Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 117: Tặng Quà Cho Tỷ Tỷ



Ngoài trừ tin của nhóm chat ra thì Trác Minh và Vương Hương Hương cũng đã gửi cho hắn vài tin nhắn riêng, nhưng đa số đều là ảnh meme và mấy câu chuyện phiếm,

Ngoài ra Lục Duyên còn nhận được tin nhắn của Lý Thanh Hòa.

Thời gian gửi tới là vào bảy giờ sáng.

"Duyên đệ đệ, bữa sáng đặt trên bàn phòng khách, nhớ ăn đó nha~"

Lục Duyên đọc xong thì không khỏi bật cười.

Trong khoảng thời gian này, lúc Lục Duyên rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa thì sắc trời đã tối, nên mấy ngày gần đây hắn cũng không gặp được Lý Thanh Hòa vào buổi sáng.

Chỉ có điều Lý Thanh Hòa vẫn đặt bữa sáng lên bàn phòng khách, đồng thời nhắc nhở Lục Duyên ăn.

Lục Duyên duỗi lưng một cái, đi ra khỏi phòng.

Trên bàn phòng khách, hắn tìm được mấy cái bánh bao và một chén sữa đậu nành.

Lục Duyên cầm bánh bao, vừa ăn vừa đi ra cửa.

Sau khi tới khu thương mại Cửu Hồ, Lục Duyên đi tới cửa hàng vật liệu Cuồng Lang để bán vật liệu trước.

Trong khoảng thời gian này, Lục Duyên đã nhờ việc bán vật liệu mà kiếm vào hơn bốn trăm vạn.

Hơn nữa đây chỉ là số dư khi hắn đã mua xong các loại dược tề và vật phẩm tiếp tế.

Có thế thấy dạo gần đây Lục Duyên đã kiếm được không ít.

Bán xong vật liệu, Lục Duyên bắt đầu đi dạo xung quanh khu thương mại Cửu Hồ.

Sau khi bổ sung các nhu yếu phẩm cần dùng trong Khởi Nguyên Chi Địa xong thì Lục Duyên phát hiện bản thân cũng không còn gì để mua.

Mấy ngày trước, gần như mỗi ngày Lục Duyên đều sẽ đi mua nhu yếu phẩm, dù sao thì hắn cũng có tiền, nên muốn đi mua chút gì đó.

Ví dụ như quần áo.

Dù sao thì trước đây hắn rất nghèo, quần áo mặc trên người cũng đều là đồ cũ, có nhiều bộ đã bị giặt tới phai màu.

Mặc dù chúng vẫn còn khá sạch sẽ và mặc được, nhưng Lục Duyên vẫn quyết định đi mua đồ mới.

Suy cho cùng, chế độ và đẳng cấp ở thành phố Tây Lê kiếp này còn nghiêm ngặt hơn kiếp trước rất nhiều, địa vị và thực lực của một người ở nơi này đều được phân tầng rõ ràng.

Quần áo, trang sức, đều là những thứ dễ dàng biểu hiện thực lực và địa vị của bản thân nhất.



Lục Duyên cũng không chuyện bị người tới gây sự chỉ vì mình mặc quần áo cũ xảy ra.

Hắn cũng không phải là kẻ có thú vui giả heo ăn thịt hổ gì.

Đó cơ bản chỉ là đang lãng phí thời gian.

Không những thế, Lục Duyên còn mua cho Lý Thanh Hòa một ít quần áo và đồ trang điểm làm quà.

Sau khi Lý Thanh Hòa nhận được thì rất vui, nhưng nàng lại không dùng.

"Duyên đệ đệ, ngươi có thể tặng quà cho tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự rất vui. Chỉ là chỗ này là khu người nghèo, nếu ta mặc bộ đồ này ra ngoài thì chẳng phải đang mời gọi người ta tới cướp sao? Tỷ tỷ cũng đâu phải là chiến sĩ gen."

Lúc đó lời của Lý Thanh Hòa chỉ là một lời nói bông đùa, nhưng nội dung lại khiến cho Lục Duyên thanh tỉnh.

Đúng là như thế, ở bên ngoài khu người nghèo, mọi người đều chịu sự trói buộc của pháp luật và đạo đức, cho nên hệ số nguy hiểm không cao.

Nhưng ở khu người nghèo, pháp luật chỉ là một tượng trưng, tất cả chỉ đều dựa vào sức mạnh.

Một người phụ nữ yếu đuối như Lý Thanh Hòa, nếu như mặc quần áo đẹp đẽ mắc tiền đi ra ngoài thì thật sự rất nguy hiểm.

Vì thế Lục Duyên cũng không nói gì thêm.

Chỉ có thể đợi Lý Thanh Hòa rời khỏi khu người nghèo rồi tính tiếp.

Lục Duyên tùy ý đi dạo một vòng, sau đó tìm một quán cà phê ngồi xuống.

Nữ phục vụ mặc đồng phục màu đen đi tới, sau khi nhìn thấy gen chiến văn ở trên cổ tay Lục Duyên thì con ngươi co rụt lại. Tiếp đó, nàng khom người cung kính hỏi:

"Tiên sinh tôn kính, xin hỏi ngài cần gì?"

"Một ly Latte."

"Vâng, xin ngài chờ một lát, ta lập tức đi chuẩn bị ngay."

Hiệu suất làm việc của nữ phục vụ rất cao, chỉ mới qua một lúc thì đã bưng nước lên.

"Tiên sinh, Latte của ngài."

Lục Duyên gật nhẹ đầu, cười nói:

"Cảm ơn."



"Đừng khách khí, không biết ngài còn cần gì nữa không?"

"Tạm thời thì không."

"Vâng, nếu có cần gì thì ngài có thể gọi ta bất cứ lúc nào."

Nữ phục vụ khom người lui xuống.

Lục Duyên vừa uống cà phê, vừa tự hỏi phương thức phát lực của Hắc Cương Kình.

Sau khi tổng kết kết quả huấn luyện của ngày hôm qua.

Lục Duyên phát hiện, dù sức mạnh trong hạch tâm của nhân loại tuy có chút khác với Thạch Ma Tộc, nhưng nguyên lý phát lực lại giống nhau.

Chỉ cần đạo lý tương thông thì độ khó để học sẽ không lớn.

Lục Duyên có Quân Thể Quyền và Quân Thể Sát Kiếm làm cơ sở, vì thế khả năng khống chế sức mạnh trong cơ thể cũng khá tốt.

Chỉ mới dùng có vẻn vẹn một ngày thì Lục Duyên đã tìm ra cách.

Chỉ cần thời gian tới hắn cố gắng nhiều hơn thì có lẽ sẽ rất nhanh nắm giữ được đệ nhất trọng.

Tới lúc đó, thực lực của hắn sẽ trực tiếp tăng lên năm phần, còn chiến lực thì cũng tăng được một đoạn dài.

Không biết qua bao lâu, Lục Duyên nghe được sau lưng truyền tới một giọng nói trong trẻo.

"Lục Duyên!"

Lục Duyên quay đầu nhìn lại.

Có một thiếu nữ tóc dài màu đen, mặc áo thun trắng phối với quần cao bồi màu lam ngắn đang đi tới.

Trên mặt của thiếu nữ là một nụ cười sáng lạn, mặt mày thanh tú xinh đẹp, dáng người cao gầy nóng bỏng.

Nhất là đôi chân vừa thon vừa dài lại vừa sáng kia, vô cùng lóa mắt.

Phần lớn tầm mắt của khách trong quán đều nhìn sang bên này.

Nhất là đàn ông, đôi mắt phải nói là lấp la lấp lành.

Ở trong góc, một đại hán đầu trọc và một thanh niên đẹp trai tóc vàng khi nhìn thấy thiếu nữ thì lập tức sáng mắt lên.

"Cô nàng này không tệ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv