Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 191: Bảo Vật Mê Vụ Địa Long



Trên đường đi, hắn lại gặp phải rất nhiều cuộc tấn công của hung thú, nhưng đây là khu vực bìa rừng Mê Vụ, căn bản đều là những hung thú nhất giai bình thường.

Hung thú nhất giai bình thường, cho dù độ tôi luyện đạt tới một trăm phần trăm, cũng chỉ gây rắc rối một chút xíu cho Lục Duyên mà thôi.

Hơn nữa, ở đây vẫn chưa xuất hiện hung thú có độ tôi luyện cao như vậy.

Lục Duyên dễ dàng đi sâu vào từ ba mươi đến bốn mươi kilomet.

Khi Lục Duyên đang di chuyển, đột nhiên có một tiếng gầm rất lớn vang lên từ đằng xa.

"Ơ!"

Lục Duyên khẽ biến sắc.

Hắn cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang nhanh chóng tiếp cận phương hướng của mình.

Luồng khí tức mạnh mẽ này khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Bên ngoài khu rừng Mê Vụ vẫn còn có những hung thú mạnh mẽ như vậy sao?

Lục Duyên nhảy lên cây lớn bên cạnh, cả người thu lại nấp vào trong tán cây.

Ngay khi hắn nhảy lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, sau đó hắn nhìn thấy một con hung thú to lớn cao gần ba mét, toàn thân phủ đầy giáp vảy màu xám trông rất dữ tợn, ngoài ra nó còn có thêm hai cái sừng cong.

Bộ giáp dày của con hung thú khổng lồ này đầy những vết sẹo, trông như thể nó đang bị người ta săn lùng.

Đồng tử Lục Duyên co rụt lại.

Mê Vụ Địa Long.

Loại hung thú này là một chủng tộc cực kỳ đỉnh cao trong khu rừng Mê Vụ này, Mê Vụ Địa Long sinh ra đã là cấp Mục đầu, Mê Vụ Địa Long uy lực có thể đạt tới nhị giai hoặc thậm chí cao hơn.

Đây hẳn là một con Mê Vụ Địa Long chưa trưởng thành nhỉ?

Mới có nhất giai.

Ánh mắt Lục Duyên lóe lên, có chút rục rịch.

Trong người Mê Vụ Địa Long có một loại mê vụ bảo châu, giá trị rất cao.

Nếu có thể lấy được gien siêu phàm của Mê Vụ Địa Long, thế thì không cần phải nói nữa, chắc chắn sẽ sở hữu sức mạnh rất lớn.

Tuy nhiên, cho dù là con Mê Vụ Địa Long đang bị thương nặng thì khí tức của nó vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Lục Duyên cảm thấy muốn giết được nó có chút khó khăn.



Hơn nữa, hắn cũng không biết ai đang truy sát con Mê Vụ Địa Long này.

Để có thể ép Mê Vụ Địa Long đến mức độ như vậy, thực lực của người đó hẳn phải mạnh hơn hắn.

Lục Duyên suy nghĩ một hồi, quyết định tiếp tục xem tình hình.

Đúng lúc này, một đạo hắc quang lóe lên, một Miêu Nhân mặc áo giáp da đen đột nhiên xuất hiện trên người con Mê Vụ Địa Long.

Ánh kiếm đen kịt nhấp nháy liên tục, bao phủ sau lưng con Mê Vụ Địa Long, lần lượt khắc lên những vết kiếm gớm ghiếc.

Mê Vụ Địa Long đã bị thương nặng, nặng nề ngã xuống đất, phát ra những tiếng rên trầm thấp.

Con ngươi Lục Duyên co rụt lại, nhìn Miêu Nhân đứng trên lưng Mê Vụ Địa Long, có chút sững sờ.

Dạ Dạ?

Lục Duyên nhận ra cái tai và đuôi đen như mực đó, mái tóc đen nhánh dài như thác nước, cùng với khuôn mặt xinh đẹp.

Chính là tiểu phú bà Dạ Dạ chất lượng cao đó.

Không ngờ nàng cũng đến khu rừng Mê Vụ?

Hơn nữa thực lực của nàng mạnh như thế?

Trong lòng Lục Duyên vô cùng chấn động, lần trước nhìn thấy Dạ Dạ, Lục Duyên cảm thấy hắn không thể địch lại, bây giờ không ngờ vẫn không thể địch lại được nàng.

Miêu Nhân này đã ghi chép đến cấp độ gien nào rồi chứ?

Nên biết bây giờ hắn có hai vũ khí cấp Mục Đầu, tuy rằng chưa hoàn toàn luyện hóa nhưng vẫn không phải là đối thủ.

Đúng là quá siêu phàm.

Làm thế nào mà nàng có thể đạt đến cấp gien cao như thế?

Lục Duyên lòng đầy nghi hoặc.

Ngay lúc Lục Duyên đang kinh ngạc, Dạ Dạ trên lưng Địa Long đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Duyên.

Lục Duyên bất ngờ, bị phát hiện ra rồi sao?

Nhận thức nhạy bén thật.

Sau đó, Lục Duyên nhìn thấy Dạ Dạ biến mất tại chỗ, lông tơ trên lưng hắn dựng thẳng lên, trong lòng cảm thấy một cỗ nguy hiểm chết người.



"Đợi đã!"

Hắn vội hét lên, lấy hết sức vận chuyển Xích Đồng chi quang.

Dạ Dạ xuất hiện trước mặt hắn, trường kiếm màu đen với ánh kiếm sắc bén chỉ cách cổ hắn chưa tới một cm thì dừng lại ở đó.

Lục Duyên nhìn thoáng qua trường kiếm màu đen trước mặt, khóe miệng co rúm, da đầu run lên.

Thiếu chút nữa là chết rồi.

Trong mắt Lục Duyên hiện lên một tia hoảng sợ.

Lúc đối mặt với Dạ Dạ, hắn mới nhận ra nàng mạnh biết bao nhiêu.

Dạ Dạ đứng ở trước mặt Lục Duyên và nhìn hắn với vẻ mặt không chút thay đổi, nghiêng đầu sang một bên như đang tự hỏi gì đó.

Sau đó hai mắt sáng rỡ nhìn Lục Duyên:

"Ngươi là tên nướng cá!"

Lục Duyên:

"..."

Khóe miệng hắn giật giật.

Cừ thật, miêu nữ này chỉ nhớ mình nướng cá thôi sao?

Rõ ràng hắn đẹp trai thế mà!

Lục Duyên gượng cười mở miệng nói:

"Trí nhớ của Dạ Dạ đại nhân tốt thật, không ngờ vẫn nhớ ta."

Dạ Dạ quan sát Lục Duyên với đôi mắt đen láy đầy bình tĩnh, sau đó nàng thu trường kiếm lại:

"Ừ. Ngươi nướng cá ngon lắm."

Lục Duyên im lặng, một lúc sau sửa lại:

"Đó là cá sấu mà."

"Cá sấu cũng là cá."

"Cá sấu không phải cá! Nó là động vật lưỡng cư!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv