Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hành lang chật hẹp bị đám người hóng chuyện chặn trước cửa nước chảy không lọt, không biết ầm ĩ bao lâu mà thậm chí người ở chung cư kế bên cũng chạy qua xem. Một đám bà bác cô thím đứng chung một chỗ khoa tay múa chân bàn luận sôi nổi, cũng không cần biết sự tình ra sao mà chỉ trích người gây nạn như thế nào, mất nhân tính như thế kia.
Trong các hộ gia đình đó có không ít người đã tiếp xúc với hai người Liễu Sùng, những bà bác kia thấy chính chủ tới thì trên mặt đầy vẻ xem thường nhìn anh. Mặc dù không trắng trợn chỉ trích nữa nhưng lại bắt đầu âm dương quái khí nói chuyện cay độc. Khoảng thời gian từ lầu một lên lầu ba ngắn ngủi này, mỗi một nấc thang trên quãng đường Liễu Sùng đều bị các bà thím mắng mỏ mặt đầy nước miếng.
Sắc mặt Liễu Sùng âm u lạnh lẽo, cũng không giải thích dư thừa gì, đến lầu ba thấy đám người chặn ngoài cửa nhà mình sắc mặt càng khó coi hơn.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn đỏ sẫm đứng trước cửa cắn mãi không tha đập cửa, trong hành lang vang vọng tiếng đập cửa đùng đùng. Miệng người đàn bà đó mắng liên thanh như súng bắn tuôn ra một tràng lời khó nghe, phía sau còn có hai tên cường tráng đi theo phụ hoạ ồn ào đôi câu. Trong mắt Liễu Sùng lập tức tràn đầy sát khí, tiến lên đẩy người đàn bà ra, lạnh lùng nói "Mắng thêm câu nữa đi?"
Người đàn bà không phòng bị suýt nữa bị Liễu Sùng đẩy ngã, hai tên đàn ông bên cạnh vội đón lấy bà. Sau khi buông bà ra thì hai người lập tức vây quanh Liễu Sùng, như hung thần nhìn chằm chằm anh hét "Con mẹ mày là ai hả! Muốn tìm chết có phải không!"
"Không phải các người muốn tìm cái gọi là người gây hoạ sao?" Liễu Sùng cười nhạt "Là tôi đây, vừa hay tôi cũng có chuyện tìm mấy người."
Mấy người nghe vậy nhất thời lộ ra vẻ mặt hung ác, người đàn bà sắc mặt vàng ọt không nói hai lời nhào tới muốn xé xác Liễu Sùng. Không gian chật hẹp khiến cho Liễu Sùng tránh né một cách khó khăn, thuận tiện không chút lưu tình đẩy người đàn bà quơ tay múa chân ra. Anh còn chưa lên tiếng, cánh cửa chống trộm vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra.
Mọi người nghe tiếng rối rít nhìn về phía bên trong cửa.
Trình Ương mặc một cái áo sơ mi rộng rãi đứng ở bên trong cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang la lối om sòm, đồng thời vươn tay kéo Liễu Sùng về phía mình, "Nếu bà có chuyện muốn nói thì nói với tôi, đừng có mà động tay động chân với bạn tôi. Tuổi đã lớn rồi mà còn động chút là lôi lôi kéo kéo người khác, đây là muốn thừa dịp hỗn loạn mà chiếm tiện nghi hả?"
Liễu Sùng nghe vậy nhìn cậu thấp giọng cười cười, thấy cậu lộ vẻ chiếm hữu mãnh liệt mà tâm trạng không khỏi vui vẻ, cơn tức giận tích tụ trước đó trong nháy mắt tiêu tan.
"Mẹ mày miệng mồm sạch sẽ một chút! Lông mọc còn chưa đủ ai thèm chiếm tiện nghi!" Một người đàn ông trong đó mặt mày hung dữ là chồng của người đàn bà kia, nghe vậy bước lên một bước chỉ vào Trình Ương chửi ầm lên, vẻ mặt đầy ngang ngược.
Trình Ương lạnh lùng nhìn chằm chằm ngón tay của người đàn ông cách mặt mình không tới 20cm, giễu cợt nói "Không phải thì mẹ nó ít lôi lôi kéo kéo lại, ai biết mấy người có hiếm lạ hay không."
Liễu Sùng nhíu mày, chặn trước mặt Trình Ương, đẩy ngón tay người kia ra, lạnh lùng nói "Quản tay ông cho tốt, bớt chỉ tay tới chỉ tay lui trước mặt tôi đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Người đàn ông nhìn Liễu Sùng cao hơn mình một cái đầu vẫn có phần kiêng kỵ, hừ lạnh một tiếng rút tay về.
Người phụ nữ căn bản không chen miệng được bị hai người anh một lời tôi một lời xấu hổ vô cùng, tức giận hét "Nói bậy! Ai thèm chiếm tiện nghi của nó! Tao-tao sợ nó lại chạy nữa! Con trai tao vẫn còn nằm ở bệnh viện kìa! Hôm nay không giải thích cho tao thì bọn mày ai cũng đừng nghĩ tốt!"
Liễu Sùng cười như không cười liếc bà ta, hoàn toàn không để việc này vào lòng. Anh lười cùng mấy tên vô lại này nói nhảm, trực tiếp móc điện thoại ra báo cảnh sát "Chuyện con của mấy người tôi không rảnh mà nói nhảm với mấy người, chúng ta kêu cảnh sát tới phân xử."
Mấy người kia nghe vậy mặt liền biến sắc, chồng người phụ nữ đưa tay ra cướp điện thoại của anh "Báo cảnh sát cái gì? Đừng có cố làm ra vẻ nữa! Nói không chừng cảnh sát cũng cùng một bọn với chúng mày!"
"Vu oan người khác còn động tay chân cướp đoạt?" Vóc người Liễu Sùng rất cao, một tay đã ngăn được bọn họ, điện thoại được bắt máy liền nói "Đồn cảnh sát sao, có người tự ý xông vào nhà dân muốn cướp đoạt, ba người, địa chỉ là tiểu khu Danh Cư, khu 12 tòa A, vâng, mời các anh nhanh một chút."
Chồng người phụ nữ cả giận "Mày nói nhăng nói cuội gì đấy! Con mẹ nó ai cướp bóc mày nói rõ ràng cho tao!"
Liễu Sùng đẩy đối phương ra, cười nhạt "Thừa dịp tôi không ở nhà chạy tới đập cửa, chẳng lẽ mấy người không phải muốn tới cướp bóc sao? Ai cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ chạy, cảnh sát sẽ lập tức tức tới ngay."
Sắc mặt người phụ nữ hoảng hốt, có chút luống cuống nhìn về phía chồng bà, hai người cũng chỉ hoảng hốt trong chốc lát, sau đó trấn định lại "Để bọn họ tới đi! Tao còn sợ bọn họ sao, mày chính là người đụng! Đừng tưởng rằng quen biết mấy tên cảnh sát là có thể đổi trắng thay đen!"
Trình Ương nổi giận, làm việc tốt xong bị cắn ngược lại cậu đã nghe nhiều rồi, bây giờ đến phiên mình bị thì bực bội tức giận không nói nên lời "Bà còn không biết xấu hổ chạy đến tìm bọn tôi tính sổ? Con nhà bà rõ ràng là bị người khác lái xe đụng phải, bạn tôi tốt bụng đưa đi khám, bởi vì con bà mà bọn tôi không chỉ bị mất xe đạp, còn phải thanh toán một trăm đồng tiền thuốc men. Bọn tôi không tìm mấy người thì thôi, mấy người ngược lại còn chạy tới đây cắn trả một miếng. Được lắm, vậy phiền mấy người trả lại một trăm đồng tiền thuốc, còn nữa, bồi thường xe đạp lại cho chúng tôi."
Một tên đàn ông da đen cao to khác nghe vậy nói chen vào "Không phải mấy người đụng vậy sao mấy người có lòng làm như vậy?! Đụng người trước mà còn muốn làm người xấu cáo trạng? Tao khinh! Nếu hôm nay bọn mày không bồi thường, bọn tao liền không đi!"
Liễu Sùng giễu cợt "Muốn rời đi thì phải xem tôi chịu không đã. Chờ một lát cảnh sát sẽ mang chứng cứ tới, đoạn đường con trai mấy người xảy ra chuyện có camera giám sát, có thể làm chứng cho tôi."
Ba người lúc này mới luống cuống, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trố mắt nhìn nhau bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt.
Trong hành lang sớm đã tắt tiếng chỉ trích, rối rít im lặng xem trò vui, từ lời nói cử chỉ của mấy người kia liền có thể đại khái nhận định được ai đúng ai sai. Nhìn liền biết đám kia là người kiếm chuyện, cũng không biết cảnh sát sẽ xử lý như thế nào.
Trong hành lang yên tĩnh một lúc, đột nhiên người đàn ông da đen hét lên "Bây giờ cái gì mà không thể nguỵ tạo chứ! Ngay cả cảnh sát cũng không ngoại lệ! Bọn tao không nói chuyện với mày! Mày gọi cảnh sát thì bọn tao cũng gọi, đi, chúng ta đi tìm cảnh sát ngay bây giờ!"
Hai vợ chồng kia ngược lại cũng ăn ý, cùng đồng bọn xoay người muốn đi, Liễu Sùng thấy vậy chuẩn bị cản lại thì thấy ở cửa cầu thang có mấy người phụ nữ vây quanh đi lên "Không cho đi! Chạy tới làm loạn nửa ngày thấy tình hình không đúng liền muốn bỏ chạy? Các người hôm nay phải đợi cảnh sát tới!"
"Tôi thấy bọn họ là muốn đến bừa tiền! Không được để bọn họ rời đi! Trong xã hội có những kẻ cặn bã như vậy mới khiến người tốt bị oan ức. Hôm nay không làm rõ chuyện này thì đừng nghĩ tới rời khỏi đây!"
"Đúng vậy! Mấy người không được đi! Kiên quyết không bỏ qua đám sâu bọ hại người này, làm ảnh hưởng xấu đến bầu không khí của xã hội, sợ là sau này chúng ta ra ngoài gặp chuyện cũng không ai dám giúp!"
Nhất thời các bà thím xem trò vui rối rít lên tiếng, chặn hành lang nước chen không lọt, ba người lúc này mới biết đụng phải tổ ong vò vẽ, nhưng giờ đây muốn đi thì đã trễ rồi.
Người phụ nữ lập tức chạy tới tìm Liễu Sùng nói xin lỗi, thái độ hết sức thành khẩn. Nhưng Liễu Sùng không rảnh mà để ý, quay lại móc lấy ngón út của Trình Ương, nhỏ giọng nói chuyện với cậu "Hôm nay em làm rất tốt, sau này gặp chuyện đừng can thiệp vào, trước tiên báo anh anh sẽ lập tức chạy về liền."
Trình Ương gật đầu, cong ngón tay ôm lấy ngón tay người kia, khóe miệng hơi nhếch lên, rất vui vẻ khi được khen ngợi.
Cảnh sát khu vực làm việc rất nhanh, không tới hai mươi phút đã có mấy người chạy đến hiện trường.
Một cảnh sát trung niên chen vào đám người, lạnh giọng hỏi: "Ai báo cảnh sát."
"Cháu báo ạ." Liễu Sùng nhìn về phía đối phương, thế nhưng lại cảm thấy vị cảnh sát trước mắt rất quen thuộc, mấy cảnh sát nhân dân phía sau cũng hơi quen mắt. Một giây suy nghĩ liền nhớ tới vị cảnh sát trung niên kia chính là người bọn họ gặp ở đồn cảnh sát lúc bọn họ đánh Triệu Dương Triệu Cương, mấy người còn lại trùng hợp là cảnh sát đến đón đứa bé kia.
Ánh mắt viên cảnh sát sáng lên, hiển nhiên cũng nhận ra bọn họ, sắc mặt hoà hoãn đi nhiều "Là mấy cậu à, lần này lại là chuyện gì đây."
Liễu Sùng nói "Mấy ngày trước cháu ở đường Sinh Nguyên cứu được một đứa trẻ bị xe van tông phải, hơn nữa còn đưa tới phòng khám gần đó cứu chữa. Bởi vì người nhà bé không có ở đó nên đã liên lạc báo với cảnh sát, hôm nay người nhà bé tới bêu xấu cháu là người gây tai nạn, hơn nữa còn công kích và nhục mạ bọn cháu bằng lời nói."
"Chuyện này tôi biết rõ." Không đợi cảnh sát trung niên đặt câu hỏi, một vị cảnh sát khác đã lên tiếng, vừa mở miệng liền không vui chỉ trích mấy người kia "Trước đã nói rõ với mấy người là một tài xế xe tải, camera an ninh cũng cho xem rồi, mấy người lại bảo là muốn nói cho mấy người biết địa chỉ để cảm ơn người hảo tâm. Ra đây là thái độ cảm ơn của các người!"
Người vây xem một trận thổn thức, bắt đầu bàn tán về đám người kia. Ba người thấy cảnh sát bọn họ tiếp xúc lần trước cũng tới, tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ đành cúi đầu, miệng lúng túng không nói được lời nào phản bác.
"Xem ra thằng nhóc dũng cảm dám làm việc tốt cách đây không lâu mà mấy cậu nói là hắn." Cảnh sát trung niên liếc nhìn Liễu Sùng, tán dương gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía ba người nghiêm túc nói "Biết rõ còn cố tình làm, còn phỉ báng làm nhục người khác. Mấy người có biết những việc này cần phải chịu trách nhiệm pháp luật không?"
Mấy người kia vừa nghe phải bị truy cứu trách nhiệm nhất thời luống cuống, người đàn bà vẻ mặt đưa đám nói "Chúng tôi không biết mà, thật sự không biết, lần sau đảm bảo sẽ không tái phạm. Đồng chí cảnh sát, anh tha cho bọn tôi lần này đi."
Cảnh sát trung niên tràn đầy chính trực nói "Vi phạm pháp luật thì phải chịu trách nhiệm. Nếu mọi người đều giống mấy người biết rõ còn cố ý phạm tội thì sao! Hành động như vậy thì nói ít nhất cũng phải nhốt mười ngày nửa tháng! Anh bạn trẻ, ý cậu sao?" Câu cuối cùng là nói với Liễu Sùng.
Liễu Sùng nhìn ánh mắt nhận lỗi cầu xin tha thứ của bọn họ, anh không chút lưu tình nói "Trước đây tôi đã ứng một trăm đồng tiền thuốc men, còn vì vậy mà mất xe đạp, bây giờ lại vì bọn họ gây chuyện mà mất một ngày làm việc, hơn nữa tiền tổn thất danh dự, tiền tổn thất tinh thần, chi phí linh tinh vân vân, để bọn họ bồi thường hai ba chục ngàn là xong hết, không bồi thường tôi sẽ kháng án."
Ba người vừa nghe vậy liền trợn tròn mắt, người đàn bà nhất thời khóc rống lên "Chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy mà bồi thường cho cậu! Có nhiều tiền như vậy sẽ không tới đây tìm cậu!"
Liễu Sùng giễu cợt "Cho nên tôi làm chuyện tốt còn phải bị mấy người bêu xấu? Mấy người không có tiền là do tôi tạo thành sao, tôi cứu con mấy người một chữ cảm ơn cũng không có, ngược lại còn tới đây gièm pha tôi. Nói ngắn gọn, ba chục ngàn, không thương lượng, không thì lên toà gặp."
Người phụ nữ thấy đối phương không muốn nhượng bộ, dứt khoát chơi xấu nói "Chúng tôi không có tiền! Muốn làm gì tuỳ cậu!"
Liễu Sùng cười nhạt "Bà cho là một câu không có tiền là xong chuyện sao? Không có tiền, được thôi, dùng nhà tới thế."
Ba người hoàn toàn bối rối, rối rít nhìn về phía cảnh sát xin giúp đỡ.
Mấy vị cảnh sát cũng không muốn để ý tới bọn họ, rối rít quay đầu sang một bên, loại người cắn ngược lại như này, thật sự không muốn để ý tới.
- -------------------------
Tô: Moshi moshi hellooo? >o<