Giã Biệt Tình Xa

Chương 16: Phụ nữ bị lạc tìm thấy trong vùng hoang dã



Dylan lái chiếc Blazer của cảnh sát trưởng ra khỏi lề đường cao tốc và đỗ vào một bóng râm của một rừng thông rậm rạp. Bây giờ đã gần đến tám giờ sáng, anh đặt máy ra- đa vào vị trí để tóm những kẻ lái xe vượt tốc độ. Anh không nghĩ sẽ bắt được nhiều. Đường cao tốc thường vắng vẻ vào thời điểm này của buổi sáng, nhưng luôn có vài kẻ rề rà đi làm muộn và đẩy quá tốc độ. Anh bật máy xác định vị trí để kết nối với đồng nghiệp, sau đấy ngồi xuống với mấy tờ tạp chí People và Tin tức Vũ trụ Hàng tuần. Anh mua chúng ở M&S sáng nay. Anh lật tờ People đến bài phỏng vấn Julie đã thực hiện với họ. Anh đọc được khoảng một nửa trước khi anh trở nên quá phẫn nộ, anh quăng nó ra đằng sau. Cô ta gần như nói thẳng tuột ra rằng anh bắt cóc Adam và mang thằng bé về Gospel để sống. Cô ta khiến Dylan trông như một kẻ ngớ ngẩn, trong khi cô ta lại mang mùi của một bông hồng.

Anh tự hỏi sẽ có bao nhiêu người tin vào câu chuyện nhảm nhí của cô ta.

Anh với lấy tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần và lật qua câu chuyện 'Ma cà rồng hút máu để đến bài báo người ngoài hành tinh của Hope. Anh cười khoái trá vài lần, nghĩ rằng câu chuyện khá hài hước, cho đến khi anh đọc tiếp và phát hiện ra Dennis Taylor, một cảnh sát trưởng mặc đồ đàn bà của một thị trấn nhỏ hoang vu.

"Chết tiệt," anh chửi thề khi anh đọc về chính mình trong một bộ đồ lót viền lông màu hồng. Câu chuyện kể rằng tên cảnh sát trưởng luôn đánh cá về số khách du lịch nữ ngờ nghệch, hắn ta có thể dụ dỗ vào trong núi dưới chiêu bài'muốn chỉ cho họ xem nơi đẹp nhất trên trái đất'. Tên cảnh sát trưởng trong bài báo không đánh cá trên những cái xương bị gẫy, mà trên những trái tim tan vỡ.

Anh gấp tờ báo lại và quăng nó vào chiếc ghế bên cạnh anh. Anh đã bị Hope ám ảnh, không có cách giải thích nào khác. Đặc biệt sau khi anh hôn cô ngày hôm qua. Anh nghĩ rất ít về những thứ khác ngoại trừ sự mềm mại của lưỡi cô và mùi vị của môi cô. Trái tim anh đã đập thình thịch trong ngực, hút cạn máu trong đầu và đẩy nó xuống háng, và trong những phút ngắn ngủi anh được ôm cô lần nữa, anh cảm thấy sự đúng đắn gần như ... áp đảo. Một cảm giác như tất cả tế bào trong cơ thể anh thì thầm rằng đúng, và tóc anh dựng đứng lên.

Anh nghĩ rằng với mỗi ngày trôi qua anh sẽ nhớ cô ít đi nhưng ngược lại mới đúng. Anh nhớ tóc cô rối bù trong những ngón tay anh, và anh nhớ lúc nhìn qua gối và thấy cô ngủ bên cạnh anh. Một ngày đang ở trong M&S, anh đã nhấc một quả lê lên và ngửi nó trước khi anh nhận ra rằng anh đang tìm kiếm mùi hương của làn da cô. Vừa mới sáng nay, khi thò vào tử lạnh để lấy một hộp Eggos, anh đã nghĩ đến cảnh cô trần truồng nằm trên bàn ăn của anh, cảnh anh chôn sâu vào trong cơ thể cô, mắt cô chìm đắm trong dục vọng và đắm đuối nhìn anh. Ký ức đã làm bụng anh quặn lên và đỏ bừng mặt, và anh nhét đầu vào tủ lạnh để hạ nhiệt. Adam đã bước vào phòng và hỏi anh đang làm gì. Anh đã nói dối và bảo là anh đang kiểm tra những hộp kem.

Anh chưa bao giờ thực sự quan tâm đến em, cô đã nói với anh, nhưng cô đã sai. Anh yêu cô. Anh đã yêu trước đây, nhưng không giống như thế này. Lần đầu tiên trong đời, tình yêu anh dành cho một phụ nữ trọn vẹn và có sức tàn phá, anh khao khát bàn tay cô chạm vào anh. Nó đi đến một nơi thật sâu - trái tim và linh hồn anh, anh không thể tưởng tượng ra cuộc sống không có cô. Nó chiếm hữu anh và khiến anh khao khát một thoáng nụ cười của cô và giọng nói của cô. Điều gì đấy phải được hoàn thành. Mỗi ngày không có cô tồi tệ hơn ngày hôm trước, và khi anh ngồi trong chiếc Blazer của cảnh sát trưởng, anh biết anh phải làm gì. Anh phải tin cô. Không chỉ vì anh, mà còn vì Hope. Anh phải tin cô cho dù không có vật chứng hay chứng cớ. Anh phải lắng nghe trái tim và phần sâu thẳm trong tâm hồn anh, phần biết về tình yêu không điều kiện và lòng tin ở người khác. Sau cùng thì, anh tin cô chỉ vì anh yêu cô.

Màn hình số của chiếc ra- đa sáng lên, và Dylan đứng thẳng khi một chiếc Winnebago nhỏ với biển số xe LasVegas lao vụt qua. Anh đẩy mũ xuống trán và vào số xe. Bàn chân anh đạp vào chân ga, chiếc Blazer bắn vào đường cao tốc khi anh truyền mã đi. Anh bật công tắc dàn đèn, và trong chưa đến nửa phút, anh đã đến gần đuôi chiếc Winnebago.

Anh không biết nên mong đợi gì từ Myron Lambardo. Anh hy vọng anh không phải có một cuộc đuổi bắt dài ở trước xe hắn, và anh hy vọng Myron không kháng cự khi bị bắt. Chỉ là Dylan không cảm thấy đúng đắn về việc vật một người lùn xuống đất. Đặc biệt là một người lùn biết lập bia mộ.

Chiếc Winnebago chậm lại và tạt vào lề đường. Dylan đỗ xe đằng sau chiếc xe đồ chơi và bật máy quay đặt trên đầu xe. Khi anh đến gần cạnh xe phía người lái, cửa kính xe kéo xuống, và anh có cái nhìn rõ ràng đầu tiên với Myron - Máy nghiền. Anh phải thừa nhận rằng đô vật này thực sự giống với Patrick Swayze, chỉ là nhỏ hơn.

"Làm ơn cho tôi kiểm tra giấy phép lái xe?" Anh hỏi khi anh ngó vào trong cabin, sau đấy ánh mắt anh đột ngột dừng lại ở người phụ nữ đang ngồi trên ghế hành khách. "Paris?".

"Chào, Dylan.".

Anh nhìn chằm chằm vào người đàn bà anh biết đã quá lâu để có thể nhớ "Em đang làm gì ở trong đấy?".

"Em đang rời khỏi thị trấn này với Myron.".

Paris chưa bao giờ có khiếu hài hước, nhưng chắc chắn cô đang đùa giỡn với anh. Myron giơ bằng lái xe về phía anh, và Dylan cầm lấy. Anh đã nhìn thấy bức ảnh giống như thế của người đàn ông này khi anh tìm kiếm trong NCIC.

"Myron sẽ dạy em đấu vật. Tên đấu vật của em là Nàng ngọt ngào," cô hào hứng thổ lộ.

Dylan liếc lên từ bằng lái xe. "Lúc này anh biết là em đang đùa.".

Đôi môi mím lại của cô thổi phù phù:

"Có một người đàn ông muốn em thật sự khó tin đối với anh như thế sao?".

Anh cảm thấy như anh đã bị chuyển đến một nơi mơ hồ. Hoặc một nơi trong những câu chuyện của Hope. Điều này không thể xảy ra. "Anh không nói thế, Paris.".

"Myron quý trọng em. Chúng em yêu nhau và sẽ kết hôn ngay khi đến Vegas.".

Cô ấy nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng thật là, cô ấy có thể nghiêm túc đến đâu? "Đấy là sau này. Chồng chưa cưới của em đây đã vi phạm một lệnh hạn chế.".

"Nhưng tôi đang rời khỏi đất nước này mãi mãi." Myron nói lần đầu tiên.

"Tôi không hề muốn nhìn thấy Hope Spencer lần nữa. Cô ả đó đã phá hoại cuộc đời tôi. Cho đến khi tôi gặp Paris, tôi không có một phương hướng nào. Bây giờ, tôi đã là một người đàn ông mới.".

"Chắc chắn là thế." Dylan nhìn người phụ nữ giống Paris nhưng anh chắc chắn như quỷ là không hề cư xử giống cô ấy. "Em có nhận ra là em đang dính dáng đến một kẻ quấy rối không?".

"Anh ấy không phải là một kẻ quấy rối." Cô ấy mỉm cười với chồng chưa cưới của mình và với lấy tay hắn. "Anh ấy chỉ kiên trì mà thôi.".

"À, sự kiên trì đấy sẽ đưa anh ta vào tù.".

Lông mày rậm rạp của Paris hạ xuống trên đôi mắt nhíu lại của cô, và Dylan được giới thiệu một mặt hoàn toàn mới mẻ của cô gái tính khí mềm mỏng anh biết từ lớp một. "Anh dám phá hoại cơ hội này của tôi à, Dylan Tabel. Tôi đã đợi một người như Myron cả cuộc đời. Ai đấy có thể yêu tôi. Chúa biết là tôi đã phí đủ thời gian để đợi anh rồi.".

"Anh?" Dylan lùi lại một bước.

"Anh nghĩ tôi nướng tất cả những cái bánh cho anh là vì cái quỷ gì? Anh không chú ý rằng anh là người đàn ông duy nhất tôi nướng bánh tặng hay sao?".

Cô cười, nhưng lần này nghe rất giống tiếng cay đắng:

"Tôi cá là anh không chú ý. Đặc biệt từ khi Hope Spencer lái xe vào thị trấn. Anh bị ám ảnh với cô ta. Cô ta với mái tóc vàng và cái mông gầy còm.".

"Nào, Paris," anh bắt đầu, nhưng dừng lại bởi vì anh không biết nói gì. Anh luôn nghĩ rằng cô nướng bánh vì sở thích của cô, và anh không hoàn toàn chắc chắn cô đã nhầm chuyện của Hope. "Bố mẹ em có biết về chuyện này không?".

"Tôi định sẽ gọi cho họ từ Vegas.".

"Tôi nói với anh điều này," Myron ngắt lời. "Nếu anh đưa bằng lái xe lại cho tôi, tôi sẽ biến mất khỏi bang này.".

Mặc dù Dylan ghét ý tưởng để Myron thoát tội, anh vẫn lắng nghe khi gã đàn ông nói.

"Đối với tôi, Hope Spencer và tôi đã hòa nhau," Myron tiếp tục. "Cô ta phá hoại cuộc đời tôi, nhưng nếu không phải vì thế, tôi sẽ không bao giờ gặp Paris.

Giờ này tuần tới, tôi sẽ ở Mexico để bắt đầu một cuộc đời mới với cô ấy, và anh sẽ không bao giờ thấy tôi lần nữa.".

Lựa chọn khác là lôi hắn về thị trấn, tống giam, lên lịch một phiên tòa mà Hope đã nói là cô không muốn. Dylan trả lại bằng lái. "Tốt hơn anh nên chắc chắn là tôi không nhìn thấy anh và anh thậm chí đừng nghĩ đến việc làm phiền cô Spencer." Anh nhìn vào Paris. "Em có chắc chắn về việc này không?".

"Ồ, có." Cô ấy quay lại với vẻ thỏ thẻ, và khuôn mặt mềm đi một lần nữa khi nhìn vào Myron. "Em chưa bao giờ hạnh phúc hơn trong cuộc đời mình. Cuối cùng em đã có một cơ hội với một cuộc sống bên ngoài bữa tối của bố mẹ em, và có một gia đình của riêng em.".

Dylan nghĩ có thể anh đã nghe những chuyện điên rồ hơn, nhưng anh không thể nhớ ra.

Paris với lấy chiếc ví to và đặt nó lên lòng. "Em định gửi lá thư này cho anh," cô nói và rút ra một chồng phong bì niêm phong và đưa cho anh một cái.

"Nhưng vì anh đang ở đây ...".

Anh cầm lấy nó và lùi lại. "Chúc may mắn, Paris.".

"Cô ấy không cần may mắn cho đến khi còn có tôi," Myron nói khi hắn vào số chiếc Winnebago và lao vào đường cao tốc.

Dylan đứng trên rìa đường cho đến khi anh hoàn toàn mất dấu chiếc xe. Quái quỷ, một buổi sáng thật điên khùng. Anh quay trở lại với chiếc Blazer và trèo vào bên trong. Paris Fernwood sắp cưới Myron Lambardo, cũng là Myron - Máy nghiền, cũng là Micky - Yêu tinh phù thủy, và trở thành một đô vật. Anh chỉ không thề mường tượng ra cô ấy vật ngã ai.

Anh tắt dàn đèn xe và mở chiếc phong bì Paris đã đề gửi cho anh. Anh mong chờ một tấm thẻ thành viên cho món tráng miệng của câu lạc bộ hàng tháng.

Thay vào đấy, nó là một tờ giấy sướt mướt, rời rạc về việc cô ấy yêu Myron Lambardo nhiều như thế nào. Chúa tôi, tất cả những chữ 'í đều có những trái tim li ti bên trên thay vì những dấu chấm. Cuối thư, cô ấy thêm vào một cái 'nhân tiện' chóng vánh ...

Em không bao giờ có ý định làm hại anh và Adam. Và em ước gì em có thể nói em hối hận như thế nào vì đã gọi điện thoại cho những tờ báo lá cải, nhưng làm sao em có thể hối hận khi việc ấy đã mang tình yêu đích thực đến cho em.

Paris Fernwood - sớm sẽ là bà Myron Lambardo Dylan đọc lại đoạn cuối ba lần trước khi anh vo tròn lá thư và thả nó vào chiếc ghế bên cạnh. Anh để cơn giận dữ siết chặt nắm đấm của mình trên chiếc bánh lái trong vài phút, nhưng rồi anh để nó trôi qua. Biết rằng chuyện đấy là do Paris chứ không phải Hope làm không còn quan trọng, vì anh đã tin Hope mà không có bằng chứng, nhưng tuần trước thì nó lại quan trọng. Nếu tuần trước anh biết, anh có thể cứu mình khỏi rất nhiều đau khổ.

Khi anh nghĩ về những đêm anh nằm thao thức để giày vò mình về vấn đề của anh với Adam và Hope, cơn giận lại trào lên trong ngực anh. Và anh cực kỳ vui mừng vì Paris đã trên đường đến Mexico và không còn sống trong cùng thị trấn. Anh không mong làm hại Paris, nhưng anh cũng không cầu cho cô được hạnh phúc. Thực ra, anh hy vọng vài cô nàng Mexico to lớn nào đấy có thể lôi cô lên vũ đài và buộc cô vào một cái bánh quy xoắn.

Ủy ban tổ chức ngày Quốc khách làm việc nhiều giờ để quyết định chủ đề hoàn hảo cho buổi dạ hội kỷ niệm. Họ chiến đấu tranh cãi và cuối cùng rút thăm. Giày ống lao vào Thiên niên kỷ - Chủ đề thắng cuộc là ý tưởng của Iona Osborn.

Phía bên ngoài của tòa thị chính đã được khoác lên một chiếc áo khoác sơn màu xanh lục mới,và bên trong được trang trí để phản ánh lại không gian hoang dã bên ngoài. Hàng nghìn vì sao bạc treo trên trần nhà và không khí sặc mùi thông mới cắt cắm trong những kiệt tác bằng giấy bôi và dây thép của Stanley Caldwell. Kiệt tác đấy chiễm chệ nằm ở góc xa, một bản sao ấn tượng của dãy núi Sawtooth.

Pete Yarrow và ban nhạc của anh ta - Những chàng trai hoang dã mang đến âm nhạc cho đêm hôm nay. Một trong những tuyên bố nổi tiếng của Pete là anh ta đã hiện diện với tư cách là khách mời trên Star Search, điều ấy đủ để anh ta trở thành người nổi tiếng đa năng và được yêu thích ở trong vùng. Âm nhạc là sự pha trộn thô của nhạc đồng quê bluegrass và rockability. Nếu thỉnh thoảng Pete có lỡ một nhịp, công dân lấp đầy trên sàn nhảy dường như cũng không để ý.

Một ly bia giá một đô và năm mươi cent, một ly rượu hai đô và một lon sôđa giá một đô. Nước miễn phí từ vòi.

Dân chúng Gospel diện những bộ cánh đẹp nhất của mình. Phụ nữ trong những lớp vải voan và ren, đàn ông trong những bộ vét, vài người chọn kiểu cao bồi thoải mái.

Công trình dãy núi Sawtooth của Stanley Caldwell đứng ở một góc của tòa thị chính, được thắp sáng bởi một ngọn đèn trắng dịu dàng.

Hope đứng trước công trình của Stanley, đặc biệt chú ý đến ánh sáng màu xanh lấp lánh biểu thị cho hồ Sawtooth. Không bao giờ thích voan, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản cô mua trong một chuyến mua sắm ở Sun Valley. Chiếc váy không cổ tay, cổ khoét sâu và vừa vặn ôm sát người cô. Hai đường gân chạy phía sau chân cô, và cô xỏ chân vào đôi giày nhảy cao mười phân. Cô uốn và sấy tóc dày lên, đeo một đôi hoa tai kim cương, Cô trông xinh đẹp và cô biết thế.

Theo như Shelly, Dylan không bao giờ xuất hiện ở buổi khiêu vũ mừng ngày Quốc khánh, và vì anh đang ở trong một tâm trạng xấu như thế khi anh đón Adam ở nhà cô, cô không nghĩ ý định năm nay của anh sẽ khác đi. Với Hope điều này ổn cả - cô đã không ăn mặc với anh ở trong đầu. À có lẽ chỉ có một chút xíu ở trong đầu. Một chút thôi chỉ đề phòng anh sẽ xuất hiện.

Mặc dù cô biết trông mình xinh đẹp, cô thực sự cảm thấy hơi lạc loài giữa những phụ nữ ăn mặc trong những màu sắc rực rỡ và phô trương. Ngay cả Shelly, người thường ăn mặc hoàn toàn vì thoải mái, cũng đã siết mình vào lụa xa tanh và những đồng tiền trang trí lóng lánh như thể cô ấy là nữ hoàng dạ hội.

Cô ấy và Paul đang hào hứng nhảy điệu hai bước ngoài sàn nhảy.

"Xin lỗi." Ai đấy nói to hơn tiếng nhạc. "Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp.".

Hope liếc qua vai thấy một bà già trong một bộ lưới màu xanh lơ và âm thầm thốt ra một tiếng rên rỉ dài. Ánh sáng từ nơi trưng bày ngọn núi xuyên qua mái tóc xanh lơ trẻ con của người đàn bà và làm sáng màu mắt và lông mi màu xanh lơ. Giống như ngày ở Cửa hàng Hansen, Hope nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một vật kỳ dị kinh hoàng. Giống như đang nhìn chằm chằm vào một tai nạn giao thông khủng khiếp. Cô không muốn nhìn, nhưng không thể quay đi.

"Chúng ta gặp nhau trong cửa hàng của bà tuần trước," Hope nhắc bà ta nhớ.

"Không, đấy là chị gái tôi, Eden. Tôi là em gái song sinh của chị ấy, Edie Dean.".

Ôi trời! "Các bà có hai người à?".

"Phải, nhưng chị tôi thích màu tím.".

Hope buộc mình nhìn qua tất cả những màu xanh đấy và đôi mắt của Edie.

"Tôi nhớ.".

"Iona Osborn ở Cà phê góc ấm áp nói với tôi rằng cô viết báo cho tờ Tin tức Thế giới.".

"Tin tức Vũ trụ," Hope sửa lại. "Làm thế nào Iona lại biết về những bài báo đấy?".

"Iona Osborn làm việc với Paris, và tối qua Paris nói tất cả chuyện đấy với bà ấy.".

Cô cho rằng chuyện này trước sau gì cũng lộ ra.

"Vì cô chưa ở trong thị trấn lâu, chắc cô chưa bao giờ gặp anh rể tôi, Melvin.".

"Chưa, tôi không nghĩ tôi có vinh hạnh đấy.".

"Vinh hạnh, khiếp khủng. Melvin là một gã lang chạ mặt chuột, và đấy là một thực tế. Nếu chị tôi có lý trí chúa ban cho một con dê, chị ấy đã đâm hắn ta bằng chiếc Buick 1 của chị ấy.".

Chúa ơi, không phải lần nữa chứ.

"Bây giờ tôi đang nghĩ. Nếu cô cần những người ngoài hành tinh trong câu chuyện của cô bắt cóc ai đấy, Melvin sẽ là một ứng cử viên sáng giá. Và khi họ lôi hắn lên một trong những con thuyền không gian của họ, họ nên nối điện cực vào chỗ kín của hắn." Edie giơ nắm đấm lên và lắc nó trong không khí. "Và cho hắn một cơn sung sướng tuyệt vời!".

"À, được rồi." Hope bước sang một bên cho đến khi cô lẫn vào trong đám đông. Cô luôn luôn nghĩ rằng có khả năng người ở Gospel sẽ phát hiện cô thực sự viết gì; cô chỉ không nghĩ rằng người đấy sẽ là Paris Fernwood. Và vì Paris và Edie đã biết, Hope hiểu rằng bây giờ mọi người trong thị trấn đều đã biết. Cô không thực sự hiểu được cô cảm thấy như thế nào về việc mọi người đã khám phá ra. Có lẽ là sợ hãi và nhẹ nhõm lẫn lộn. Không còn những lời nói dối.

Không còn bí mật. Tất nhiên, cô sẽ phải lắng nghe ý tưởng của mọi người cho bài báo mới của cô với vài câu chuyện thực tế ném vào. Nhưng nếu vài người trong số họ ném những ánh mắt khỉnh khỉnh vào cô vì những bài báo thì sao, tại sao cô lại phải quan tâm? Họ còn cá cược những cái chân gẫy, ném toilet, và ăn dái bò nữa, vì Chúa.

Hope bước quanh rìa của hội trường lớn, lướt ánh mắt qua đám đông khi cô tiến đến quầy bar. Mặc dù cô biết rõ hơn, cô vẫn thấy mình đang tìm kiếm Dylan.

Cô gọi một ly vang nho và lục chiếc túi đen nhỏ để tìm tiền. "Tôi đã nghe về những bài báo của cô," Burley nói qua tiếng nhạc khi ông ta đưa cho cô ly rượu.

"Tôi chưa bao giờ quen người nào gặp Người khổng lồ trước đây.".

Hope nhìn mặt ông ta thật gần và thấy ánh hài hước trong mắt ông ta. "Tôi chưa bao giờ gặp Người khổng lồ.".

Cô trả tiền. "Nhưng tôi đã phỏng vấn rất nhiều người ngoài hành tinh và một người bị chó chiếm hữu.".

Ông ta cười và Hope quay đi. Cô uống một hớp rượu và quét mắt trên sàn nhảy bụi bặm.

Quả cầu sáng lấp lánh trên đầu bắn những tia sáng trên những đồng tiền màu xanh của Shelly và chiếc cà vạt màu ngọc lục bảo của Paul khi anh quay cô ấy quanh sàn như một con quay. Bản nhạc về một anh chàng cao bồi và chiếc xe bán tải của anh ta mà Hope chưa bao giờ nghe trước đây. Cô tia thấy Hazel Avery trong lớp sa tanh hồng và nhảy cùng với một người đàn ông mà cô đoán là chồng bà ta.

Hope uống một ngụm rượu nữa và nhớ ngày Dylan dạy cô điệu nhảy hai bước. Họ đã ăn mặc đầy đủ khi bắt đầu bài học nhưng đến cuối thì trần truồng.

Họ đã làm tình trên tấm da gấu trước lò sưởi của cô, và bây giờ cô tự hỏi có bao nhiêu phụ nữ khác anh đã lột trần khi khiêu vũ với họ.

Một anh chàng cao bồi cao, gầy cô chưa bao giờ gặp trước đây mời cô nhảy, nhưng vừa khi cô đặt ly rượu xuống một chiếc bàn trống, Dylan chen vào trước mặt anh chàng trẻ hơn.

"Biến đi," anh nói và bắn cho anh chàng cao bồi một cái nhìn cứng rắn. Sau đó anh thêm vào, "Budy." Trước khi cô có thể nói gì, Dylan túm lấy tay cô và kéo cô đến giữa sàn nhảy.

Khi cô tỉnh lại từ cơn sốc nhìn thấy anh ở đây, từ cái đụng chạm và giọng nói gieo những cơn run rẩy nho nhỏ trên da thịt cô của anh, cô nhìn vào khuôn mặt anh trong bóng tối, sáng lên một chút bởi quả cầu xoay treo trên đầu. Những tia sáng lấp lánh xuyên qua mái tóc và trải xuống đôi vai trong chiếc áo khoác vải màu xanh hải quân thanh lịch. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và ca- vát màu vang đỏ và xuyên qua những khoảng tối của sàn nhảy, cô nhận ra khao khát trong đôi mắt anh. Cô đã nhìn thấy nó hướng thẳng vào cô rất nhiều lần. Cô hạ ánh mắt xuống nút ca- vát của anh. "Cư xử như thế không lịch sự lắm," cô nói với giọng căng thẳng khi anh trượt lòng bàn tay đến lưng cô. "Anh ta đề nghị em rất lịch sự. Anh không phải gọi anh ta là Người anh em 2 như thế.".

"Đấy là tên anh ta. Budy Duncan. Anh ta sống ở Challis.".

"Ồ." Cô lại nhìn lên mặt và đường viền ở miệng anh. "Anh đang làm gì ở đây. Shelly nói với em anh chưa bao giờ xuất hiện ở buổi khiêu vũ ngày Quốc khánh.".

"Shelly nói quá nhiều." Anh cố gắng kéo cô vào ngực anh, nhưng cô cưỡng lại. Anh muốn cô. Cô có thể đọc thấy trong mắt anh và cảm thấy bàn tay anh không ngừng vuốt ve lưng cô, nhưng ham muốn không phải là tình yêu. Và cô muốn nhiều hơn từ anh.

"Anh đang làm gì ở đây?" cô nhắc lại.

"Thả lỏng và anh sẽ nói với em." Anh kéo mạnh hơn và cô chịu thua. "Như thế tốt hơn," anh nói và ôm cô vào sát ngực anh. Anh cúi đầu xuống kề tai cô nói. "Anh ở đây vì em ở đây. Khi một người đàn ông yêu một phụ nữ, anh ta muốn dành thời gian ở bên cô ấy. Ngay cả thế có nghĩa là anh ta phải chui vào một bộ vest và ca- vát. Anh ta muốn ôm cô ấy thật chặt và ngửi mùi tóc của cô ấy.".

Lời nói của anh cấu trái tim cô và cô thôi cố gắng tạo khoảng cách giữa họ.

Cô sợ phải thở. Sợ cô đã không nghe đúng lời anh nói.

"Anh đã nghĩ về những gì em nói ngày hôm qua," anh nói khi họ di chuyển chầm chậm quanh sàn nhảy. "Về việc anh quan tâm đến em thì phải tin em, và em đã đúng. Anh nên tin em ngay từ đầu.".

Cô nhìn qua cằm lên mắt anh. Cô phải biết tại sao bây giờ anh lại tin cô, mặc dù cô sợ câu trả lời. "Anh đã tìm ra ai là người thực sự liên hệ với những tờ báo à?".

Anh mất vài giây để trả lời, hy vọng của cô lao thẳng xuống. Anh đã không tin cô. Ai đấy đã tự thú. Không có gì thực sự thay đổi và họ không hề có tương lai.

"Phải," anh nói, và cô lại cố gắng tạo khoảng cách giữa họ. "Đứng im hoặc anh sẽ phải trói em lại.".

"Thả em ra, Dylan." Bên trong mắt cô nhức nhối và cô sợ rằng cô sẽ khóc ngay ở giữa tòa thị chính, trước mặt toàn bộ thị trấn.

"Cưng à, điều đấy dường như sẽ không xảy ra lần nữa." Vòng ôm của anh chặt hơn và anh giữ cô thật gần đến mức cô khó có thể thở được. "Anh biết rằng Paris là người gọi những tờ báo, nhưng đến khi ấy chuyện đấy không còn quan trọng gì nữa. Khi em phát hiện ra em yêu một người, em phải đặt lòng tin vào họ hoặc em sẽ chỉ gây cho mình rất nhiều đau khổ không cần thiết. Hơi thở ấm áp của anh thì thầm trên thái dương cô khi anh nói, "Anh yêu em, Hope. Cuộc đời anh đã rất khốn khổ khi không có em.".

Cô cũng đã quá đau khổ khi không có anh, cô phải biết. "Anh đã thực sự khốn khổ à?".

"Ừ.".

Cô mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi anh ôm cô vào vòng tay. Cô cảm thấy như đang cười, khóc và đang cuộn mình vào ngực anh cùng một lúc. "Khốn khổ như thế nào?".

Anh tựa trán vào trán cô:

"Mọi buổi sáng khi anh thức dậy, anh có một cảm giác lạnh giá trong bụng, như là ngôi nhà anh đang thiếu thứ gì đấy, như là oxi hay ánh sáng mặt trời. Thứ gì đấy anh cần. Rồi anh nhìn sang chiếc gối trống rỗng và nhận ra là anh đang thiếu em. Và khi anh đi ngủ, anh nằm thao thức và tự hỏi em có nhớ anh không. Tự hỏi em có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không.".

"Dylan?".

"Ừm.".

"Em cũng nhớ anh.".

Bản nhạc kết thúc và trước khi bản nhạc khác bắt đầu, Thomas Aberdeen vỗ vào vai Dylan và hỏi nó có thể xen vào được không.

"Khỉ ạ, không," Dylan trả lời, giọng anh to và rõ ràng, mắt anh nhíu lại nhìn Thomas. "Đi mà tìm người phụ nữ quái quỷ của cháu. Người này là của chú!".

Ồ, cô đoán bây giờ mối quan hệ của họ đã công khai. Cô đặt bàn tay lên má Dylan và đưa mắt anh trở lại với mắt cô. "Nó không biết em là người phụ nữ quái quỷ của anh.".

"Vậy anh nghĩ là tốt hơn anh nên thể hiện cho nó biết," anh nói, rồi cúi xuống và hôn hơi thở từ phổi của cô. Anh ngả người cô trên cánh tay anh giống như anh là Rhett Butler, và ngay trước mặt tất cả những người muốn nhìn, nụ hôn trở nên nóng bỏng, ẩm ướt và thật tuyệt. Khi anh đứng thẳng dậy, anh đặt lòng bàn tay hai bên đầu cô và nhìn sâu vào mắt cô. "Anh muốn mọi người biết rằng anh yêu em, Hope.".

"Em cũng muốn mọi người biết em yêu anh.".

Một nụ cười làm nhăn đuôi mắt anh. "Anh vui vì em đã nói. Bởi vì anh đang nghĩ anh phải đưa em về nhà và còng tay em vào một chiếc ghế cho đến khi em nói thế.".

"Anh không phải còng tay em lại. Em yêu anh. Em yêu anh kể từ ngày anh chỉ cho em xem hồ Sawtooth. Thậm chí có thể trước cả khi ấy.".

Anh cọ mũi vào mũi cô. "Anh biết anh làm rối tung chuyện giữa chúng ta, nhưng nếu em cho phép anh, anh sẽ dành cả phần đời còn lại của anh để làm em hạnh phúc.".

Hope chớp mắt nhưng không thể ngăn được nước mắt trong mắt cô. "Thế thì chúng ta đang làm gì ở đây? Đưa em về nhà đi.".

"Em yêu, anh đang đợi em nói như thế kể từ khi bước vào đây.".

Trên đường đến nhà Donnelly, Hope ngồi bên cạnh Dylan trong chiếc cabin của chiếc xe bán tải. Cô để tay lên đùi anh và ngả đầu vào vai anh. Lần cuối cùng cô ngồi trong xe bán tải của anh vào buổi tối, cô đã xé quần áo anh, nhưng lúc này, cô đã mãn nguyện khi ngồi trong ánh sáng của bảng đồng hồ xe và lắng nghe giọng nói của anh. Sau này, sẽ có rất nhiều thời gian để xé quần áo. Cô có cả cuộc đời còn lại. Ngay bây giờ họ có việc quan trọng phải làm. Họ phải nói chuyện với Adam.

Cô hôn vai Dylan qua chiếc áo khoác và sơ mi, và anh vòng tay quanh cô.

Trong không gian tối của cabin xe, cô cảm thấy như thể họ là những con người duy nhất trên hành tính. Như cái đêm cô phải lòng anh ở hồ Sawtooth. Trái tim cô căng lên và đầu cô xoay tròn như Cassiopeia lộn ngược tội nghiệp.

Cô lắng nghe khi Dylan kể với cô về chuyện Myron và Paris đang cùng nhau rời khỏi thị trấn và lên kế hoạch bắt đầu một sự nghiệp đấu vật ở Mexico. Về phần cô, cô không thể nghĩ rằng chuyện đấy đang xảy ra, nhưng cô chắc chắc cầu cho họ thành công để không ai trong họ trở lại làm phiền cuộc sống của cô lần nữa.

"Em yêu anh," cô thì thầm.

"Anh cũng yêu em, nhưng em biết không, anh là một giao dịch trọn gói. Em có cảm giác gì với Adam?".

Cô thậm chí không phải nghĩ gì. "Nó là một cậu bé tuyệt vời, Dylan. Nó thông minh và hài hước, và em thích được ở bên nó.".

"Vậy hãy ở lại với bọn anh," anh nói và hôn lên đỉnh đầu cô. "Ở với bọn anh mãi mãi. Anh biết chuyện này đòi hỏi em rất nhiều, nhưng anh vẫn hỏi. Anh yêu cầu em từ bỏ cuộc sống ở L.A vì anh, một người đàn ông với một đứa con trai nhỏ. Anh không biết em cảm thấy như thế nào về việc trở thành một người mẹ, và anh biết chuyện đấy có rất nhiều thứ để nghĩ.".

Đấy không phải là đòi hỏi nhiều, và cô cũng không phải nghĩ về điều ấy nữa.

Không hề. Cô sẽ trở thành người mà Adam muốn cô trở thành, một người mẹ hay một người bạn, hoặc là cả hai. "Anh đã nói với Adam tình cảm của anh với em chưa?".

"Rồi, và khi nó không nhảy lên, nhảy xuống, nó nói nó sẽ tìm cho em một hòn đá đặc biệt. Điều đấy có nghĩa là nó thích em." Anh cầm tay cô từ đùi lên và hôn những ngón tay cô. "Anh nghĩ anh cũng cần tìm cho em một viên đá đặc biệt. Một viên lớn, lấp lánh.".

"Em không cần một viên đá đặc biệt. Em chỉ cần anh." Cô ngồi thẳng người và quay sang dáng người trong bóng tối của anh. "Anh đang cầu hôn em đấy à?".

"Không phải ngay bây giờ.".

Cô cho rằng chờ vài tháng nữa sẽ tốt hơn. Cô băn khoăn không biết anh có muốn chờ đến một năm không.

"Sau khi chúng ta nói chuyện với Adam, anh sẽ đưa em về nhà và làm tình với em, khi em mềm ra, hạnh phúc và thỏa mãn, đấy là lúc anh sẽ hỏi.".

Cô cười, nhẹ nhõm ghê gớm. "Tại sao phải đợi?".

"À, anh phát hiện ra rằng sau khi thỏa mãn, em sẽ nói ừ với tất cả mọi chuyện. Ăn bánh trên người, bị trói lại và kết hôn.".

Cô nhún vai. "Được thôi.".

Cô đến Gospel để tìm Người khổng lồ và người ngoài hành tinh, nhưng cô đã tìm thấy những thứ khác. Những thứ tốt hơn. Cô tìm thấy nơi trái tim cô thuộc về. Tương lai đang ở trước mặt và bên cạnh cô. Cô có Dylan, Adam và Shelly. Cô có sự nghiệp của cô, và vừa mới buổi sáng cô đã nhận được một email từ tạp chí Times. Cô đã gửi cho họ một lá thư đề nghị, họ quan tâm đến bài báo của cô về Hiram Donnelly. Đấy không phải là một sự đảm bảo, nhưng rồi, sự đảm bảo chỉ đến với những cái lò nướng bánh. Phần còn lại là làm việc chăm chỉ và may mắn. Kể từ khi chuyển đến Gospel, cô đã tìm thấy chính mình và một người đàn ông yêu cô. Cô không cần một sự đảm bảo.

Có lẽ lần tới cô sẽ viết một cuốn sách. Một cuốn sách về một thị trấn nhỏ nơi người ta ăn hàu Rocky Moutain và ném toilet. Nơi có hai chị em già sinh đôi nhuộm tóc và lên âm mưu cho cái chết đau đớn của chồng người kia.

Không, Hope nghĩ khi chiếc xe rẽ vào lối đi của nhà Dylan. Tiểu thuyết phải thật hơn cuộc sống thật, nếu không sẽ không có ai tin nó. Sẽ không có ai tin có một thị trấn như Gospel tồn tại bên ngoài trí tưởng tượng nhà văn của cô.

Không ngay cả khi có cô giỏi như thế nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv