Trước đó Lục Duyên thu thập được một thanh trường kiếm móng vuốt bọ cánh cứng, cơ thể cũng có chút chống đỡ không nổi.
Nhưng mà bây giờ hắn đã ghi lại gen siêu phàm, cơ thể đã mạnh hơn rất nhiều.
Cộng thêm áo giáp lần này chỉ là vật phẩm cấp bình thường, số lượng không ở mức cực đại, cho nên Lục Duyên vẫn có thể cầm cự mà thu vào được.
Hắn khẽ nghĩ ngợi một chút, nhập bộ áo giáp bọ cánh cứng màu xám này vào trong cơ thể, để áo giáp và trường kiếm cùng hóa thành một bóng mờ, trôi lơ lửng xung quanh chuỗi gen.
Ngay lập tức, Lục Duyên cảm thấy năng lực phòng ngự của mình nhất định sẽ có thể tăng lên.
Chỉ có điều vốn dĩ năng lực phòng ngự bây giờ của anh đã rất mạnh rồi, gia tăng thêm lần này hẳn cũng sẽ không được gọi là quá to lớn.
Lục Duyên thoáng ngẫm nghĩ, áo giáp xuất hiện trên người của hắn, bảo vệ những vị trí chủ chốt trên cơ thể hắn.
Lục Duyên cúi đầu nhìn một chút.
Hừm... Hình như có hơi xấu.
Có cái mới lập tức sẽ đổi.
Lục Duyên sau đó thu lại bộ giáp hôi văn trên lưng của con bọ cánh cứng hắc văn, kế tiếp là đi nhặt áo giáp màu xám và linh tình của bốn con bọ cánh cứng hôi thạch.
Cuối cùng là nhặt vật phẩm rơi ra từ phía bốn tên người đầu chó.
Có lẽ là vì bốn tên người đầu chó này cũng vừa mới vào không được bao lâu, cho nên thành tích của họ cũng chả ra làm sao.
Tổng cộng gộp lại hết cũng chỉ có một trăm mười hai viên linh tinh, với cả áo giáp màu xám cũng có số lượng tương tự.
Điều này khiến Lục Duyên vốn rất kỳ vọng vào một màn bội thu này lại bỗng chốc thấy suy sụp.
Nhưng mà gom toàn bộ chỗ này lại thì so ra vẫn có thu hoạch hơn là một mình hắn đi săn bọ cánh cứng hôi thạch suốt mấy giờ đồng hồ.
Hắn cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận được.
Thu thập vật phẩm xong xuôi, Lục Duyên mới rời khỏi khu vực chiến đấu.
...
Trong khu rừng cách một khoảng với khu vực chiến đấu, Bertha Vimy thoáng ngó ra phía sau, nhìn thấy không có ai đuổi theo nữa, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô cắn răng, mặt cũng bày ra một vẻ dữ tợn, tay siết chặt trường cung:
"Nhân loại đáng chết! Lại dám tấn công ta! Mối thù này ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu."
Cô lật tay một cái, một quả cầu pha lê trong suốt xuất hiện.
Đây là pha lê thông tin, có thể mua trong cửa hàng của thành phố Khởi Nguyên Chi Địa. Phải cần rất nhiều linh tinh mới có thể thông báo thông tin trong phạm vi nhất định ở thành phố trước mắt.
Bertha Vimy nhập linh lực, thoáng chuyển động ý nghĩ, quả cầu pha lê trong suốt ánh lên một màu sáng trắng.
Ánh sáng trắng đó lấp lóe, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy hình ảnh xuất hiện ở bên trong quả cầu pha lê đó.
Đó là hình ảnh của một tên người đầu chó da đen.
Hắn cung kính nhìn Bertha Vimy:
"Tam tiểu thư, ngài liên hệ với tôi có chuyện gì?"
Bertha Vimy nghiến răng nghiến lợi:
"Tiểu đội rèn luyện của ta bị người khác tấn công, ngoại trừ ta thì những người khác đều đã chết cả rồi."
Nghe đến đây, người đầu chó da đen kia lập tức trợn tròn hai mắt:
"Đều đã chết rồi? Lakin đâu? Cũng đã chết rồi?"
"Ta đã nói là chết cả rồi!"
Bertha Vimy cau mày, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Người đầu chó da đen kia vội vàng cúi đầu:
"Vâng, tam tiểu thư! Ngài đã đụng phải thế lực băng nhóm nào rồi sao?"
"Không phải, chỉ có một tên loài người."
"Một con người? Tam tiểu thư, chỗ mà ngài rèn luyện không phải là rừng Hôi Thạch sao? Một con người thì tại sao lại có thể tiêu diệt tiểu đội rèn luyện của ngài được chứ?"
Tên người đầu chó da đen bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
"Ta cũng muốn biết các ngươi là làm việc như thế nào vậy hả? Tài liệu liên quan tới cường giả của Sa Nham thành đều không có thông tin của kẻ này, các ngươi cầm tiền của cha ta lại không làm được trò trống gì, chuyện này ta sẽ báo lại với cha của ta!"
Bertha Vimy tức giận nói.
"Tam tiểu thư xin ngài bớt giận... Đây là do chúng ta tắc trách, xin để cho chúng ta bù đắp lại sai lầm lần này."
Người đầu chó da đen vội vàng mở miệng nói.
"Hừ! Ta muốn báo thù, ta muốn chém tên loài người đó thành trăm nghìn mảnh! Các ngươi phái thêm một vài người tới, thực lực của hắn rất mạnh, đừng để cho hắn chạy thoát!"
"Xin tam tiểu thư yên tâm, ta lập tức triệu tập nhân thủ!"
Người đầu chó da đen vội vàng mở miệng nói.
"Hừ, ta ở đây chờ các ngươi!"
Bertha Vimy nghe tới đây, vẻ lạnh lẽo trên mặt mới giảm được vài phần.
Cô chậm rãi nói một câu, sau đó cũng ngắt liên lạc.
Nhìn quả cầu pha lê trong suốt, cô liền nhớ tới nỗi nhục khi nãy. Trường cung trong tay bị siết chặt lại, Bertha Vimy nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đại ca với nhị tỷ cũng rất suông sẻ, sao tới lượt của ta thì lại không như ý như vậy chứ? Tên loài người đáng chết, đợi đó đi, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì đã chọc giận Bertha Vimy này!"