Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 387: Không Thành Vấn Đề.



Cụ thể là bao nhiêu, thì trong lòng Lục Duyên cũng không nắm chắc Hai người vừa mới bước được hai bước trên cầu thang, thì đã nghe thấy trong đại sảnh phía dưới truyền đến tiếng ồn ào kịch liệt.

Lục Duyên và Dương Bình liếc mắt nhìn nhau, bên trong mắt đều ánh lên vẻ nghi hoặc.

Hai người đi xuống lầu, từ hành lang đến đại sảnh.

Vừa mới đến đại sảnh, Lục Duyên đã phát hiện mọi người đều quay đầu nhìn về phía mình, bên trong mắt đều là về kích động.

Trong không khí im ắng đó, Tư Thính Lôi đi tới, khuôn mặt tươi cười:

"Học đệ Lục Duyên, ngươi thực sự quá khiến mọi người cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới ngươi mới kiểm tra lần đầu tiên mà có thể xếp tới vị trí cao như vậy"

Lục Duyên sững sờ, chú ý tới sắc mặt kích động của mọi người thì có một số phỏng đoán:

"Xếp hạng của ta rất cao?"

Lục Duyên nói rồi quay đầu nhìn về phía bảng Chiến Lực ở một bên.

Ánh mắt hắn đảo một lượt, rất nhanh đã nhìn thấy xếp hạng của mình ở trên bảng Chiến Lực.

Hạng thứ hai mươi lắm?

Trong mắt Lục Duyên hiện lên một tia kinh ngạc.

Xếp hạng này thực sự cao hơn nhiều so với mong muốn của Lục Duyên.

Hắn vốn cho rằng bản thân cùng lắm cũng chỉ tới được loanh quanh hạng thứ bốn mươi.

Không nghĩ tới vậy mà cao hơn hai mươi bậc.

Dương Bình ở bên cạnh nghe thấy lời của Tư Thính Lôi, thì cũng tò mò mà nhìn sang phía bảng Chiến Lực.

Sau khi nhìn thấy xếp hạng của Lục Duyên, Dương Bình lập tức hít sâu một hơi, ngay cả Lục Duyên ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng hít vào của hắn ta.

Dương Bình trợn to mắt, sắc mặt chấn động:

"Hạng thứ hai mươi lăm? !"

Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:

"Lúc nãy Duyên ca nói thật sao? Thật sự qua ải thứ bốn mươi tám? !"



Lục Duyên tươi cười:

"Ta lừa ngươi làm gì?"

Dương Bình trợn mắt há hốc mồm, trong chốc lát không biết nên nói cái gì cho phải.

Tư Thính Lôi ở bên cạnh đúng lúc mỉm cười nói:

"Đúng rồi, để ăn mừng học đệ Lục Duyên lần đầu kiểm tra mà đã đạt được hạng cao như thế, ta muốn mời học đệ đi cao ốc hoàng kim đế đô ăn một bữa. Không biết học đệ có đồng ý nể mặt hay không?"

Lục Duyên sững sờ, không nghĩ tới Tư Thính Lôi vậy mà lại muốn mời hắn ăn cơm.

Đúng lúc này, có giọng nói truyền đến từ phía sau Lục Duyên:

"Tứ đệ, người nhìn sang bên này một chút, không ít người đều muốn mời A Duyên đấy, vậy không cần khách sáo, bốn người ký túc xá chúng ta được dịp cùng đi ăn"

Lục Duyên quay đầu lại, phát hiện hai người Tư Thính Phong và Macquarie đang ở phía sau.

Hai người nhìn xếp hạng trên màn hình một chút, trong mắt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.

"Không nghĩ tới A Duyên ngươi vậy mà lại lợi hại như vậy"

Macdquarie còn có chút sững sờ.

Xếp hạng của hắn ta tận thứ một trăm ba mươi ba.

Thấp hơn nhiều so với Lục Duyên rồi.

Phải biết rằng, hắn ta đã là năm thứ ba, mà Lục Duyên chỉ vừa mới nhập học một tháng mà thôi.

Tư Thính Lôi thấy Tư Thính Phong và Macquarie đến đây thì thay đổi sắc mặt, sau đó hai con mắt hơi híp lại nhìn Tư Thính Phong.

Một lát sau, hắn ta cười một tiếng với Lục Duyên:

"Nếu bốn người ký túc xá các ngươi đã muốn cùng nhau đi ăn, vậy thì học đệ Lục Duyên, chúng ta đành hẹn lần sau vậy"

Lục Duyên nở nụ cười:

"Không thành vấn đề"



Lúc sau lại có rất nhiều học sinh đi lên chúc mừng Lục Duyên, đồng thời đều nói nếu rảnh rỗi thì mời Lục Duyên tham gia các hoạt động kiểu yến hội, Lục Duyên thì đều cười tủm tỉm nói lần sau sẽ tham gia.

Cụ thể lần sau là khi nào, thì Lục Duyên cũng không nói.

Thực ra thì với hắn mà nói, cố gắng tu luyện nâng cao tu vi là được, hắn cũng không phải đóa hoa giao tiếp" gì.

"chỉ người phụ nữ có kỹ năng giao tiếp tốt.

Sau đó, bốn người Lục Duyên lập tức rời khỏi đại sảnh.

Trên đường, Tư Thính Phong mỉm cười nói:

"Lần đầu tiên kiểm tra mà A Duyên cũng đã đạt tới hạng thứ hai mươi lăm, có thể đếm được trên đầu ngón tay ở trong lịch sử xưa giờ của Thiên Tài Doanh, cho dù lúc trước có thì cũng là lĩnh chủ trời sinh, thậm chí là vương giả trời sinh. A Duyên là chiến sĩ gen bình thường thức tỉnh, chính là người đầu tiên làm được như vậy. Chúng ta hẳn nên đi ăn mừng, ta mời khách"

Macquarie đầy mặt ghen tị nhìn Lục Duyên:

"Cái tên A Duyên ngươi cũng quá lợi hại rồi? Xếp hạng còn cao hơn so với cái người năm thứ ba như ta"

Lục Duyên hơi xấu hổ nở nụ cười.

"Cũng chỉ là bình thường mà thôi, cũng không quá lợi hại. Học trưởng Macquarie ngươi lại khen ta nữa, thì ta sẽ bị thổi phồng mất"

Ba người:

Như này là bình thường, thì bọn họ là cái gì?

Cũng chỉ có Tư Thính Phong xếp hạng thứ chín là còn tốt một chút.

Macquarie và Dương Bình thiếu chút nữa đã tự bế.

Trong chốc lát cả ba người đều có chút nói không nên lời.

Một lát sau, Dương Bình hơi hiếu kỳ hỏi:

"Chúng ta định đi chỗ nào ăn đây?"

Tư Thính Phong cười nói:

"Bi cao ốc hoàng kim đế đô ăn đi"

"Thật ạ? !"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv