07
Quả nhiên, bọn ta đi giữa đường thì gặp đám phu nhân đang vội vã chạy về phía này.
Lúc này mọi chuyện đã kết thúc rồi, đích mẫu Lý Doanh Doanh cũng không thể nói được thêm gì nữa, chỉ đau lòng mà ôm lấy Lục Thanh Uyển rồi dắt bọn ta hồi phủ.
Sau khi quay về dĩ nhiên bà ta sẽ điều tra rõ chuyện này, dù sao thì vốn dĩ là bày kế hại ta, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người chịu tổn thương lại là Lục Thanh Uyển.
Nhưng ta chắc chắn bà ta sẽ không điều tra được gì cả.
Bởi vì chuyện quan trọng nhất chính là, Bùi Trạm bây giờ sẽ không phối hợp với bọn họ để điều tra chân tướng gì nữa cả.
Tính tình của hắn ta cực kỳ ương bướng, yêu ngươi thì sẽ đối xử với ngươi cực kỳ tốt, hận ngươi thì chỉ hận không thể x.é n.h.ỏ ngươi ra thôi.
Nếu như là lúc trước, chỉ cần Lục Thanh Uyển dỗ dành một chút hắn ta cũng sẽ nguôi giận.
Nhưng mà hôm nay, Lục Thanh Uyển vì Tam hoàng tử sẽ không dỗ dành hắn ta, mà kể cả nàng ta muốn dỗ dành hắn thì phụ thân chắc chẵn sẽ không cho nàng ta làm chuyện mất mặt như vậy nữa!
Một tiếng "bốp" vang lên.
Lục Thanh Uyển bị phụ thân tát một cái thật mạnh, nàng ta che mặt lại, đôi mắt mở to như không thể ngờ được, rồi khóc oà lên.
"Nếu như phụ thân trách con gái làm tổn hại thanh danh, vậy để con gái đ.ậ.p đ.ầ.u c.h.ế.t quách đi cho rồi!"
Lý Doanh Doanh khóc lóc chạy tới chặn Lục Thanh Uyển sắp lao đầu vào thân cột, nói: "Con gái đáng thương của ta, đều là do cái tên vô liêm sỉ kia ép buộc con ngay trước mặt mọi người, con có làm gì sai đâu chứ? Sao lại phải tới nông nỗi này?"
Ta lập tức quỳ xuống khẩn cầu với phụ thân: "Phụ thân, mẫu thân nói đúng đó ạ, tỷ tỷ có làm gì sai đâu chứ? Phụ thân người quản lý lễ giáo khắp cả nước, nhưng có kẻ lại dám coi thường liêm sỉ lễ nghĩa như thế, nếu như để cho Hoàng thượng biết chuyện trước, không biết liệu ngài có giận cá chém thớt chỉ trích người không có giáo dục tốt hay không?"
Phụ thân ngẩn ra, cúi đầu trầm tư.
Lý Doanh Doanh liếc xéo ta, nhưng ta giả vờ không hiểu lại gật đầu thật mạnh với bà ta, ra vẻ ta nhất định sẽ thuyết phục phụ thân nguôi giận.
Bà ta quay sang nháy mắt với Lục Thanh Uyển, ta thoáng ngó thấy Lục Thanh Uyển khẽ nói với bà ta ba chữ "Không phải nó".
"Phụ thân, nếu như bây giờ người tới xin lỗi với Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ biết là Bùi Trạm cả gan làm loạn, sẽ không quở trách chúng ta."
Mọi người ở đó đều nhìn ta với ánh mắt khiếp sợ, không ngờ ta sẽ lại nói ra mấy câu như thế, còn mò ra được tâm tư của bậc đế vương một cách hẳn hoi.
Phụ thân không nhịn được mà lớn tiếng nói "Được"!
Ta cũng không dám kể công, nói: "Đều nhờ bình thường con được mẫu thân dạy dỗ tốt."
Lục Thanh Uyển nhìn bóng lưng đi phụ thân đi xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta đi tới kéo tay của ta: "Lần này may mà nhờ có muội muội."
Ta cười động viên nàng ta: "Vốn dĩ không phải lỗi do tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ là đi tìm khuyên tai rồi bị cái tên ăn chơi trác táng kia tóm lấy thôi."
Nghe thấy hai chữ khuyên tai, sắc mặt của Lục Thanh Uyển biến đổi.
Nàng ta cẩn thận quan sát ta một lúc lâu, nhìn thấy dáng vẻ của ta vẫn luôn thành thật mới khẽ lắc đầu một cái.
Tất cả mọi chuyện hôm nay mà ta làm ngoài mặt đều là lo nghĩ cho nàng ta, cho dù nàng ta và Lý Doanh Doanh có nghi ngờ ta thêm nữa thì cũng không tìm ra được tí dấu vết gì.
Nhưng những chuyện này, đều là ta học được từ bọn họ.
Kiếp trước, Lục Thanh Uyển chính xác đã đeo mặt nạ ở bên cạnh ta như thế, lấy danh nghĩa muốn tốt cho ta mà từng bước dồn ta tới đường cùng.
Lúc đích mẫu đánh ta, nàng ta giải thích cho ta rằng bà ta chỉ là thương cho roi cho vọt mà thôi, bà ta cũng chỉ sốt sắng cho tương lai sau này của ta mới nóng nảy như thế.
Lúc bọn họ nhốt ta trong phòng chứa củi để mặc ta tự sinh tự diệt, nàng ta giải thích đó là diễn cho người khác xem, cũng vì muốn thúc ép Bùi Trạm.
Lúc Bùi Trạm lấy ta, nàng ta nói đây là kết quả tốt nhất mà bọn họ có thể làm được cho ta, còn nói chuyện này với ta cũng là một mối nhân duyên tốt.
...
Kiếp này, đổi lại ta sẽ ở bên cạnh nói những chuyện này đều là vì muốn tốt cho nàng ta, không biết sau này khi nàng ta nhận thức ra được mọi chuyện liệu sẽ có cảm giác giống với ta trước kia hay không? Liệu nàng ta có đau đớn đến mức không muốn sống nữa hay không nhỉ!