Chẳng bao lâu sau, ba người đã đến cổng cục dân chính.
Cả ba xuống xe, Bạch Man Man đi đằng trước, Lý Phá Tinh và Tế Tu theo sau.
Lý Phá Tinh nhìn sổ hộ khẩu trong tay Tế Tu, nhỏ giọng nói: “Sao chú thành thật thế, mẹ anh đâu đi theo chú, chú nói không tìm thấy không được hả!”
Tế Tu mấp máy môi, không nói gì.
Một lát sau, y bỗng ngừng bước, ngẩng đầu nhìn Tế Tu, đôi mắt trong vắt như thủy tinh đen: “Anh… Có phải anh không muốn kết hôn với em không?”
Khuôn mặt Tế Tu không mang biểu cảm gì, nhưng Lý Phá Tinh vừa nhìn bóng bản thân ánh ra từ đôi mắt sạch sẽ của y đã biết, thằng nhỏ này lại không vui rồi.
“Anh, có phải anh ghét bỏ em không?”
Âm sắc của Tế Tu có hơi lạnh lùng, người khác mà nghe sẽ cho rằng y lãnh đạm khó gần, nhưng vào lúc này, không hiểu tại sao, Lý Phá Tinh lại nghe ra chút tủi thân yếu ớt lẩn khuất trong đó.
Lý Phá Tinh vừa thấy y như vậy đã không còn cách nào khác, hắn né tránh ánh mắt Tế Tu, nóng nảy nói: “Ghét bỏ chú cái rắm! Ông đây suy nghĩ cho chú đấy, sau này nếu chú vừa ý cô gái nào sẽ khó xử lắm.”
Tế Tu: “Em sẽ không vừa ý cô gái khác.”
“Buồn nôn muốn chết.” Lý Phá Tinh cam chịu: “Được rồi, không phải chỉ là kết hôn thôi sao, ông đây còn phải sợ à.”
Nói xong, Lý Phá Tinh kéo Tế Tu bước vào cục dân chính.
Tế Tu bị hắn kéo về phía trước, chút đáng thương lăn tăn gợn sóng ban nãy đã lập tức biến mất.
Y nhìn gáy Lý Phá Tinh, khóe môi cong lên ý cười nhàn nhạt.
Tuy vậy, nụ cười ấy chỉ vụt thoáng qua, ẩn giấu cực tốt.
Tế Tu nhận ra, kỳ thực anh Tinh rất dễ nói chuyện.
–Chỉ cần dùng đúng phương pháp.
…
Ba người vào đại sảnh, lập tức có nhân viên đón tiếp, cô nhìn Tế Tu và Lý Phá Tinh, hỏi: “Xin chào, xin hỏi các vị muốn thực hiện công việc gì?”
Bạch Man Man: “Kết hôn.”
Nhân viên nhìn đầu cuối của hai người, cười nói: “Vâng, vậy để tôi đưa hai vị tới sảnh nam nộp tiền phạt trước.”
Bạch Man Man sửng sốt: “Tại sao phải nộp tiền phạt?”
“Là như vậy, để hưởng ứng chính sách sinh đẻ trên toàn đế quốc, tình huống đặc biệt như trường hợp này cần nộp tiền phạt.”
Bạch Man Man không ngờ có thai trước khi cưới cũng bị phạt tiền. Cơ mà, nhân viên này tinh mắt thật đấy, ngay cả bà còn không nhận ra Lý Phá Tinh đang mang thai.
Bạch Man Man nhìn bụng Lý Phá Tinh, thấp giọng hỏi nhân viên: “Sao cô nhìn ra được? Chẳng lẽ có bí quyết gì sao?”
Nhân viên vẻ mặt đương nhiên: “Không phải rất rõ ràng sao, khí chất và đặc điểm đều rất nổi bật.”
Bạch Man Man lẩm bẩm: “Mới mang thai ba tháng thì có đặc điểm gì.”
Nhân viên sửng sốt: “Ba tháng gì cơ… Bây giờ Alpha cũng có thể sinh con sao?”
Bạch Man Man: “Sao? Alpha gì?”
“Hai Alpha kết hôn phải nộp tiền phạt…”
Cuối cùng Bạch Man Man cũng hiểu. Bà là Omega suốt bao năm, trong tiềm thức luôn cho rằng việc xem Omega thành Alpha là một hành vi rất bất lịch sự với Omega, vì vậy nóng nảy nói: “Sao lại là Alpha, con tôi rõ ràng là Omega đấy!”
Nhân viên sửng sốt, hoảng hốt cúi đầu xin lỗi Tế Tu: “Xin lỗi, xin lỗi tiên sinh! Là tôi nhìn nhầm.”
Bạch Man Man: “…”
Bà kéo Lý Phá Tinh, bất đắc dĩ nói: “…Là người này.”
Nhân viên: “…”
Lý Phá Tinh lúng túng nói: “Con đi toilet, hai người ra sảnh trước, lát nữa con tìm hai người.”
…
Lúc Lý Phá Tinh ra khỏi buồng vệ sinh, đang chuẩn bị rửa tay, bỗng có người không xác định hỏi: “…Lý Phá Tinh?”
Lý Phá Tinh cứng nhắc quay đầu, thấy Lâm Phi vừa từ cửa vào, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao, sao cậu lại ở đây?”
Lý Phá Tinh sửng sốt, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Tôi, tôi, tôi ăn ở gần đây, vào đi vệ sinh ké.”
Giờ Lâm Phi mới ý thức được điều gì, cậu đỏ mặt, lúng túng nói: “Tôi, tôi cũng vậy.”
Lý Phá Tinh cười gượng: “Trùng hợp ghê ha.”
Lâm Phi: “Đúng vậy ha ha.”
Lý Phá Tinh vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tiền Dịch Lai đang tựa vào tường hút thuốc.
Chân Tiền Dịch Lai cũng mới gỡ thạch cao, nhưng gã không bình phục tốt như Lý Phá Tinh, tư thế còn hơi mất tự nhiên.
Thấy Lý Phá Tinh, gã sửng sốt, song không nói gì.
Lý Phá Tinh cũng không để ý gã.
Tuy nhiên, Lý Phá Tinh vừa đi được mấy bước, chợt nghe Tiền Dịch Lai giọng điệu quái gở nói: “Tao tới đây để hỗ trợ người khác, không phải đi đăng ký kết hôn.”
Lý Phá Tinh cười ha ha: “Tao tới đây để đi ké vệ sinh, cũng không làm gì cả.”
Lý Phá Tinh tận lực đi đường vòng, vừa tới sảnh bắc đã sửng sốt.
Lâm Phi và Tiền Dịch Lai đoan chính ngồi trước rèm xanh chụp ảnh chứng nhận đăng ký kết hôn.
Ngay sau đó, nhân viên đọc to theo danh sách: “Đôi tiếp theo Phùng Yên, Triệu Vũ Kim. Đôi số 67, Lý Phá Tinh Tế Tu chuẩn bị.”
Lâm Phi, Tiền Dịch Lai, Lý Phá Tinh, Tế Tu bốn người nhìn nhau.
Khó xử kinh khủng khiếp.
…
Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không phát hiện gì cả.
Lâm Phi và Tiền Dịch Lai cũng đồng loạt quay sang trái, làm bộ không thấy Lý Phá Tinh và Tế Tu, vai kề vai rời đi.
***
Khi đã cầm cuốn sổ đỏ trong tay, Lý Phá Tinh vẫn thấy không chân thật.
Thì ra… Kết hôn dễ dàng như vậy sao?
Còn nhanh hơn làm giấy tờ giả nữa.
Bạch Man Man nhìn thấy hai cuốn sổ đỏ, trong lòng cũng yên tâm, bà nói: “Theo lý thuyết, hôm nay hẳn nên đi làm kiểm tra trước sinh, nhưng Tinh Tinh đã ăn uống, không thích hợp kiểm tra, mấy hôm nữa hai đứa tìm thời gian đi kiểm tra đi. Bây giờ hai đứa về trường học, mẹ đón xe về.”
Tế Tu: “Cô để cháu đưa anh Tinh về trường rồi đưa cô về.”
Bạch Man Man không từ chối, vừa khéo bà còn vài lời muốn nói riêng với Tế Tu.
Bạch Man Man biết, cuộc hôn nhân giữa Tế Tu và Lý Phá Tinh gần như là do bà ép buộc mà thành. Nếu là mười mấy năm trước, bà sẽ không hung hăng hùng hổ như thế, bà sẽ để hai đứa bé tự lựa chọn, sẽ tôn trọng quyết định của chúng, có kết hôn hay không, có sinh con hay không, đều là tự do của bọn nhỏ.
Chỉ có điều, Bạch Man Man mười mấy năm sau không làm được như thế.
Nửa tháng sau khi Lý Từ Thăng hy sinh, Bạch Man Man không chịu nổi cuộc đời đau khổ này nữa, bà mua thuốc ngủ, chuẩn bị uống cạn một hơi. Đúng lúc ấy, bé Tinh Tinh bốn tuổi chạy tới, tay cầm một chiếc gậy dài, bi bô nói, mẹ ơi, hôm nay kẻ xấu bắt nạt mẹ, con đã trả thù cho mẹ rồi, con lén đập vỡ chậu hoa nhà ổng đó. Tinh Tinh trèo lên ghế nhỏ, nhón mũi chân lau đi nước mắt của bà, nhỏ giọng nói, mẹ đừng khóc, con sẽ trở nên thật lợi hại, bảo vệ mẹ không bao giờ bị bắt nạt nữa.
Kể từ khi bà buông thuốc ngủ, ôm Tinh Tinh vào lòng, bà đã đặt tất cả hy vọng lên người thằng bé, Tinh Tinh là tất cả của bà, là trụ cột duy nhất chống đỡ bà sống tiếp.
Bà không đánh cược nổi.
***
Khi Tế Tu đưa Bạch Man Man đến cửa nhà, bà nói: “Không còn sớm nữa, cháu vào ăn bữa cơm hẵng đi.”
Bạch Man Man nấu một nồi cháo đơn giản, thêm vài món đồ ăn kèm. Tế Tu muốn giúp một tay, bà cũng đồng ý.
Tế Tu chưa từng vào bếp, ngoài bước cắt cắt gọt gọt xem như hợp quy tắc, mấy việc khác đều làm khá vụng về, Bạch Man Man lại rất kiên nhẫn chỉ cho y, bà còn chưa từng dịu dàng với Lý Phá Tinh như vậy.
Đây là chồng của con trai bà, là người sẽ sống cùng Tinh Tinh cả đời.
Làm một người mẹ, thực ra trong lòng bà không tránh khỏi lo âu thấp thỏm, theo bản năng bà muốn đối xử với Tế Tu tốt một chút.
Hai đứa bé này vốn dĩ không phải người yêu, cứ tùy tiện kết hôn như vậy, tình cảm không thể ổn định được. Hơn nữa, thực sự một Omega lớn lên giống Alpha như Lý Phá Tinh, đặt trên bàn mai mối, quả thực không có Alpha nào để ý. Đương nhiên Bạch Man Man cho rằng con trai mình tốt nhất thiên hạ, nhưng bà không thể không thừa nhận, so với những Omega thơm thơm mềm mại khác, Lý Phá Tinh sẽ bị diệt không còn chút cặn.
Huống hồ, Tế Tu còn quá ưu tú.
Bạch Man Man ép cho Tế Tu một ly nước trái cây, đặt xuống bàn, chậm rãi mở miệng: “Tế Tu, Tinh Tinh… có thể còn nhiều thiếu sót, nhưng nó là một đứa bé rất lương thiện.”
“Chuyện gì nó cũng nghĩ rất đơn giản dứt khoát, đôi khi làm chuyện bậy còn không biết, nhưng nếu cháu nói lý lẽ cho nó, nó sẽ biết nghe, bản chất nó tốt lắm.”
“Cô biết cháu rất ưu tú, nhưng Tinh Tinh nhà cô cũng…”
Bạch Man Man nói vài câu đã nghẹn lời, ưu điểm của con bà thực sự không đáng nói. Nếu Tế Tu là Omega, bà còn có thể khen Lý Phá Tinh khiến người ta có cảm giác an toàn, rất có trách nhiệm, bà sẽ nói với Omega đó rằng, cháu cứ yên tâm theo Tinh Tinh, nó nhất định sẽ không bắt nạt cháu, sẽ không để cháu bị người khác bắt nạt.
Nhưng, Tế Tu lại là Alpha, nói như vậy không khỏi quá kỳ cục.
Tế Tu chầm chậm nói: “Thưa cô, bốn năm trước, anh Tinh bị đâm một nhát nghiêm trọng, phải nghỉ học một năm, hẳn cô còn nhớ.”
Bạch Man Man kinh ngạc, bà còn nhớ rõ chuyện này, Lý Phá Tinh phải nằm viện một tháng, bà ở bên chăm sóc, vừa đau lòng rơi nước mắt, vừa mắng Lý Phá Tinh tại sao lại khiến người ta lo lắng như vậy.
Tế Tu nói tiếp: “Anh Tinh cứu cháu, cho nên mới bị một tên côn đồ tổn thương. Nếu ngày đó anh ấy không xuất hiện, có lẽ cháu đã không sống tới giờ.”
“Không biết cô còn nhớ hay không, lúc anh Tinh nằm viện, cháu có tới mấy lần, nhưng chỉ ghé vào cửa sổ len lén nhìn, bị cô phát hiện. Cháu không nói gì với cô đã bỏ chạy.”
Bạch Man Man nhìn Tế Tu, bỗng nhớ ra.
Khi ấy, Bạch Man Man có mở một cửa hàng nhỏ, tuy không tới mức đắt như tôm tươi, nhưng cũng đủ để hai mẹ con không lo cơm áo. Tiền nằm viện thuốc men của Lý Phá Tinh không đắt, nhưng Bạch Man Man sợ Lý Phá Tinh lại gây sự rồi bị thương, cho nên cố ý dọa hắn là tốn rất nhiều tiền, để hắn về sau ngoan ngoãn hơn một chút.
Bạch Man Man ra ngoài gọi y tá thay thuốc, vô tình bắt gặp một bé trai thấy mình xuất hiện, lập tức xoay người chạy đi.
Sau khoảng một tháng, có lần Bạch Man Man ra ngoài đổ rác, lại thấy cậu bé kỳ lạ ấy, cậu bé đưa cho bà một phong bì chứa đầy tiền, nói muốn đưa cho Lý Phá Tinh chữa bệnh.
Đương nhiên Bạch Man Man không nhận số tiền này, bà nói Lý Phá Tinh không thiếu tiền chữa bệnh, hỏi cậu bé là ai, nhưng cậu bé không trả lời, thấy Bạch Man Man không nhận tiền, lại thất vọng chạy đi.
Thì ra đó là Tế Tu.
Tế Tu: “Cô có nhận thấy là kể từ ấy, rất ít người trực tiếp gọi điện cho cô, yêu cầu cô bồi thường không?”
Không sai, Bạch Man Man vốn thường xuyên nhận được đủ loại cáo trạng, nay Lý Phá Tinh đánh con nhà người ta khóc, mai Lý Phá Tinh đập vỡ cửa sổ nhà người ta, nhưng sau khi chuyện ấy xảy ra, bà gần như không nhận được cuộc gọi nào nữa.
Bạch Man Man còn hiếu kỳ không biết tại sao Lý Phá Tinh bỗng trở nên nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Bà không tin nổi: “Tế Tu, là cháu giải quyết những chuyện đó sao, khi đó cháu mới nhiêu lớn.”
Tế Tu hạ mắt, nhẹ giọng cười: “Khi ấy cháu 15 tuổi. Có lẽ cô không biết, trước khi gặp Tế Tu, ngay cả thở cháu cũng thấy mệt. Nhờ có anh Tinh, cháu mới bắt đầu sống như một con người.”
Lần đầu tiên Tế Tu dự định kiếm tiền là vì Lý Phá Tinh, bởi y muốn trả tiền thuốc men cho hắn.
Lần đầu tiên y đầu tư cũng là vì Lý Phá Tinh, bởi y muốn báo thù gã Sẹo đen đã đâm hắn.
Là Lý Phá Tinh kéo y khỏi đầm lầy, trở lại mặt đất, từng bước từng bước trèo lên bậc thang.
Bạch Man Man ngây ngẩn.
Tế Tu ngẩng đầu, đôi ngươi đen đặc như nước sơn lóe lên ánh sáng: “Chỉ cần anh Tinh bằng lòng, cháu nguyện ở bên anh ấy mãi mãi. Sau này, nếu anh ấy chê cháu già, chê cháu phiền, chê cháu đáng ghét, cháu sẽ lén lút theo sau anh ấy, không rời khỏi anh ấy. Cháu biết anh Tinh nóng tính, cũng thích gây phiền phức, nhưng cháu sẽ giúp anh ấy xử lý tất cả những phiền phức ấy, e rằng cháu không thể đảm bảo anh ấy trọn đời không bị thương, nhưng nếu có người tổn thương anh ấy, Tế Tu cháu dù có liều mạng cũng sẽ đáp trả lại.”
Âm sắc Tế Tu vẫn lành lạnh như thế, song từng câu từng chữ đều đầy khí phách, nghiêm trang như đang lập lời thề.
Bạch Man Man nhìn y, chợt cảm thấy rằng.
Nửa đời sau của Lý Phá Tinh, có lẽ sẽ không cần Bạch Man Man bà phải lo lắng nữa.
***
Đêm nay, Lý Phá Tinh nằm nghĩ thế nào cũng thấy không chân thực.
Hắn nằm trên giường, như có như không vuốt lông Điêu Điêu. Tất cả mọi người đều đã ngủ, hắn không lên tiếng, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, dùng suy nghĩ trò chuyện với Điêu Điêu.
“Điêu Điêu, anh kết hôn rồi.”
“Chính là với anh Tế Tu của em đấy.”
“Rất thần kỳ đúng không? Em cũng thấy thần kỳ lắm nhỉ.”
“Trên thế giới sao lại xảy ra chuyện hoang đường như thế chứ.”
“Ừm, nhưng hôm nay anh ngủ ở ký túc xá, có tính là vừa kết hôn đã ở riêng không? Quên đi, anh nghĩ cái này làm chi, bọn anh đâu giống những cặp vợ chồng khác, đúng không Điêu Điêu.”
“Gâu!” Điêu Điêu sủa một tiếng, Lý Phá Tinh hoảng hốt, vội vàng che miệng nó.
“Tách!” Một cột sáng bất ngờ lóe lên.
Lý Phá Tinh không kìm được thầm chửi trong lòng.
Hôm nay Răng hô canh ngủ ngầm! Quá gian trá!
Đôi khi, Răng hô sẽ tắt đèn pin, bước chân khẽ khàng, chậm rãi đi qua các phòng ký túc, nghe thấy động tĩnh gì khác thường mới bật đèn, bắt trọn người và tang vật.
Răng hô âm u gọi: “Mở cửa ra!”
Nhóc mập muốn giở mánh cũ, chưa kịp sủa đã nghe Răng hô gõ cửa: “Bạn học kia đừng bắt chước chó sủa để che giấu nữa, trong vòng một phút mở cửa ra cho tôi, quá một phút, cả phòng các cậu sẽ về nhà ở một tháng!”
…
Rạng sáng hôm sau.
Lý Phá Tinh bế Điêu Điêu, ủ rũ gõ cửa phòng Tế Tu.
“Răng hô không cho nuôi, còn bắt cả phòng anh viết bản kiểm điểm, thông báo phê bình. Ông ta còn lấy lò vi sóng, bài tú lơ khơ, bình siêu tốc của bọn anh, ngay cả máy sấy của Bạch tuộc cũng bị lấy luôn, Bạch tuộc nó đỏm dáng cỡ nào, từ giờ không thể duy trì kiểu tóc ngầu lòi của nó nữa. Phòng anh bị cướp sạch bách luôn.”
“Tồi tệ nhất chú biết là gì không, ông ta còn bắt bọn anh cất màn! Tuy đã đến mùa thu rồi nhưng vẫn lắm muỗi lắm hiểu không!”
Trước mặt những người khác, để duy trì hình tượng đại ca, hắn không hề tham gia vào quá trình than thở chửi rủa, vậy mà không biết tại sao, hắn lại chẳng hề cố kỵ trước mặt Tế Tu.
Chẳng hề bận tâm tới hình tượng đại ca đánh đấm ngầu bá cháy, lạnh lùng không nói nhiều của mình.
Lý Phá Tinh xoa đầu Điêu Điêu, chán nản nói: “Thực ra anh không nỡ nhất là Điêu Điêu, anh đã ngủ với nó ba tháng rồi, thiếu nó chắc anh mất ngủ mất.”
Tế Tu bế Điêu Điêu, nói với Lý Phá Tinh: “Vậy anh tới chỗ em ngủ đi, có lẽ Điêu Điêu cũng không nỡ xa anh.”
Lý Phá Tinh sửng sốt, phản ứng đầu tiên lại không phải là từ chối: “Nhưng chân anh khỏi rồi, lấy lý do gì xin trường bây giờ.”
Tế Tu: “Lấy lý do chúng ta đã kết hôn.”
***
Buổi tối hôm đó, Lý Phá Tinh ôm đồ đạc chuyển vào ký túc xá của Tế Tu.
Hai người chia cách ba tháng lại về ngủ với nhau, song chẳng hề cảm thấy xa lạ.
“Các huynh đệ, anh thực sự không thể rời bỏ Điêu Điêu.” Trước khi đi, Lý Phá Tinh nói với đám bạn cùng phòng như vầy.
“Thiếu Điêu Điêu, chắc anh mất ngủ mất.” Trước khi vào ở, Lý Phá Tinh nói với Tế Tu như vầy.
Cơ mà.
Đêm đến, Điêu Điêu bị vô tình đạp xuống giường.
Điêu Điêu ngơ ngác mở mắt, thấy chủ nhân của mình trong giấc say sưa đang vô thức nhích vào lòng một người đàn ông khác.
Nó quay đầu, nhìn bầu trời đêm lốm đốm sao ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt vừa phiền muộn lại tang thương.
Mấy người biết chuyện bi thương nhất đời chó là gì hông?
Là chủ nhân của chúng ta nói, rời ta thì không ngủ được, sau đó lấy lý do này cùng ta dọn nhà, quay đầu một phát đã đá ta xuống giường, nhào vào lòng một tên đàn ông khác.
Thực ra, không thể trách Lý Phá Tinh được.
Trong thời gian mang thai, Omega có cảm giác ỷ lại trời sinh với Alpha của mình, tín tức tố của Tế Tu là thuốc ngủ và thuốc trấn an đối với hắn, là sức hấp dẫn trí mạng.
Tế Tu bị Lý Phá Tinh cọ tỉnh.
Y quen nằm ngủ ngửa người. Lý Phá Tinh nghiêng người, đầu đã gần như dựa cả lên vai Tế Tu rồi, song dường như còn thấy chưa đủ, bất an cọ cọ.
Tế Tu cứng đờ, không dám nhúc nhích, thế nhưng Lý Phá Tinh vẫn cọ.
Khuôn mặt Lý Phá Tinh dán chặt lên vai Tế Tu. Thịt Tế Tu chẳng mềm mại cho cam, có vẻ làm đau mặt Lý Phá Tinh, nhưng đây là vị trí gần Tế Tu nhất mà Lý Phá Tinh đang say giấc có thể chạm tới được.
Tế Tu lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn đôi mày bất mãn hơi nhíu lại của Lý Phá Tinh.
Tế Tu hơi do dự, nghiêng người, xoay mặt đối diện với hắn.
Lúc này, cả khuôn mặt Lý Phá Tinh đều dụi trước ngực Tế Tu, rốt cuộc hắn cũng ngừng cọ, có vẻ đã thỏa mãn.
Không quá nửa phút, Lý Phá Tinh vươn tay, ôm lấy y.
Tế Tu chỉ thấy cả người mình càng cứng nhắc.
Trước khi đi ngủ, anh Tinh đã liều mạng phun xịt che tín tức tố, rõ ràng Tế Tu không thể ngửi thấy bất cứ mùi hương nào.
Vậy mà, y lại cảm thấy đầu mình trống rỗng.
Cơ thể y như một bức tượng đất mới được điêu khắc, đất sét còn chưa khô, chỉ cần ngọ nguậy một cái là lớp đất sét kia sẽ bung ra từng mảng, rơi rụng xuống mặt đất.
Qua hồi lâu, tiếng hít thở của Lý Phá Tinh dần vững vàng, hơi thở hắn rất dài, từng hơi từng hơi phả vào ngực Tế Tu. Vì vậy, nhịp tim đập của Tế Tu, gần như cũng chuyển động theo nhịp thở của hắn.
Tới bây giờ, Tế Tu mới nhận ra cánh tay trái của mình cứng đờ giơ trên không, cảm giác đặt ở đâu cũng không thích hợp. Đặt bên sườn sẽ đè lên cánh tay đang ôm eo mình, đặt lên lưng Lý Phá Tinh… Nếu để tư thế ngại ngùng này, có lẽ cả đêm nay y sẽ mất ngủ.
Bàn tay Tế Tu nắm chặt rồi lại buông lỏng.
Qua thêm một phút.
Y nơm nớp như một tên trộm, lén lút, lặng lẽ đặt cánh tay trái của mình lên lưng Lý Phá Tinh.
Ôm lấy rồi.
Tư thế của bọn họ thân mật như đôi tình nhân.
Tế Tu chợt thấy nhịp tim mình đập hơi nhanh.
***
Kế hoạch ngày hôm sau đã được định sẵn, cả hai sẽ cùng đi kiểm tra trước sinh.
Lúc rửa mặt trong phòng vệ sinh, Tế Tu thuận tay cầm bình xịt che tín tức tố trên kệ, mở nắp, rồi lại hơi do dự. Y đặt bình xịt về chỗ cũ.
Trên đường đi Lý Phá Tinh có cảm giác hơi kỳ lạ, tín tức tố trên người Tế Tu dễ ngửi quá đáng, hắn suýt nữa đã không kìm được muốn kề cận y.
Lý Phá Tinh hít mũi: “Tế Tu, sao hôm nay em không xịt che tín tức tố.”
Tế Tu vẻ mặt bình tĩnh: “Em quên.”
***
Lý Phá Tinh nhìn ảnh siêu âm trong tay, cảm giác thật thần kỳ.
Đứa bé mới chỉ ba tháng, bụng hắn vẫn bằng phẳng, không nhìn ra được, không ngờ đứa bé đã thành hình.
Lý Phá Tinh chỉ vào ảnh: “Ừm, đây là tay nó, chú xem đầu ngón tay nó này, thấy không, nó có năm ngón tay!”
Không có năm ngón thì cần phải có mấy ngón đây?
Bác sĩ bên cạnh buồn cười, nhưng cố kìm lại. Anh yên lặng lắng nghe hai chàng trai trẻ thảo luận từ ngón tay tới ngón chân, từ trước tới sau đứa trẻ.
“Đứa bé xinh lắm, rất giống anh, anh Tinh.”
“Anh thì thấy giống chú.”
Bác sĩ không nghe nổi nữa, thai nhi ba tháng khuôn mặt còn mơ hồ, sao có thể nhìn ra giống ai?
“Khụ, đứa bé rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.” Bác sĩ nói: “Nhưng cần chú ý không vận động mạnh, đi lại cũng phải cẩn thận…”
Bác sĩ dặn dò những điều cần chú ý: “Hai người cũng cần chú ý, Omega tại thời điểm này thường xuyên xảy ra nhiệt phát tình, khá khó chịu, Alpha phải chú ý hơn.”
Tay Lý Phá Tinh run lên, suýt nữa rơi ảnh siêu âm xuống đất.
“Nhiệt, nhiệt phát tình?”
Nhiệt phát tình sẽ khiến Omega khô nóng toàn thân, tinh thần không yên, cần Alpha che chở. Khi ấy, Alpha có thể hôn, ôm, vuốt ve, hoặc hôn tuyến thể để an ủi Omega. Nếu nhiệt phát tình quá nghiệm trọng, Alpha có thể cắn tuyến thể sau gáy Omega để ký hiệu tạm thời, giảm thống khổ cho Omega.
Lý Phá Tinh lẳng lặng liếc Tế Tu nom có vẻ bình tĩnh, hắn vừa nghe lời dặn dò này đã thấy mặt nóng bừng rồi.
***
Đêm tới.
Tế Tu tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm. Hôm nay Tế Tu mặc bộ áo ngủ cổ hơi thấp, Lý Phá Tinh có thể thấy rõ đôi xương quai xanh đẹp quá mức so với một Alpha kia. Hắn nhìn đôi mắt ươn ướt, làn da ửng hồng của Tế Tu, mũi đầy ắp mùi thơm ngát dễ ngửi tràn ngập khắp không khí.
Lý Phá Tinh bỗng thấy hơi khát, muốn uống nước.
Yết hầu hắn động đậy.
Cả cơ thể khô nóng cực kỳ.
Lý Phá Tinh tuyệt vọng nghĩ.
Nhiệt phát tình tới rồi.
=======================
Tinh ca thấy Tu đệ thơm tho ngon giai bước tới gần, lòng nghĩ: Muốn ịch ịch ghê, chắc chắn là do nhiệt phát tình rồi.
Nhiệt phát tình: Ngộ ha là do tui ha!