Editor: Tô
Beta: Mòi, Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Liễu Sùng nhìn đầu đỏ mặt đầy vẻ không phục lại giận mà không dám nói, cũng không có ý định làm khó hắn. Anh biết hội bọn nó muốn đánh lén mình nên dứt khoát chủ động tìm tới cửa, nếu không chờ bọn trẻ trâu này tìm tới không biết đến chừng nào.
Liễu Sùng cùng với Trương Uyên bày ra trò này, cố ý ném mấy cái đinh bọn anh phát hiện được tự chọc thủng bánh xe, chờ cho bọn nó thấy có cơ hội tự lú đầu ra cho họ dạy dỗ, trái lại hốt ngon ơ cả một ổ. Nhưng bây giờ đám người ăn mặc không ra thể thống gì lại làm bộ đáng thương, làm anh cũng không có tâm trạng dạy dỗ gì.
Anh quay đầu nhìn Trương Uyên, chuẩn bị hỏi ý kiến của y nhưng người kia có vẻ như không tính nhúng tay vào chuyện này. Y lùi ra khỏi đám người đứng tựa lưng vào tường, lấy điếu thuốc ra châm lên, vẫn ung dung nhìn về phía này, hơi hất cằm của mình tỏ ý tự anh xem mà làm.
Liễu Sùng bất đắc dĩ cười cười, nhìn tên đầu đỏ bướng bỉnh không phục cắn răng nghiến lợi quay đầu sang một bên không hiểu sao có chút buồn cười, lửa giận đối với bọn nó cũng tiêu tan chứ đừng nói chi đến việc dạy dỗ bọn nó "Muốn lăn lộn trong xã hội không phải ỷ vào nhiều người mà ngông nghênh, ai cũng biết gọi người hết. Tôi nhìn mấy cậu đoán chừng còn nhỏ hơn tôi, tôi cũng không có ý định làm gì mấy cậu, chuyện cứ vậy đi. Bất cứ hiểu lầm, thù sâu hận lớn trước đây giữa chúng ta bây giờ xí xoá, mấy cậu thấy sao?"
Đầu đỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, lại không ngờ tới đối phương cứ như vậy là tuỳ tiện bỏ qua cho bọn nó. Trong lòng thở phào một cái nhưng ngoài miệng không muốn yếu thế "Mấy người của mày đây sao, dù sao thì trứng chọi đá. Mày nói gì thì là cái đó, lắm mồm quá."
Liễu Sùng nhướng mày không so đo với tên nhóc này, mà xác nhận lại lần nữa "Nhanh lên, chịu hay không chịu?"
Đầu đỏ chần chừ, tiểu đệ trốn sau lưng hắn đưa tay chọt chọt hắn "Đại ca, để Thanh Long được sống..."
"Mẹ mày chọt cái gì mà chọt, bộ ông đây không biết nên làm gì hả." Đầu đỏ xoay người vỗ bốp lên tay tiểu đệ, mặt không nhịn được mà trợn mắt, xong đưa mắt nhìn chỗ khác, lúng túng mấp máy môi mấy cái mới ngập ngừng nói "...Vậy thì chịu."
Mấy người Trương Uyên gọi tới thấy vậy không nhịn được che miệng cười, tên đó lập tức xấu hổ nhìn về phía bọn họ. Trong lòng Liễu Sùng cũng cảm thấy buồn cười, anh cố gắng nhịn không cười, "Đàn ông nói chuyện phải quân tử nhất ngôn, tôi không muốn mấy cậu vừa quay lưng lại đánh lén tôi."
Đầu đỏ cau mày, bướng bỉnh nói "Không tin thì nhào dzo."
"Tin." Liễu Sùng thản nhiên cười như thường, có mấy anh em một ánh mắt, đoàn người rối rít tản ra, đám côn đồ oắt con lập tức thoát khỏi vòng vây, cảnh giác đi lùi lại. Tên đầu đỏ liếc nhìn Liễu Sùng bằng ánh mắt phức tạp, sau đó liền xoay người dẫn một đám người cuống quýt rời đi.
Trương Uyên đi tới, ngạc nhiên hỏi "Cứ vậy bỏ qua cho bọn nó?"
Liễu Sùng như có điều suy nghĩ nhìn đám người đang chui vào hẻm trước mặt chạy mất tăm, nói "Giáo huấn một trận, sau đó bọn nó sẽ không cam lòng cắn ngược lại tiếp, em không muốn tự chuốc lấy phiền phức vậy không bằng thả bọn nó đi. Người nọ nhìn cũng không giống một tên không biết điều, hy vọng nó sẽ giữ đúng cam kết."
Trương Uyên cười cười, thờ ơ nói "Bánh xe lủng xẹp rồi."
Liễu Sùng "..."
(Đã update chương 14-20 trên wp, mọi người lên đó để đọc chương mới sớm nhất nhé, wt Tô sẽ update dần tránh bị mấy trang auto reup >.<)