Sáng sớm chính là thời điểm khu trái cây bận rộn nhất, thế mà Trương Hạo có thể tùy tiện bỏ lại hàng lại, để cho chị Trương trông, dẫn đám bọn họ đến tiệm mì mời bọn họ ăn sáng.
Trong quán mì có rất nhiều người đang vùi đầu ăn mì, bọn họ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ trong góc, cũng chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Trình Ương cúi đầu chọc ghẹo Màn Thầu đã thức giấc, đang ngồi trên đùi mình không chịu ở yên, luôn muốn bò trèo lên mặt bàn. Liễu Sùng hơi nhíu mày nhìn chăm chú pha sữa cho Màn thầu, sau khi pha tốt liền xin ông chủ một chén nước lạnh bỏ vào cho hạ nhiệt, sau khi nhiệt độ vừa phải thì đưa tới cho Màn Thầu mút. Hoàng Thừa ở đối diện luôn xem ai không ra gì, lúc này cũng bộ dạng ngoan ngoãn ngồi nhìn Màn Thầu bú sữa. Nhận được ân huệ lớn như vậy từ Trương Hạo, làm trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần*. Ngược lại Trương Hạo cảm thấy được bọn họ câu nệ, biểu hiện khác ngày thường, sau khi chọn mì xong liền mở đầu câu chuyện, trêu chọc nói: “Mới sáng sớm mà bộ dạng mặt mày ủ ê của mấy cậu là sao đây, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.”
Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Trình Ương với Hoàng Thừa im lặng nhìn về phía Liễu Sùng, Liễu Sùng lấy tiền vốn lẫn lãi từ túi đeo hông ra đặt lên bàn: “Trừ mấy tiền linh tinh thì kiếm hơn chín trăm ạ.”
Trương Hạo vội vàng gom tiền lại đẩy vào trong tay Liễu Sùng cảnh giác nhìn xung quanh, không có gì khác thường mới nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc này, sao cậu lại bất cẩn như vậy hả, ở đây loại người gì cũng có hết, cậu không sợ lộ tiền của ra gặp rắc rối sao? Mau cất vào, kiếm được tiền thì anh yên tâm, vừa hay hôm nay anh có chuyện muốn nói với mấy cậu.”
Liễu Sùng nghe lời cất tiền vào, ba người ăn ý nhìn Trương Hạo.
Trương Hạo từ tốn đứng dậy bưng ấm trà lên, lần lượt rót cho mỗi người một chén trà. Xong mới chậm rãi nói: “Chị Trương cũng nói với mấy cậu rồi, vậy thì anh không nói lại nữa. Sau này xúc hàng phải dựa vào bản thân các cậu. Anh bên kia bán buôn rất bận, không thể nào tiếp tục dẫn các cậu nữa. Thật ra thì những gì cần học các cậu đều học hết rồi, anh đây cũng không còn gì để dạy cho các cậu. Liễu Sùng à, năng lực của cậu trong lĩnh vực này rất mạnh, anh tin tưởng các cậu có thể làm nên trò trống. Hai chục ngàn tệ này thật ra là cho mấy cậu mượn vốn, sau này làm ăn có tiền thì trả lại cho anh. Làm cho tốt, lúc lấy hàng chú ý nhiều hơn một chút là được, anh Trương tin tưởng mấy cậu có thể đạt được kết quả.”
Ba người nhìn nhau, trong mắt tràn đều là không thể tin được, đồng thời áp lực trong lòng càng lớn hơn. Đối phương không chỉ bỏ việc buôn bán dẫn dắt bọn họ, bây giờ còn cho bọn họ mượn tiền vốn, ân huệ to lớn này đành phải tạm thời ghi nhớ trong lòng vậy.
Liễu Sùng không tiếng động thở dài, lần đầu tiên bị ân huệ của người khác cảm thấy bức rức bất an: “Anh Trương, anh tốt với bọn em như vậy, làm bọn em không biết phải làm gì cho phải.”
“Nhìn cậu ăn nói khách sáo kìa.” Trương Hạo cười: “Chỉ bằng việc mấy cậu trượng nghĩa, không quan tâm đến việc bị người khác uy hiếp tính mạng mà đứng ra cũng đủ để anh giúp mấy cậu rồi. Mà cũng chỉ là cho mấy cậu mượn một ít tiền mà thôi, còn kiếm tiền thì phải dựa vào năng lực của các cậu rồi. Chưa kể mấy cậu từng cứu anh của anh nữa, việc phải làm, đừng để tâm quá.”
Ba người gật đầu, chung đụng lâu như vậy, biết lời Trương Hạo nói ra đều là lời thật lòng của hắn. Bọn họ cũng lười khách khí nữa, còn từ chối nữa thì lại không biết tốt xấu rồi.
Liễu Sùng cười nói: “Vậy em cũng không khách sáo với anh làm chi nữa, chờ bọn em kiếm đủ tiền vốn sẽ trả lại cho anh hai mươi ngàn tệ. Đến lúc đó nhất định phải mời anh một bữa thật ngon.”
Trương Hạo cười nói: “Vốn phải vậy, anh em chúng ta khách sáo làm gì. Cứ quyết định vậy đi, mấy cậu cố gắng lên, anh đang chờ cơm mấy cậu đó.”
“Được, nhất định sẽ không làm anh Trương thất vọng.”
Kể từ ngày đó, lại trở lại tình trạng ba người cùng chung hoạn nạn, cùng nhau tiến cùng lùi.
Không thể không nói Liễu Sùng sống lại một đời quả thật nhìn xa trông rộng, thực lực hơn hẳn Trương Hạo. Ngày thứ nhất sau khi nếm được quả ngọt, đối với việc bán sỉ rau cũng hứng thú và hăng hái hơn. Mặc dù ngành này một bên là lợi nhuận một bên là rủi ro, nhưng chỉ cần kiểm soát được sự cạnh tranh giữa các đồng nghiệp, có thể xác định chính xác thời điểm mua hàng thì dù lấy hàng gì cũng có lời.
Mọi chuyện càng làm càng thành thạo, mỗi khi kiếm được tiền, tham vọng của Liễu Sùng cũng lớn dần lên, chỉ cần còn dư tiền là anh sẽ đi buôn hàng khác. Từ bán một loại hàng đến hai loại thậm chí là ba loại cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà bởi vì tiền vốn Trương Hạo cho mượn có hạn, hàng anh lấy đều không vượt quá một nghìn cân, đồng thời cũng lo sợ tiền Trương Hạo mất trắng nên chỉ lấy nhiêu đó, nhưng bây giờ thì khác rồi. Anh không chỉ trong hai tháng trả lại tiền vốn cho Trương Hạo mà còn dư lại mấy vạn tiền vốn. Chỉ cần tiền vốn dư dả, thường thì người ta có bao nhiêu thì anh nhập bấy nhiêu. Có lúc sẽ thu mua hết hàng của người khác, biến nó thật sự là bán độc quyền.
Cuộc sống trôi qua thật nhanh, thời tiết càng ngày càng lạnh, Màn Thầu chỉ còn một tháng nữa là tròn một tuổi. Ngũ quan của cậu nhóc càng nảy nở lại dễ nhìn, thoạt nhìn rất giống Liễu Sùng, chỉ có đôi môi mỏng và lông mi dài giống Trình Ương như đúc. Bé con gần như kết hợp ưu điểm ngoại hình của hai người, đáng yêu mười phần, nhược điểm duy nhất là quá gầy, hoàn hoàn không mũm mĩm đầy thịt giống đứa bé khác.
Nhóc lâu lâu pa pa mấy câu, giọng điệu giống như khỉ con, ngược lại a a vui vẻ với hai người Liễu Sùng Trình Ương. Nhưng lại tội nghiệp đầu đỏ, ai bảo Màn Thầu gọi Hoàng Nhi trong miệng Liễu Sùng là Hầu Nhi. Chính vì vậy mà Hoàng Thừa lại có thêm một cái tên—— Hầu Nhi.
Hoàng Nhi (黄儿): Huáng er; Hầu Nhi (猴儿): Hóu er, do Màn Thầu còn nhỏ nói vẹt theo người lớn nên phát âm chưa tròn chữ, nghe thành Hầu Nhi nên dùng luôn. Hầu có nghĩa là con khỉ =)))))))
Trong lòng Hoàng Thừa vô cùng bất đắc dĩ, nhưng một khi Màn Thầu gọi, thì nó sẽ lại vui vẻ dán tới, vô cùng có sức sống.
Công việc làm ăn của Liễu Sùng ngày càng ổn định, lúc bán kém nhất cũng kiếm được tám chín trăm, chứ đừng nói đến thời điểm buôn bán tốt, lúc đó có thể kiếm được vài ngàn tệ hoặc hơn, một tháng cũng có thể kiếm hơn ba chục ngàn tệ. Từ tháng bảy bắt đầu bán sỉ với Trương Hạo, đến tháng chín mới hoàn vốn và đến tháng mười một bây giờ, bọn họ đã gửi vào ngân hàng hơn sáu chục ngàn tệ. Tất nhiên, trong này không bao gồm tiền của Hoàng Thừa.
Anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng với nhau, ngay từ lúc bắt đầu hoàn vốn sinh lời là đã có thói quen ghi chép sổ sách, đến cuối tháng thì bắt đầu chia lợi nhuận. Ba người chia đều, tiền vốn là Liễu Sùng và Trình Ương mỗi người mười ngàn, Hoàng Thừa mười ngàn.
Nhưng mà Hoàng Thừa không muốn phân chia quá rõ ràng với bọn họ, dù sao thì tiền dầu muối củi gạo bọn Liễu Sùng chưa từng hỏi Hoàng Thừa lấy một xu nào, bình thường còn hay mua đồ ăn, đồ đạc về cho nó. Cho nên tiền mặc dù chia vào tài khoản riêng, nhưng Hoàng Thừa sẽ luôn mua đồ chơi, quần áo cho Màn Thầu, đến sinh nhật ai là mua quà cho người đó. Quan hệ ba người không phải anh em ruột thịt, nhưng nó còn tốt hơn cả anh em ruột thịt.
Thời tiết lạnh dần, vào ngày sinh nhật một tuổi của Màn Thầu, bọn họ đã thông báo trước với hai anh em Trương Hạo với người nhà của họ. Chờ sau khi bán xong, nghỉ ngơi tốt liền mặc quần áo chỉnh tề cho Màn Thầu, đến khách sạn gặp cả nhà Trương gia.
Hai nhà cũng dẫn theo con mình tới, Liễu Sùng có hỏi qua về con cái hai nhà, nhà Trương Hạo chỉ có một cô con gái tám tuổi, nhà Trương Hoa thì một trai một gái. Lần đầu gặp mặt tất nhiên Liễu Sùng sẽ chuẩn bị lễ gặp mặt cho mấy đứa nhỏ. Ba nhà vừa gặp mặt, anh liền tự nhiên lần lượt đưa quà cho ba đứa trẻ. Chưa chờ trẻ con hai nhà vui vẻ xong, Màn Thầu được nhận quà của hai nhà. Nhà Trương Hạo là một bao lì xì thêm một cặp vòng tay bằng bạc tinh xảo, hai người Trương Hoa còn khoa trương hơn, một bao lì xì đỏ căng phồng cộng với một chiếc ô tô điện cho trẻ em lái. Liễu Sùng không muốn nhận bao lì xì tiền của hai nhà, hai anh em liền cường ngạnh nhét vào, nói nói bắt Liễu Sùng nhận mới thôi.
Một đám người hò hét ầm ỉ trong phòng riêng, đến nỗi thu hút nhân viên phục vụ đến. Thật sự không nhận không được, Liễu Sùng không thể làm gì hơn là nhận lấy.
Mọi người đều là người quen cũ, trong bữa cơm giao lưu cũng rất thoải mái vui vẻ. Bọn họ biết được Trương Hoa gần đây vẫn còn bán trái cây, liền muốn kéo hắn làm bán sỉ chung. Ai ngờ Trương Hoa xua tay cười nói: “Không được đâu, anh không làm được mấy cái đó. Mấy năm trước Trương Hoa cũng chỉ anh, không học được. Hay bán lỗ vốn nên không muốn làm, vẫn là bán chút đồ vẫn thực tế hơn.”
Bọn họ nhất thời đều là vẻ mặt bừng tỉnh, còn nói sao chênh lệch hai anh em sao lớn như vậy, thì ra là mỗi người đều có lĩnh vực am hiểu khác nhau mà thôi.
Đang lúc nói chuyện hăng say, đột nhiên điện thoại Hoàng Thừa đổ chuông.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của mọi người, Liễu Sùng ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt vốn dĩ vui vẻ vì điện thoại vang lên mà ngưng trọng, anh liền nghi ngờ liếc nhìn điện thoại nó, còn chưa kịp nhìn rõ là ai gọi điện thì đã bị Hoàng Thừa nhét vào trong túi: “Em đi nghe điện thoại, mấy anh nói chuyện trước đi.” Hoàng Thừa vội vàng nói với Liễu Sùng xong đứng dậy rời đi.
Trình Ương thấy vậy, thắc mắc hỏi Liễu Sùng: “Em ấy đi đâu vậy.”
“Đi nghe điện thoại.” Liễu Sùng nhìn bóng lưng Hoàng Thừa hơi không yên lòng, nhỏ giọng nói: “Thần thần bí bí, em nói chuyện bọn anh Trương trước đi, anh đi xem một chút.”
Liễu Sùng ra khỏi phòng riêng, trong hành lang không có người nào, nhưng có thể nghe tiếng nói chuyện mơ hồ của Hoàng Thừa. Anh lần theo giọng nói, phát hiện nó đang đứng ở đầu câu thang nói chuyện điện thoại.
“Mẹ nó ai là lão đại bọn mày…. Xảy ra chuyện liền nhớ đến tao? Đã qua con mẹ nó một năm rồi, ông đây làm sao nhớ được Nhị Mao là thằng quái nào cơ chứ…”
“Bớt sủa đi! Tao đã sớm không còn liên quan gì đến bọn mày cả…”
“Tự giải quyết, Thanh Long Bạch Hổ gì đó đ liên quan đến tao.”
Giọng nó hết sức lạnh lùng, lại lộ ra chút không kiên nhẫn, thỉnh thoảng lạnh lùng haha đôi câu, đều là trào phúng nhưng vẫn không cúp điện thoại. Nói đi nói lại là mấy câu đã đoạn tuyệt quan hệ không liên quan gì đó, nhưng Liễu Sùng nghe ra được chút đầu mối.
Sau khi nghe hiểu rõ ràng chân tướng, nghe thấy Hoàng Thừa có chiều hướng cúp điện thoại thì Liễu Sùng liền xoay người rời đi. Lúc trở về phòng riêng đợi tầm năm phút Hoàng Thừa mới quay lại.
Liễu Sùng cũng không hỏi gì, gọi nó mau ăn cơm.
Sau khi trở về nhà, Liễu Sùng đã nói tình huống này với Trình Ương và suy đoán của mình. Trình Ương có chút lo lắng nói: “Sắp tới chúng ta nên chú ý tới hành động của cậu ấy, đừng để bị làm hư nữa.”
Liễu Sùng gật đầu, bắt đầu chú ý đến hành tung của Hoàng Thừa. Những cú điện thoại của đối phương càng lúc càng nhiều, có lúc sáng sớm bọn họ mới bán xong thì điện thoại Hoàng Thừa vang lên, Hoàng Thừa ngay trước mặt bọn Liễu Sùng trực tiếp cúp điện thoại, nhưng trên đường về thì vẫn nghịch điện thoại. Có lúc Liễu Sùng hỏi nó nó cũng không nghe thấy, chắc là đang gửi tin nhắn.
Hành động như vậy kéo dài một khoảng thời gian ngắn, sau đó đột nhiên Hoàng Thừa khôi phục lại bình thường, điện thoại cũng không vang lên nữa.
Đang lúc Liễu Sùng chuẩn bị thả lỏng cảnh giác, vào một đêm nọ mới cùng Trình Ương ‘vận động’ xong, đi đến cửa phòng đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh lấy khăn lông đến lau cho Trình Ương, thì đột nhiên nghe được tiếng động nhẹ từ cửa, giống như có người đang gõ cửa, hoặc là có người đóng cửa đi ra ngoài.
Liễu Sùng cũng không để trong lòng, ra khỏi phòng đi ngang qua cửa phòng Hoàng Thừa chuẩn bị đến nhà vệ sinh, nhưng anh lại phát hiện ở huyền quan đôi giày Hoàng thừa đi ban ngày không thấy đâu, thay vào đó là đôi dép đi trong nhà của nó.
Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Liễu Sùng lập tức liên tưởng đến tiếng động kia từ đâu ra, nhíu chặt mày xoay người mở cửa phòng Hoàng Thừa ra, nhưng cảnh trong phòng làm tim Liễu Sùng treo lên. Chỉ thấy chăn gối được xếp ngay ngắn, trên giường còn đặt một tấm thẻ cùng với một tờ giấy. Anh đi tới cầm tờ giấy lên đọc, dùng chữ xiên vẹo trên đó nhất thời làm Liễu Sùng càng cau mày chặt hơn.
Douma cái thằng ngu này!