Lục Duyên cũng không định nói chuyện này với người khác.
Hắn cười:
“Tình trạng hiện tại của mọi người có vẻ không được tốt lắm? Có nên trở về không?”
Mấy người họ chợt định thần trở lại, chiến binh phòng vệ gật đầu và nói với một nụ cười gượng gạo:
“Lần này tới Địa Cung Huyết Khuy, đã thu được gì thì thôi, thuốc cũng đã dùng gần hết, lại mất đi ba người đồng đội. Bọn ta dự định sẽ trở về chỉnh đốn lại rồi tính tiếp.”
Trác Minh nhìn Lục Duyên:
“Lục Duyên, còn ngươi thì sao?”
“Ta chỉ vừa mới đến đây, còn đang muốn tiếp tục khám phá.”
Chiến binh phòng vệ nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy thì ngươi phải cẩn thận, hai tên thợ săn người mèo đó đã bỏ chạy rồi, nếu gặp một mình ngươi thì e rằng chúng sẽ tấn công ngay. Hơn nữa... tên cung thủ người mèo kia hình như vẫn chưa chết, chắc họ cũng có thuốc trị thương, đến lúc đó hắn thể hồi phục lại không biết chừng.”
Lục Duyên gật đầu:
“Ta biết.”
Khi nhìn thấy chiến binh phòng vệ lấy lọ thuốc trọ liệu ra, hắn đã nghĩ đến vấn đề này.
Lúc trước hắn nên đâm thêm một nhát mới phải.
Tiếc là lúc đó hắn không ngờ lại có thuốc trị liệu, hơn nữa miêu nhân kiếm sĩ đến quả thật là rất nhanh.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Không phải hắn đến Địa Cung đất để tránh khỏi sự truy đuổi của tập đoàn Vimy sao?
Sao vừa vào đã động đến người ta rồi.
Quá khốn khổ, đúng không?
Rõ ràng ta chỉ muốn phát triển trong hòa bình thôi.
“Nếu ngươi đã biết thì ta sẽ không nói thêm nhiều nữa, cẩn thận nhé!”
“Ừm.”
“Ngươi có một tinh thể liên lạc à? Có muốn thêm thông tin liên hệ khong?”
“Ta vẫn chưa mua.”
Lục Duyên chưa bao giờ có dịp quay lại thành phố Sa Nham, vả lại, hắn không có tinh linh để mua thứ này.
Chiến binh phòng vệ lộ vẻ tiếc nuối:
“Vậy được rồi, chúng ta đi trước đây.”
Trác Minh nhìn Lục Duyên, cười nói:
“Lục Duyên, vậy ta đi trước đây. Ngươi hãy cẩn thận. À mà, sau khi đi ra ngoài, ta sẽ thêm số của ngươi vào, chúng ta sẽ liên lạc với nhau qua thư!”
Lục Duyên suy nghĩ một lát, nhưng không hề từ chối mà gật đầu:
“Được.”
---
Sau khi Lục Duyên chào tạm biệt bốn người của Trác Minh thì tiếp tục đi sâu vào trong địa cung.
Dọc đường đi, Lục Duyên càng thêm cẩn thận, rất sợ lại có thêm ba thợ săn miêu nhân không biết từ đâu chui ra.
Trong quá trình đi sâu vào bên trong, hung thú mà hắn gặp càng lúc càng nhiều, song song với đó, việc thu hoạch linh tinh và vật liệu cũng vô cùng khắm khá.
Những Linh Tinh thu hoạch được, ngoại trừ một phần để bổ sung linh lực thì toàn bộ đều dùng cho việc bổ sung năng lượng cho tiến hóa lập phương, cũng là để chuẩn bị cho việc tiến hóa cơ thể hắc thiết.
Lục Duyên suy đoán, nếu muốn nhanh chóng tăng thực lực lên thì ngoại trừ việc rèn luyện chuỗi gien thì còn phải tiến hóa gien siêu phàm.
Đợi tới khi hắn tiến hóa cơ thể hắc thiết lên cấp đầu mục thì e rằng trong giai đoạn thực tập này, chẳng có bao nhiêu chiến sĩ gien có thể so chiến lực được với hắn.
Người có thể đạt được gien cấp đầu mục trong giai đoạn thực tập, phỏng chừng đều là đám thiên tài đứng trên đỉnh của kim tự tháp?
Nghĩ tới đây, lòng của Lục Duyên tràn ngập chờ mong.
….
Ở một góc chết vắng vẻ trong địa cung.
Tây Diệp và chiến sĩ miêu nhân hệ nguyên tố dẫn theo Molly đang trọng thương ngừng lại.
Lúc này Molly đã hôn mê bất tỉnh, Tây Diệp cẩn thận đỡ nằm xuống đất.
Chiến sĩ miêu nhân hệ nguyên tố nhìn thoáng qua phần bụng của Molly.
Vết thương dữ tợn do kiếm gây ra đã được cầm máu, thứ còn sót lại chỉ có một vết sẹo dài uốn lượn.
"Sao rồi?"
Chiến sĩ miêu nhân hệ nguyên tố mở miệng hỏi.
"Đã uống thuốc trị liệu rồi, ít nhất cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng."
Tây Diệp nhìn thoáng qua Molly đang hôn mê, hơi nhíu mày.
"Chỉ có điều vết thương của nàng quá nặng, nếu dùng thuốc trị liệu bình thường thì ít nhất cũng cần tới mấy ngày mới có thể trị hết."
"Hừ! Không ngờ lại đụng phải một kẻ khó chơi. Đúng là xui xẻo mà!"
Sắc mặt của chiến sĩ nguyên tố vô cùng khó coi.
"Thực lực của tên nhân loại đó đúng là rất mạnh, lực lượng không tệ, có thể chặn được tên của Molly, sợ rằng lực phòng ngự của hắn càng mạnh hơn. Chỉ có điều tốc độ lại khá bình thường, hẳn là đã khắc lục gien siêu phàm của Hệ thủ hộ."
"Nếu như ở nơi trống thì chúng ta có thể muốn chơi sao thì chơi, nhưng mấy nơi như địa cung thật sự rất có ưu thế với chiến sĩ Hệ thủ hộ."
Tây Diệp không để ý tới mấy lời phàn nàn của chiến sĩ nguyên tố, hắn ngồi bệch xuống đất, sau đó lấy một miếng cá khô ra gặm.
"Thua thì thua thôi, làm thợ săn lâu ngày, ắt cũng sẽ có một ngày trở thành con mồi của người khác. Đợi khi vết thương của Molly lành thì chúng ta đi tìm con mồi khác."
Chiến sĩ nguyên tố ngồi xuống bên cạnh Tây Diệp, nhìn thoáng qua miếng cá khô trên tay hắn, nuốt một ngụm nước miếng.
"Dì làm hả? Cho ta một miếng với."
Tây Diệp lườm hắn một cái, sau đó vẫn lấy một miếng cá khô khác ra đưa cho chiến sĩ nguyên tố.
Chiến sĩ nguyên tố hạnh phúc cắn một cái, sau đó lại lạnh như băng nói.
"Nhìn dáng vẻ của tên chiến sĩ nhân loại kia, chắc hẳn trong một thời gian ngắn hắn sẽ không rời khỏi địa cung này. Nói không chừng sau này chúng ta sẽ có cơ hội chạm mắt, tới lúc đó nhất định phải báo thù!"
Tây Diệp cũng híp mắt lại, trong mắt mang theo một tia sát khí.
"Ừm."