thế Vương Ngự Phong, bởi vì hắn đã không thể chờ đợi được hiểu thêm về y một chút.
“Hả. . . Này. . .”
Hoàn toàn không nghĩ tới Tôn Dật Thiên sẽ hỏi y việc này, làm cho đầu óc Vương Ngự Phong nhất thời đình trệ, bởi vì y cùng tiểu thúc và phụ thân thật không ngờ đến vấn đề này!
Nhìn Vương Ngự Phong ấp úng hồi lâu nói không nên lời, Tôn Dật Thiên vẻ mặt khó hiểu nhìn y, không biết nguyên nhân gì lại làm cho Ngự Phong nói không nên lời.
“Cái kia. . . Nô tài vốn là. . . Vốn là. . .”
“Vốn là cái gì?”
“Ách. . .”
“. . . Nếu như. . . Ngự công công có chuyện gì khó nói! Vậy Trẫm sẽ không miễn cưỡng. . .”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng ánh mắt Tôn Dật Thiên lại lộ ra một chút thất vọng, bởi vì không thể biết thêm tin tức có liên quan đến Vương Ngự Phong.
Thấy trong ánh mắt Tôn Dật Thiên khó giấu nổi vẻ thất vọng, bất chợt y cảm thấy đau lòng.
Không khí tốt đẹp đột nhiên biến chuyển có điểm lạnh lẽo, bởi vì không có người nào nói chuyện.
“. . . Được rồi Hoàng thượng, món thịt kho tương này cũng ngon lắm ah! Ngài thử xem. . .”
Muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Vương Ngự Phong vội vàng đứng lên, gắp miếng thịt kho tương vào bát Tôn Dật Thiên.
Vút
“. . . Ngự Phong cẩn thận. . .”
Ngay lúc y gắp miếng thịt bỏ trong bát, nhãn thần Tôn Dật Thiên phát hiện ngoài cửa phòng có một bóng đen, lỗ tai linh mẫn nghe được có thanh âm ám khí bắn ra, ra tay giống như lúc sáng, đem Vương Ngự Phong tránh sang một bên, ý định mau tránh ra ,chỉ nghe tiếng mũi tên công kích xé gió bay vào. . .
Có lẽ là bởi vì chỉ nghe đến thanh âm, cho nên không cách nào hữu hiệu tránh được ám khí, y lấy thân chắn lấy mũi tên khỏi Tôn Dật Thiên.
“Đau quá. . .”
Hoàn toàn chuẩn bị không kỹ tình huống lúc này, bên trái bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau như hỏa thiêu, như bị người dùng lưỡi dao sắc bén cắt một đao, Vương Ngự Phong đau đớn phát ra tiếng kinh hô.
“Ngự Phong. . . Ngươi không sao chứ. . . Duẫn Sâm, có thích khách. . .”
Lỗ tai nghe thấy Vương Ngự Phong đau đớn kêu to trở nên luống cuống, dư quang khóe mắt phiêu đến bóng đen rất nhanh chạy mất, đôi môi nhanh chóng hô to, ánh mắt không quên rất nhanh đánh giá kỹ thương tích Vương Ngự Phong ở nơi nào.
“Đau quá. . . Đau quá. . .”
Tay ôm chặt bụng bên trái, cảm giác hình như có một cỗ nhiệt chui vào mạch máu toàn thân.
Cạch.
“Hoàng thượng. . . Có chuyện gì thế. . .”
Vương Duẫn Sâm mới từ thái y viện trở về, nghe được tiếng Tôn Dật Thiên kêu to, vội vàng lao vào ngự thiện phòng.
“Ngự Phong bị thích khách đả thương rồi, nhanh truyền Thái thái y lại đây. . .”
Bây giờ Tôn Dật Thiên, thật đúng là thống hận chính mình vì sao lại đuổi thị vệ ngoài cửa đi.
“Tuân lệnh, hạ thần lập tức đi. . .”
“Đau quá. . .”
“Ngự Phong, ngươi có sao không! Vết thương sao rồi, nhanh cho ta xem xem. . .”
Nhìn trên trán y không ngừng đổ từng giọt mồ hôi, bộ dáng thống khổ cau mày, làm cho Tôn Dật Thiên nhanh chóng ngăn hai tay Vương Ngự Phong đang ấn chặt vào vết thương .
“Đáng chết. . . Tiễn đó có độc. . .”
Dùng sức ngăn hai tay y lại, nhìn thấy quần áo bên bụng trái bị tiễn xé rách, một vết thương ước chừng bảy phân (*), đúng là chảy ra máu màu hơi tím, điều này làm cho Tôn Dật Thiên kinh sợ phát hiện ám khí có độc.
(*): 1 phân = 3.33 mm
“Nóng quá. . . Đau quá. . .”
Vương Ngự Phong bây giờ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng muốn chết, giống như sẽ bị hòa tan, môi tái nhợt, toàn thân không ngừng chảy ra từng đợt mồ hôi mồ hôi nóng.
“Ngươi đừng di chuyển, Trẫm giúp ngươi hấp độc ra. . .”
Vẻ mặt Vương Ngự Phong thống khổ cùng rên rỉ, làm cho hắn không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu muốn hút ra máu độc trên người y, lại bị y ngăn cản.
“. . . Không được. . . Hoàng thượng. . . Ngươi không thể làm vậy. . . Rất nguy hiểm. . .”
Ý thức đã càng ngày càng mơ hồ, nhưng Vương Ngự Phong nghe đến Tôn Dật Thiên giúp y hấp độc ra, vội vàng ngăn cản, bởi vì y sợ hắn không cẩn thận sẽ bị nhiễm độc.
“Trẫm mặc kệ, mạng của ngươi đối với Trẫm vô cùng trọng yếu. . .”
___END 9___