Ngày tân hôn nhanh chóng đến, Lục Thanh Uyển đã hoàn toàn buông bỏ mọi phiền lo, hoan hỉ lên kiệu hoa.
Trong những ngày này, nàng ta luôn viết thư cho Bùi Trạm. Mặc dù Bùi Trạm không đích thân trả lời thư, nhưng hắn ta luôn nhắn Hoa Tuyết gửi tới nàng ta đôi lời đường mật.
Mặc dù Bùi Trạm là một tên công tử bột không có tiền đồ, nhưng mặt mũi hắn ta thực sự xuất chúng lại còn có địa vị, nên Lục Thanh Uyển đã hoàn toàn chấp nhận hôn sự này.
Nhưng có điều nàng ta không biết, bước vào Bùi phủ mới thật sự là bước vào địa ngục.
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, trong phủ đã náo loạn cả lên.
Nha hoàn đi theo hầu Lục Thanh Uyển chạy tới gõ cửa Lục phủ với vẻ mặt sưng tấy, mọi người đều vội vàng đi tới tiền sảnh.
"Lão gia, phu nhân, nhanh tới cứu đại tiểu thư đi!"
Phụ thân và đích mẫu còn chưa kịp hỏi, nha hoàn đã không kìm được mà vừa khóc vừa kể lại.
Hóa ra, trong đêm tân hôn Bùi Trạm đã không còn là con người nữa.
Hắn ta vốn không nể mặt Lục Thanh Uyển, không chỉ muốn cùng nàng ta đi đến bên hồ để làm việc ngày hôm đó chưa hoàn thành mà còn muốn dùng dây trói nàng ta lại, nhỏ sáp nến lên người nàng ta.
"Hắn ta, hắn ta còn bảo rất nhiều kỹ nữ cùng với tiểu thư phục vụ hắn, còn nói rằng tiểu thư không bằng những kỹ nữ đó!"
Đích mẫu nghe đến nước mắt lưng tròng, gào khóc "Con gái của ta, con gái tội nghiệp của ta." Bà ta vốn muốn chạy đến Bùi phủ nhưng lại bị phụ thân sai người ngăn cản.
Bà ta quay lại nhìn phụ thân bằng ánh mắt khó tin, nhưng chỉ thấy gương mặt tối sầm của ông.
"Không ai được phép đi cứu nó. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, ai bảo nó dính dáng vào hôn sự này!"
Nói xong, ông quay người rời đi.
Nha hoàn cũng bị phụ thân đuổi ra khỏi Lục phủ.
Lý Doanh Doanh không thể tin phụ thân lại có thể máu lạnh đến vậy, bà ta ngây người.
Chỉ có ta là người duy nhất chứng kiến cảnh này mà không có chút ngạc nhiên nào.
Hôn sự này do Hoàng thượng ban tặng, nếu phụ thân tới cửa đòi lý lẽ thì mặt mũi Hoàng Thượng sẽ để đi đâu?
Điều phụ thân quan tâm nhất trong đời không gì sánh bằng chính là con đường làm quan của ông ấy, làm sao ông có thể đi vả mặt Hoàng thượng như thế được chứ.
Nhưng mà.
"Mẫu thân, bây giờ tỷ tỷ như này, nếu như trong nhà thật sự không ai tới thăm, con sợ tỷ ấy sẽ không sống nổi!"
Lúc này Lý Doanh Doanh mới như thể nhặt được một cọng rơm cứu mạng, gắt gao kéo lấy ta: "Thanh U, con có cách, chắc chắn là con có cách phải không?"
"Nếu như mẫu thân tình nguyện mạo hiểm, vậy Thanh U cũng sẽ tình nguyện thử một lần."
Lý Doanh Doanh theo chân đám nông phụ giao rau củ rời khỏi Lục phủ, nhưng bà ta không biết rằng những người này thực sự là đám buôn người mà ta thuê.
Sau khi bà ta rời khỏi Lục phủ đã bị họ đánh bất tỉnh, sau đó bị bán vào một kỹ viện riêng ở Giang Nam chịu hết khổ sở.
Dù sao ở kiếp trước, lúc bà ta đánh ta hết roi này đến roi khác đã luôn mắng ta còn thấp hèn hơn cả kỹ nữ trong kỹ viện, nếu Bùi Trạm không thèm lấy ta thì bán ta vào kỹ viện, như vậy thì mặt mũi của phủ Thượng Thư sẽ đỡ bẩn hơn một chút.
Lần này, mùi vị đó bà ta nên tự mình nếm trải rồi.