Tuy nói tên con để Màn Thầu tự chọn, nhưng lúc chọn được thật thì Liễu Sùng Trình Ương lại không chịu, Liễu Dương và Liễu Tường? Cái quỷ gì vậy! Còn kém hơn mấy cái bọn họ nghĩ trước đây.
Bởi vì chữ này là do Hoàng Thừa viết nên thái độ từ chối của Trình Ương tương đối khéo léo, chỉ lau tay cho Màn Thầu dạy Màn Thầu chọn lại. Liễu Sùng trực tiếp phớt lờ ánh mắt mong đợi của Hoàng Thừa, nghiêm túc nói: “Màn Thầu còn nhỏ, không biết gì, hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Anh cảm thấy con không làm chủ được bản thân, vẫn nên để bọn mình chọn đi.”
“Trời đất, anh chọc tức em hả!” Hoàng Thừa vốn đang vui vẻ nghe vậy lập tức bùng nổ: “Mần Thầu vất vả chọn chữ em viết mà không chịu! Lời đã nói sao có thể thu lại hả!”
Liễu Sùng cũng không giận, mà hỏi ngược lại Hoàng Thừa: “Chú thật sự muốn Màn Thầu gọi là Liễu Tường?”
Ánh mắt Hoàng Thừa dao động chẹp miệng, tỉ mỉ đánh giá lại thì cũng cảm thấy khó nghe, nhưng vừa nghĩ đến Màn Thầu dùng chữ của mình thì nó không bỏ được, liền mê hoặc lương tâm nói: “Liễu Tường rất êm tai mà.”
Liễu Sùng khẽ thở dài, vỗ vỗ vai nó: “Trẻ người non dạ ghê, đã từng nghe thấy cái trend “livestream ăn c*t” bao giờ chưa, bây giờ cứ nghĩ tới chữ Tường là anh nghĩ tới c*t. Không phải là anh ghét bỏ chữ này, quan trọng là chẳng hiểu sao chữ này cứ dính tới c*t được. Hoàng Nhi à, chú thật sự muốn gọi Màn Thầu là Liễu Tường, nghe có hay không cũng không quan trọng, nhưng cứ mỗi lần gọi ra sẽ khiến người ta liên tưởng đến cứt nó rất là lúng túng. Lỡ như sau này Màn Thầu bị người ta lấy cái này ra làm trò đùa thì phải làm sao.”
Tường là cách gọi khác của “phân” ở bên mạng Trung. Nguyên nhân là sau 1 đợt war ở trên Tieba, 1 thanh niên có tên tài khoản là Quân Thần Lý Tường đã phát ngôn câu “đcm bố m là cứt đây”
“…..” Hoàng Thừa suy nghĩ một chút, cũng không muốn mỗi lần hét lên tên Màn Thầu liền liên tưởng đến đại tiện, cho nên nói: “Nếu anh nói cái tên này không tốt, vậy anh có thể lấy ra một cái tên có hàm nghĩa tốt đẹp đi?”
“Dĩ nhiên, anh nghĩ ra rồi.” Liễu Sùng không chậm trễ bảo: “Gọi là Liễu Thần, dễ nghe biết bao.”
Trình Ương nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Liễu Sùng, người sau chính là mặt đầy cưng chiều cười cười với cậu. Cái tên này thật ra Trình Ương đã cân nhắc qua, nhưng mà cách phát âm giống với tên của Liễu Sùng nên cậu không nói ra. Bây giờ đột nhiên nghe Liễu Sùng nói ra thì trong lòng vui sướng biết bao, dù sao thì Màn Thầu vẫn là con trai của hai người bọn họ, lấy cái tên như vậy đại diện cho điều gì không cần nhiều lời. Ngược lại Hoàng Thừa lập tức nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp! Hàm nghĩa đâu? Hàm nghĩa ở chỗ nào! Mẹ nó lấy cái một cái tên còn không quên ân ái, anh đây là cố ý ngược chó độc thân em!”
Liễu Thần (Liǔ chén); Liễu Sùng (Liǔ chóng)
Liễu Sùng nhìn Hoàng Thừa, đuối lý chột dạ cười cười, mặc dù không phải ngược chó độc thân gì nhưng đúng là show ân ái thật. Bị tên này chọc thủng nên cũng không nói thêm gì với nó. Ngược lại thì Trình Ương hết sức thông minh, hợp tình hợp lý nói: “Chữ Thần này vừa có dính chữ Trình của anh vừa dính chữ Thừa của em, vừa vặn bao gồm hết tên của ba chúng ta, em cảm thấy thế nào.”
*宸 (Chén) – Thần; 程 (Chéng) – Trình; 承 (Chéng) – Thừa
“….Đúng nha, sao em không nghĩ tới nhỉ.” Hoàng Thừa bừng tỉnh, ngượng ngùng sờ đầu, sau khi lặp đi lặp lại cái tên này thì cười hì hì khen tên này không tệ.
Vì vậy tên của bánh bao cứ được quyết định như thế, Liễu Thần.
Đảo mắt đã đến hai mươi chín, buôn bán xong bọn họ về nhà tắm xong làm cơm ăn đi mua đồ tết, dự định ngày mai không đi buôn bán để trải qua cái tết tốt nhất.
Đang chuẩn bị ra cửa thì điện thoại Liễu Sùng vang lên.
Một tay Liễu Sùng bế Màn Thầu một tay móc điện thoại ra, hai người ở bên cạnh tò mò sáp tới nhìn, là một số ở vùng khác.
“Ai vậy.”
“Không biết.” Liễu Sùng vừa nói vừa nghe điện thoại: “Ai vậy ạ.”
“Hello, đoán xem anh là ai nào.” Bên đầu bên kia điện thoại là giọng nam đầy vẻ bất cần đời, mười phần lưu manh.
Mặc dù là một số điện thoại xa lạ, nhưng chỉ cần hỏi như vậy thì nhất định là người có quen biết, thêm là giọng điệu này nghe rất quen tai. Liễu Sùng đầu tiên là nhíu mày, yên lặng suy nghĩ lại một hồi đột nhiên nhớ ra, có chút bất ngờ kêu: “Trương Uyên?!”
Trương Uyên bên kia điện thoại sảng khoái cười phá lên, khen: “Trí nhớ thằng nhóc em không tệ, nhanh như vậy đã đoán được rồi, vẫn còn ở thành phố D chứ?”
“Thực sự là anh.” Liễu Sùng đối mắt với Trình Ương một cái, sau đó bật loa ngoài: “Bọn em vẫn ở thành phố D, mấy anh ở đâu, quay lại rồi à?”
Liễu Sùng: “Mới về không lâu, ra gặp mặt chứ?”
Liễu Sùng thoải mái đáp: “Được chứ, lúc nào.”
“Bây giờ luôn đi.”
Nửa tiếng sau, ba người đi tới quán cafe đã hẹn trước.
Liễu Sùng Trình Ương thấy ba người trước, đứng lên vẫy tay gọi bọn họ xong ngồi xuống.
Càng đi càng gần, Hoàng Thừa lơ đãng nhìn thấy hai người đang nhìn bọn họ ở xa bỗng dừng bước, nó nhìn chằm chằm mặt Trương Uyên, cau mày nhỏ giọng hỏi Liễu Sùng: “Sao bọn họ nhìn quen mắt vậy.”
“Hoàng Thừa quý nhân hay quên, quên luôn cả hắn.” Liễu Sùng một bên kéo áo bị Màn Thầu kéo nhăn nhúm một bên trêu nói: “Hắn không phải là Trương Uyên lúc đầu bị chú vu oan cướp bạn gái chú đó sao.”
“!!” Hoàng Thừa lập tức biến sắc, trợn mắt nhìn kỹ Trương Uyên thì phát hiện đúng thật, nó nhất thời mặt đầy lúng túng xù lông: “Em phắc, lại là bọn họ, sao anh không nói sớm? Mịa có phải muốn hố cho em mất mặt đúng không, em đi trước đây!” Nói xong quay người muốn đi.
Liễu Sùng chuẩn bị gọi nó lại thì Trình Ương đứng phía sau đã giơ tay lên cản nó lại, cười nói: “Em đi cái gì, anh ấy cũng không có ăn em, chỉ là một hiểu lầm thôi mà, nói rõ ràng là được. Lúc nào cũng trốn tránh bằng cách này được bao lâu, sau này bọn họ đến nhà chúng ta thì em cũng tìm chỗ trốn à.”
Hoàng Thừa mím môi, ở trước mặt Trình Ương luôn không ngang ngược nổi: “Lúc ấy em đập không ít thứ của bọn họ…”
Trình Ương cười, vỗ vai nó trấn an: “Em xấu hổ lo lắng bọn họ bắt em bồi thường sao? Đừng lo lắng về chuyện đó, nói không chừng bọn họ cũng không nhớ.”
Hoàng Thừa suy nghĩ một chút, vẫn cho Trình Ương mặt mũi, mặt mũi không được tự nhiên đi tới chỗ hai người Trương Uyên.
Ba người một trước một sau đi tới, Trương Uyên Triệu Giác liền đứng dậy chào đón bọn họ. Hai người nhìn thấy Màn Thầu trong ngực Liễu Sùng nhất thời có chút kinh ngạc, Trương Uyên duỗi tay sờ khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm tươi cười của bé, mặt dịu dàng nói: “Ôi, có con lúc nào thế? Thằng bé còn đáng yêu quá trời.” Vừa nói vừa nhìn sang Trình Ương ở bên cạnh, Trương Uyên nhất thời tò mò về thân thế của nhóc con này, cũng như người vợ đầu của Liễu Sùng.
Liễu Sùng nhất thời không biết giải thích với y như thế nào, liền nói sơ lược: “Đã có lâu rồi, sao mấy anh đột nhiên quay về vậy.”
“Đi qua khá nhiều nơi, phát hiện ở đây vẫn tốt nhất nên quay về.” Trương Uyên vừa nói vừa đưa tay đón Màn Thầu đang tròn mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm mình. Màn Thầu lẳng lặng nhìn một lát, sau đó giơ hai tay lên nhào tới phía y, Trương Uyên vội vàng ôm lấy Màn thầu, bị điệu bộ tín nhiệm của cậu nhóc chọc cười. Y ôm Màn Thầu ngồi xuống, thuận tiện gọi mấy người ngồi xuống.
Triệu Giác tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc lắc lắc, thấy Màn Thầu nhìn về phía hắn đồng thời còn chủ động siết chặt lấy tay hắn. Hắn nhất thời sinh lòng yêu thích, liền không khách khí thận trọng bế lấy Màn Thầu từ trong lòng Trương Uyên, mừng rõ nói: “Cậu nhóc này lại không sợ người lạ, để em ôm một hồi trước đi.”
Sau khi đưa đứa bé cho Triệu Giác, lúc này Trương Uyên mới rảnh rỗi nhìn ba người. Liễu Sùng với Trình Ương là người quen cũ, còn một người khác thì y chưa gặp bao giờ, nhưng luôn cảm thấy tên này bày vẻ mặt như người khác thiếu nó mấy trăm ngàn tệ vậy. Sắc mặt hết sức thúi nhưng nhìn khác quen mắt, nên y liền nhìn thêm mấy lần.
Hoàng Thừa cũng liếc mắt nhìn y một cái, sau bình tĩnh quay đầu nhìn chỗ khác, nhưng trong lòng thì run rẩy sợ hãi. Đang yên lặng cầu nguyện đừng nhận ra thì nghe y bảo: “Vị huynh đệ này nhìn thật quen mắt, hình như chúng ta đã gặp rồi nhỉ.”
Sống lưng Hoàng Thừa chợt lạnh buốt, trong lòng vẫn luôn có chút sợ hãi với Trương Uyên, dù sao thì người ngoài không dễ gần như vẻ bề ngoài “…Ừm.”
Trương Uyên nhướng mày, đang chờ nó nói tiếp.
Hoàng Thừa cau mày nhìn Liễu Sùng Trình Ương đang ngồi chung một chỗ, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Liễu Sùng thấy vậy trêu chọc nói: “Nó là người lần trước tới trong tiệm gây chuyện bảo anh cướp bạn gái nó đó.”
“Ồ.” Trương Uyên ngược lại có chút bất ngờ, vừa cẩn thận quan sát Hoàng Thừa sau ngạc nhiên nói: “Đúng thật này, sao mấy cậu lại tụ lại với nhau vậy.”
Liễu Sùng cũng không giấu giếm, kể đại khái mấy chuyện đã xảy ra, làm Triệu Giác Trương Uyên nghe mà sửng sốt, không khỏi trêu ghẹo mấy câu thì không khí giữa bọn họ hoà hoãn đi nhiều. Hoàng Thừa thấy hai người không có ác ý, ngược lại còn chủ động tự giới thiệu, cũng vội vàng báo tên họ luôn.
Có phục vụ đến ghi món, Liễu Sùng chọn mấy ly cà phê và một ít bánh ngọt. Chờ phục vụ đi khỏi thì Liễu Sùng không khỏi tò mò hỏi: “Mấy anh lần này quay về là chuẩn bị phát triển ở đây sao.”
“Ừ.” Khóe miệng Trương Uyên nhếch lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Triệu Giác đang vui vẻ trêu chọc Màn Thầu: “Vừa mới tiếp quản một công ty hậu cần địa phương, còn cậu, hiện tại đang làm gì.”
“Đang buôn bán rau sỉ ạ.” Liễu Sùng trêu nói: “Công ty của mấy anh có bao ăn không, có rau cải có thể tới tìm em.”
“Bán rau sỉ sao?” Trương Uyên nói: “Thằng nhóc cậu còn có triển vọng, còn đến quảng cáo trên đầu anh. Thế nào, kiếm được tiền không.”
Liễu Sùng cười nói: “Tạm được, có thể nuôi gia đình sống qua ngày, chủ yếu là thoải mái tự do. Chỉ là phải dậy sớm, mùa hè thì còn ổn, mùa đông thì có hơi khó.”
“Bán rau sỉ đều như vậy đấy, mấy cậu là mua hàng trong nhà kính bán lại hay là tự mình đi nông thôn thu mua hàng về bán.”
“Xúc hàng ở trong nhà kính.” Liễu Sùng nói: “Khoảng thời gian trước thì có đi thu mua hàng một lần, ngược lại lời hơn xúc hàng.”
“Dù làm gì đi nữa, lợi nhuận sẽ thấp dần sau một vài lượt quay giữa chừng. Nếu có khả năng thì có thể tự mình kéo hàng về bán.”
Liễu Sùng gật đầu đồng ý, hai người hai bên nói chuyện khí thế ngất trời, bỏ lại Hoàng Thừa với Trình Ương có chút lúng túng yên lặng ngồi uống cà phê. Dù sao cũng không thân quen quá, căn bản không tìm được chủ đề, chỉ có thể nghe bọn họ nói phiếm trên trời dưới đất.
Đúng lúc này, Triệu Giác ở bên cạnh đột nhiên khẽ hỏi Trình Ương: “Bé tên gì.”
“…. Tên Màn Thầu ạ.” Trình Ương theo phản xạ đáp lại, ấn tượng của cậu về Triệu Giác vẫn ở giai đoạn là ông chủ quán cafe. Mặc dù vẫn luôn nghe Liễu Sùng nhắc tới hai người tốt với anh như thế nào, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, nói chuyện cũng hết sức khách khí: “Nhũ danh là Màn Thầu, tên Liễu Thần ạ.”
“Liễu Trình?” Triệu Giác mập mờ cười cười: “Là Trình của em hay là..”
“Thần trong chữ Thần của tinh tú cộng thêm bộ miên của chữ Bảo ạ.”
Chữ 辰 trong 星辰 (Tinh tú, tinh thần) thêm bộ miên 宀 trong 宝 (Bảo) thành chữ 宸 (Thần). Như đã giải thích, phát âm giống nên Giác nghe nhầm.
Triệu Giác cười không nói, trong lòng cũng rất hâm mộ, đột nhiên hắn có suy nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ.
Một nhóm sáu người, Trương Uyên với Liễu Sùng một mực nói chuyện phiếm xoay quanh việc bán sỉ. Trình Ương với Hoàng Thừa như hai tên ngốc ngốc chỉ biết vùi đầu vào ăn, còn Triệu Giác thì bận bịu trêu chọc Màn Thầu. Cậu nhóc cũng hết sức cho Triệu Giác mặt mũi mà chơi đùa với hắn, cho đến khi bắt đầu mệt lả mới bắt đầu đòi tìm Trình Ương, sau khi nằm an ổn trong lòng Trình Ương dần dần ngủ thiếp đi.
Liễu Sùng vẫn đang nói chuyện hăng say với Trương Uyên: “Lúc bán rau lẻ em đã gặp qua rất nhiều người hỏi đây có phải là hàng vùng này không, bây giờ rau cải cho thuốc quá nhiều, sau này phát triển hơn cũng có tích góp một ít tiền, phương án này của anh có thể xem xét.”
Trương Uyên nói: “Bây giờ toàn ăn rau nhà kính, hình dáng thì đẹp mắt nhưng mùi vị thì thua xa rau trong vùng. Đây là lý do tại sao người dân thành thị thích các loại cây trồng được tưới bằng phân nông trại, rau địa phương khan hiếm và ít người ở nông thôn mang hàng vào thành thị bán. Họ sẵn sàng đợi đến khi cây chín rồi mới thu hoạch, nên chuyện trồng trọt này quả rất đáng cân nhắc, đất ở ngoại thành cũng không đắt. Nếu không thể về nông thôn, thì nhận khoán* với nông dân cùng và ruộng đất để bọn họ tìm người giúp em trồng trọt, làm một dây chuyền sản xuất, thì việc tự làm tự bán có thể mua bán qua lại còn lời hơn nhiều.”
Hợp đồng giao khoán là sự thỏa thuận của hai bên, theo đó bên nhận khoán có nghĩa vụ hoàn thành một công việc nhất định theo yêu cầu của bên giao khoán và sau khi đã hoàn thành phải bàn giao cho bên giao khoán kết quả của công việc đó. Bên giao khoán nhận kết quả công việc và có trách nhiệm trả cho bên nhận khoán tiền thù lao đã thỏa thuận.
“Ừ, nhưng mà cũng phải chờ nó phát triển rồi nói.”
“Cứ từ từ.” Trương Uyên nói: “Làm đâu chắc đấy, làm căn cơ tốt đã.”
Liễu Sùng gật đầu, thấy Trình Ương Hoàng Thừa với Triệu Giác đã nhàm chán đến mức sắp ngủ thiếp đi, lúc này mới tạm biệt với hai người đi mua đồ tết.
Sau cuộc gặp gỡ với Trương Uyên, Liễu Sùng lại có một ý tưởng mới, nhưng bây giờ tạm thời còn phải từ xúc hàng thành công nhảy lên một nấc thang mới, sau đó mới có thể cân nhắc đến chuyện này.