Tại quảng trường của Thiên Tài doanh.
Lục Duyên đến quảng trường để tập hợp.
Trên quảng trường, Tư Thính Tuyết, Rebecca đều đã đến, ngoại trừ hai người họ ra thì còn có ba thiếu niên và một thiếu nữ.
Bốn người này Lục Duyên đều biết, tất cả đều là học trưởng và học tỷ năm ba năm bốn, đều đứng trong top 20, là thiên tài đã ghi lại gen vương giả.
Có điều, tất cả thiên tài ở đây đều là chiến tướng, không có đến một chiến tôn.
Lục Duyên thấy vậy có chút nhức đầu.
Lục Duyên đã xem qua danh sách săn giết của người đầu chó, có ba người là cấp chiến tôn.
Cái tên Huyết Cuồng Nha mạnh nhất kia là chiến tôn cấp cao, hai người còn lại đều là chiến tôn cấp thấp.
Vậy nên họ đã bị đè bẹp về mặt chiến lực cao cấp rồi.
Điều này, Lục Duyên có thể hiểu được, dù sao thì người đầu chó Huyết Cốt của người ta là một bộ lạc mà mỗi hành tinh chỉ có một, còn đế quốc của Đại Khải tinh họ thì có rất nhiều, đế quốc Hồng Phong chỉ là một bộ phận nhỏ của Đại Khải tinh mà thôi, nguồn nhân tài sẽ không giống nhau.
Đối với chuyện này, Lục Duyên chỉ có thể bày tỏ sự bất lực.
Lục Duyên đi tới, mọi người đều nhìn về phía Lục Duyên.
Đương nhiên những học trưởng học tỷ này cũng đều quen biết Lục Duyên, họ đều cười và gật đầu với Lục Duyên.
Một thiếu niên có mái tóc ngắn màu đỏ sẫm giơ ngón tay cái lên với Lục Duyên:
“Học đệ Lục Duyên, lúc ngươi một kiếm giết chết tên cẩu tử tóc đỏ kia ta cũng ở đó, ta chỉ có thể nói là quá trâu bò! Ta cảm thấy một mình ngươi lên đó là đã có thể hạ được tất cả chiến tướng tam giai ở đối diện rồi.”
Lục Duyên cười cười:
“Học trưởng Willie khoa trương quá rồi. Còn cần các ngươi cùng cố gắng nữa mới được.”
Rebecca cười hì hì nói:
“A Duyên là lợi hại nhất! Lại còn khiêm tốn như vậy!”
Một thiếu nữ có mái tóc dài màu xanh, tướng mạo xinh đẹp ở bên cạnh mở miệng nói:
“Có bọn ta chiến đấu với chiến tướng của đối phương rồi, vậy còn chiến tôn của đối phương thì sao? Họ hình như có ba chiến tôn đấy.”
Nghe thấy vậy, bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lặng.
Đến cả Tư Thính Tuyết cũng cau mày.
Đúng lúc này, có người đi tới, Lục Duyên vừa nhìn liền phát hiện là Vu lão có vẻ mặt đầy hiền từ.
Sau lưng Vu lão còn có ba đạo sư của Thiên Tài doanh, Lục Duyên liếc mắt nhìn qua, phát hiện những đạo sư này đều là chiến hoàng.
Ngoài họ ra thì còn có một người khác là Tư Thính Vũ.
Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Vu lão liếc mắt nhìn mấy người rồi nói:
“Đều đến đủ rồi, vậy chúng ta đi đến bên ngoài vết nứt không gian tập hợp thôi.”
Vu lão vung tay một cái, một chiếc máy bay chiến đấu khổng lồ xuất hiện.
Lục Duyên nhìn lên, chính là chiếc máy bay chiến đấu mà lần trước đi tới dãy núi vô tận.
Sau khi mọi người đều đi lên, máy bay chiến đấu bay lên, hoá thành lưu quang, biến mất tại chỗ.
Vết nứt không gian của Băng Mạch Tinh không ở đế đô, mà ở phương bắc, máy bay chiến đấu rất nhanh đã bay khỏi đế đô và bay về phía khu vực phương bắc.
Ở trên máy bay chiến đấu, nhóm người Lục Duyên và nhóm người Vu lão ngồi trong khoang máy bay.
Ánh mắt của Vu lão liếc qua mọi người đang thấp thỏm, mang theo nụ cười ôn hòa:
“Nhân lúc vẫn còn chút thời gian, các ngươi muốn hỏi gì thì có thể hỏi.”
Học tỷ tóc xanh trước đó có nói chuyện có chút lo âu mở miệng nói:
“Vu lão, chỉ có mấy người bọn ta tham gia cuộc so tài lần này sao? Có quá ít người không? Hơn nữa bọn ta đều là chiến tướng tam giai, không có đến một chiến tôn tứ giai, sao mà đánh được với chiến tôn của người đầu chó?”
Vu lão mỉm cười giải thích:
“Đương nhiên không phải chỉ có các ngươi, ngoài Thiên Tài doanh ra, các quân khu của đế quốc Hồng Phong, cùng với một số thiên tài ẩn thân của các đại gia tộc cũng sẽ tham gia so tài, ngoài ra, bọn ta còn mời các thiên tài của những đế quốc khác để viện trợ từ bên ngoài. Các ngươi không cần phải lo lắng đến người đầu chó cấp chiến tôn, việc các ngươi cần làm đó là, đừng để thua khi đối mặt với chiến tướng của người đầu chó. Là học viên của Thiên Tài doanh Hồng Phong, đừng làm cho Thiên Tài doanh chúng ta mất mặt.”
Nghe thấy vậy, mọi người thở phào một hơi.
Willie nhếch mép, cười nói:
“Ta còn tưởng rằng chúng ta phải đi đối phó với chiến tôn, dọa chết ta rồi.”
Một đạo sư chiến hoàng có mái tóc ngắn màu đỏ sẫm hơi giống với Willie lạnh lùng liếc nhìn Willie:
“Chút khả năng này của ngươi? Đối mặt với chiến tôn, đến cả dũng khí chiến đấu ngươi còn không có?”
Sắc mặt Willie cứng đơ, ngoan ngoãn cúi đầu, không còn nói thêm nữa.
“Hừ! Quay về sẽ chỉnh đốn ngươi sau! Lần này biểu hiện cho tốt vào! Nếu không lão tử đánh gãy chân ngươi!”
Đạo sư chiến hoàng vẫn chưa hài lòng lại nói thêm vài câu nữa, khiến cho sắc mặt của Willie phát khổ.
Lục Duyên đồng tình nhìn hắn.
Đây có lẽ là uy lực của cha học trưởng nhỉ?
Có cha làm đạo sư, cảm giác này, có lẽ khá là lạ.
Lục Duyên chưa từng trải qua, nhưng nhìn cảnh tượng này, hắn có chút vui mừng vì may mà mình không cần phải trải qua.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới cha mẹ của mình đều đã mất, hắn đột nhiên lại cảm thấy không còn vui nữa.