10
Ở tửu lâu ngoài thành.
Ta cầm lấy bình trà rót cho Tam hoàng tử Tạ Nam Châu một chén trà.
Hắn ta cầm lấy chén trà trong tay thưởng thức, nhìn chằm chằm ta với ánh mắt đầy hứng thú.
"Không ngờ người nói có cách giúp ta giải quyết tình hình khốn khó lại là một vị tiểu thư. Lại còn là muội muội của Lục đại tiểu thư, người có thể trở thành Tam hoàng tử phi của ta nữa chứ. Thú vị, rất thú vị."
Ta không để ý tới lời trêu chọc của hắn ta, một hơi uống cạn chén trà.
"Là thân phận nào không quan trọng, quan trọng chính là kế sách có hiệu quả hay không."
Ta Nam Châu nhíu mày: "Vậy tại sao ta lại phải tin tưởng ngươi đây? Lỡ như ngươi được Lục Thanh Uyển phái tới để tạo khổ nhục kể, giúp nàng ta tham tuyển thì không phải ta sẽ tự mình chuốc khổ rồi hay sao?"
"Điện hạ, danh tiếng của tỷ tỷ ta đã ô uế, nhưng đây cũng không phải là khuyết điểm gì cả, trước mắt những người muốn đối phó ngài mà nói thì đây lại là chuyện tốt. Nàng ta, sẽ trở thành vết nhơ suốt cuộc đời của ngươi!"
Tạ Nam Châu thu lại dáng vẻ cợt nhả, trở nên nghiêm túc.
"Nhưng nếu như thanh danh của nàng ta đã nát bươm, nếu dính líu tới ngài sẽ khiến uy nghiêm của hoàng gia bị vấy bẩn, còn có ai dám bức ép ngài lấy nàng ta nữa sao?"
Ta bình tĩnh quan sát đánh giá Tạ Nam Châu, một lúc lâu sau đó hắn ta mới khẽ cười thành tiếng: "Quả nhiên, bọn họ nói âm mưu nơi chốn hậu trạch cũng không hề kém cạnh gì so với âm mưu trên triều đình, hôm nay coi như là ta đã được lĩnh giáo rồi."