Lục Duyên lại nhìn sáu người vây quanh cô gái tóc tím.
Hắn đã khá quen thuộc với người đầu chó, dù sao cũng đã gặp mấy lần.
Nhưng khi nhìn thấy mấy người khổng lồ nhỏ màu xám nhạt, Lục Duyên khẽ nhướng mày:
“Người Carman?”
Vì sắp rời khỏi Sa Nham thành, vậy nên trước đó Lục Duyên đã tìm hiểu không ít, hắn cũng có hiểu biết nhất định về các chủng tộc của châu Bạch Vân.
Carman là một trong những chủng tộc của châu Bạch Vân, trong số bốn thành phố ban đầu của nhân loại, Cốt thành là nơi người Carman sinh sống.
Không ngờ họ lại đi chung với đám người đầu chó.
Sáu người đầu chó và Carman này rất mạnh, tất cả đều là cấp một. Dựa theo khí tức thì thậm chí còn có một người đầu chó và Carman là chiến binh tinh nhuệ, hơn nữa độ rèn luyện cũng không hề thấp, ngay cả Lục Duyên cũng có thể cảm nhận được một chút áp lực.
Trong số sáu người, có người sử dụng thủy tiễn, có người sử dụng vũ khí mang theo ánh sáng xám trắng để tăng cường sức mạnh. Thậm chí Lục Duyên còn nhìn thấy một người đầu chó sử dụng kỹ thuật chiến đấu làn da hóa đá.
Chắc là gã này cũng đến từ Sa Nham thành giống như hắn.
Mặc dù lúc này, sáu người đầu chó và Carman không thể xuyên thủng hàng phòng ngự, nhưng có vẻ như khả năng tấn công của cô gái tóc tím không quá mạnh, không có cách nào để đối phó với chúng.
Mỗi khi nàng định dùng dây leo trói người thì thanh trọng kiếm trong tay người Carman lại lóe lên một tia sáng trắng xám, cắt đứt dây leo.
Sau một hồi lâu, sắc mặt cô gái tóc tím bắt đầu tái nhợt, dây leo màu tím cũng không còn linh hoạt như trước nữa.
Rõ ràng là vì thể lực và linh lực có hạn nên nàng đã có chút rã rời rồi.
Người đầu chó đang cầm chiếc rìu phát ra lửa nhe răng cười gằn với cô gái tóc tím:
“Con người, ngươi chạy đi! Chạy nữa đi! Còn có tuyệt chiêu gì thì cứ dùng hết đi!”
Người Carman cầm thanh kiếm lóe lên ánh sáng xám trắng cũng nở nụ cười nhạo:
“Không ngờ lại bắt được một con cá lớn. Con người này có nhiều thuốc và bùa chú như vậy, giá trị cơ thể chắc chắn không hề ít. Lần này chết nhiều anh em như vậy, nếu giết nàng, có lẽ sẽ bù đắp được tổn thất đấy.”
Cô gái tóc tím cau mày, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng vì tức giận.
Nàng trừng mắt nhìn đám người đầu chó và Carman:
“Các ngươi cứ chờ đấy cho ta, đến khi bản tiểu thư đến được Thiên La thành, ta nhất định sẽ giết các ngươi một trăm lần!”
“Ha ha ha ha! Đợi đến khi ngươi đến được Thiên La thành rồi hẵng hay!”
Người đầu chó vạm vỡ thờ ơ cười vang.
Thấy vậy, Lục Duyên khẽ cau mày, hắn nắm chặt trọng kiếm định ra tay giúp đỡ.
Không phải Lục Duyên hèn hạ, ham muốn cơ thể của cô gái, mà quan trọng cùng là con người với nhau, nếu bị người ngoại tộc tấn công, Lục Duyên nghĩ nếu có thể giúp thì vẫn nên giúp.
Xin hãy gọi hắn là sứ giả của công lý! Chiến binh ánh sáng!
Chính vì những người không tin vào ánh sáng mà bóng tối mới xuất hiện!
Mặc dù sáu người đầu chó và Carman này rất mạnh, nhưng thực lực của hắn cũng không hề yếu. Hơn nữa, cô gái tóc tím cũng khá mạnh. Nếu không phải vì dây leo của nàng thiếu lực sát thương thì e rằng mấy người đầu chó và Carman này cũng không đủ cho nàng giết.
Theo lời của đám người đầu chó và Carman thì hình như cô gái tóc tím này có rất nhiều thuốc và bùa chú?
Chẳng qua là bị chúng làm tiêu hao hết rồi?
Không biết bao nhiêu người trong số họ đã chết.
Lục Duyên không nghĩ nữa, hắn híp mắt, nắm chặt trọng kiếm trong tay, hai chân khẽ cong lại rồi đạp xuống đất.
Bùm!
Cơ thể hắn bắn ra như một mũi tên dài, lao về phía một người đầu chó gần nhất.
Sự xuất hiện đột ngột của Lục Duyên khiến tất cả mọi người trong trận chiến kinh ngạc, chuyển hết sự chú ý về phía hắn.
Đặc biệt là người đầu chó bị tấn công, mắt hắn ta trợn trừng, vẻ mặt tối sầm lại.