Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 195: Ăn Cá Nướng



Thiên Minh Tinh.

Vương cung đế quốc Thiên Minh.

Trong một căn phòng ngủ to lớn hoa lệ, một luồng ánh sáng lóe lên, Dạ Dạ xuất hiện.

Hai thị nữ miêu nhân có tướng mạo mỹ lệ vốn đã chờ sẵn bên cạnh lập tức khom người hành lễ.

"Điện hạ, ngài ra rồi."

"Ừm."

"Bệ hạ mời ngài qua đó một chuyến."

Dạ Dạ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng gật nhẹ:

"Được."

Hai thị nữ miêu nhân đi trước mở cửa, khom người mời Dạ Dạ ra ngoài, sau đó mới đóng cửa lại rồi đi theo sau nàng.

Hành lang bên ngoài rất rộng rãi, ước chừng có khoảng mười mét, ở hai bên, cách một đoạn thì sẽ có vệ binh miêu nhân mặc chiến giáp màu đen nhánh đứng thủ hộ.

Khí tức của những vệ binh miêu nhân này vô cùng mạnh mẽ, có thể thấy toàn bộ đều là chiến sĩ gen.

Sau khi nhìn thấy Dạ Dạ, các vệ binh đều khom người hành lễ.

"Điện hạ!"

Trong mắt của họ đều là vẻ tôn kính.

Từ khi mới lọt lòng, Dạ Dạ điện hạ đã được định sẵn là cường giả tuyệt thế đứng ở trên đỉnh của đế quốc.

Dạ Dạ khẽ gật đầu. Nàng băng qua một dãy hành lang phức tạp, rồi dừng chân ở trước cửa của một căn phòng cực lớn.

Nàng gõ cửa một cái, gọi:

"Phụ hoàng, là Dạ Dạ đây."

Cửa phòng mở ra, người mở là một ông lão miêu nhân tóc màu xám trắng, mặc chế phục cung đình của miêu nhân.

Đôi mắt màu xám đậm thâm thúy của hắn nhìn Dạ Dạ, trong mắt mang theo một nét dịu dàng, hắn hơi khom người:

"Điện hạ, ngài tới rồi."

Dạ Dạ gật nhẹ một cái:

"Khôi tổng quản."



"Bệ hạ đang chờ ngài ở trong."

Dạ Dạ đi vào trong.

Ở hai bên phòng là mấy cái giá sách, đối diện cửa là một cái cửa sổ sát đất vô cùng lớn.

Trước cửa sổ là một cái bàn đọc sách màu đen làm bằng gỗ, ở trên chất đầy các loại văn kiện.

Giờ phút này, một miêu nhân tóc đen đang đứng chắp tay bên cạnh cửa sổ sát đất, mắt nhìn ra bên ngoài.

Khi Dạ Dạ đi tới cạnh bàn thì miêu nhân tóc đen quay người, lộ ra gương mặt vô cùng anh tuấn, nhưng lại giống Dạ Dạ tới mấy phần.

Hắn nhìn Dạ Dạ, trên mặt hiện lên một nét cười ôn hòa:

"Dạ Dạ, nghe người ta báo cáo, ngươi đã rời khỏi Sa Nham Thành rồi?"

Dạ Dạ gật nhẹ:

"Ừm, đang trên đường đi tới U Minh Thành."

"Trên đường có an toàn không?"

"An toàn."

"Ha ha ha! Cũng đúng, dựa vào thực lực của con gái ta, Mê Vụ sâm lâm đúng thật là chẳng có gì nguy hiểm."

Vào lúc này, trên gương mặt của nam tử miêu nhân đều là ý cười, nếu như để cho người khác nhìn thấy thì chỉ sợ họ sẽ giật nảy mình.

Thân là một đế vương có thực lực mạnh mẽ hiếm có trong lịch sử của đế quốc Thiên Minh, sự uy nghiêm và bá đạo của Dạ Mục đại đế đã sớm xâm nhập vào lòng người, không ai biết hắn vẫn còn có một mặt ôn nhu thế này.

Chỉ là Khôi tổng quản đang đứng hầu ở một bên lại bày ra cái vẻ đã thấy mãi thành quen.

"Tốc độ đột phá của ngươi còn nhanh hơn cả dự đoán của ta. Ngươi muốn được ban thưởng cái gì nào?"

Dạ Dạ nghĩ nghĩ:

"Ta muốn một đầu bếp tinh thông món ăn của nhân loại."

Dạ Mục đại đế và Khôi tổng quản đều sững sờ.

Tuy rằng Dạ Mục đại đế biết rõ yêu thích của Dạ Dạ, nhưng vẫn nhịn không được mà thu lại ý cười.

"Sao lại đột nhiên muốn ăn đồ ăn của nhân loại?"

"Ta gặp được một nhân loại, hắn làm thịt nướng cho ta ăn, mùi vị rất khác chúng ta, tê tê, là một loại hương vị không thể nói nên lời."

"Ồ? Nhân loại? Làm thịt nướng cho ngươi ăn?"



Dạ Mục đại đế híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc.

"Là loại người gì? Có biết thân phận của ngươi không?"

Dạ Dạ nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

"Là một người rất thú vị, không biết thân phận của ta."

"Thú vị?"

"Ừm. Lần đầu tiên gặp mặt, dù thực lực của hắn rất yếu, nhưng lại một thân một mình săn giết một con hung thú cấp mục đầu."

Nói xong Dạ Dạ còn bổ sung một câu:

"Hắn còn mời ta ăn cá nướng, rất ngon."

Dạ Mục đại đế nghe vậy, trong lòng cũng thả lỏng một chút.

Đối với loại chuyện nhỏ như săn giết hung thú cấp mục đầu, Da Mục đại đế đương nhiên là không để trong lòng.

Chỉ cần không phải là có người cố ý tiếp cận Dạ Dạ là được.

Hắn mỉm cười mở miệng nói:

"Nếu đã như vậy, ta sẽ tìm cho ngươi một đầu bếp am hiểu đồ ăn của nhân loại."

Mắt của Dạ Dạ sáng lên:

"Cảm ơn phụ hoàng!"

Dạ Mục đại đế mỉm cười nói tiếp:

"Không lâu sau di tích máy móc của Aiur sẽ mở, lần này ngươi sẽ đảm nhiệm vai trò dẫn đội, phải tu luyện cho tốt đấy."

Dạ Dạ gật đầu:

"Vâng."

Thành phố Tây Lê, đế quốc Hồng Phong, Đại Khải Tinh.

Khi Lục Duyên rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa để về tới phòng thì cũng đã là bốn giờ chiều.

Lục Duyên duỗi lưng một cái, rời khỏi phòng.

Zeref đang dọn vệ sinh trong phòng khách, nhìn thấy Lục Duyên, giọng nói thân sĩ của nó vang lên:

"Chủ nhân, ngài ra rồi à? Có cần ta chuẩn bị đồ ăn cho ngài không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv