Lên cấp ba, mọi người ai cũng căng thẳng, giáo viên không mệt mỏi nói cả đống canh gà* lớn. Hạ Dã nhàm chán ngó ra ngoài cửa sổ.
(Chicken soup for the soul: Canh gà cho tâm hồn – Hạt giống tâm hồn)
“Hạ Dã, Hạ Dã?” Thời điểm Hạ Dã hoàn hồn, nghe thấy Tương Miểu Miểu gọi mình, đưa cho cô tờ giấy hơi hé, “Chuyện này cả năm ban đều lan truyền!” Tương Miểu Miểu nói.
Trên giấy viết: Trần Tư An ban năm theo đuổi Giang Tịch Xuyên.
Trần Tư An, Hạ Dã biết nữ sinh này. Hoa khôi của ban năm, rất nhiều nam sinh thích cô ấy, tính cách mạnh dạn, thành tích cũng tốt, nghe nói còn luyện vũ đạo. Xem ra chỉ có nữ sinh giống vậy mới xứng với Giang Tịch Xuyên, dù sao cậu ấy cũng tốt như vậy. Mắt Hạ Dã hơi ướt. Cô rất hâm mộ dũng khí của Trần Tư An, 5 năm, rất nhiều cô gái đã tiến lên từng bước, chỉ có cô vẫn còn ở tại chỗ, giữ vị trí bạn bè, không dám nói ra tình cảm của mình. Tuy hiện tại Giang Tịch Xuyên từ chối rất nhiều người, nhưng khi cậu gặp được nữ sinh mình thích, lúc đó cô còn có thể cười chúc phúc không? Hạ Dã ơi Hạ Dã, mày sao lại buồn cười vậy, luôn miệng nói cậu ấy là bạn mình, khi người ta gặp được cô gái tốt, không phải vẫn khó chịu không buông sao.
Cũng thật buồn khi mất đi điều mình chưa từng có.
Hạ Dã, mày thế nào lại tham vậy.
Hạ Dã cúi thấp đầu, tóc che đi vẻ mặt cô, nói với Tương Miểu Miểu: “Ha ha, chúc mừng.” rồi nằm xuống.
Tương Miểu Miểu thấy cảm xúc của cô không đúng, cũng không nói gì nữa.
Hạ Dã cuối cùng vẫn khóc.
Tuy rằng biết không nên, nhưng ở chỗ không người, cứ để mình thoải mái khóc một hồi đi.
Từ đó về sau, Trần Tư An thường xuyên đến ban bảy tìm Giang Tịch Xuyên.
Hạ Dã làm bộ không phát hiện, cúi đầu ôn tập.
Phải rồi, giáo viên có nói cuối tuần thi tháng, ít nhất ở thành tích muốn thắng được Giang Tịch Xuyên.
Cô vẫn buồn, có vài vấn đề khi tan học muốn cùng Giang Tịch Xuyên thảo luận đều thấy Trần Tư An ngồi bên cạnh cậu. Lúc đầu Lý Giang Đào còn hay đùa cợt gọi Trần Tư An là chị dâu, nhưng Giang Tịch Xuyên vô cùng không thích xưng hô này, thậm chí còn cùng Lý Giang Đào cãi nhau một trận, từ đó về sau, người sáng suốt đều nhìn ra Giang Tịch Xuyên không thích Trần Tư An.
“Hạ Dã, câu này tớ không hiểu.”
Hạ Dã không đi tìm Giang Tịch Xuyên, Giang Tịch Xuyên lại thường xuyên tìm đến Hạ Dã.
Hạ Dã tuy rất muốn từ chối, nhưng vẫn không dằn được lòng. Cô mắng mình thật tham lam, không muốn nhượng bộ Trần Tư An.
Hạ Dã ngồi dịch sang bên, chừa chỗ cho Giang Tịch Xuyên. Để dễ nói chuyện, Giang Tịch Xuyên ngồi xổm, thẳng hàng với Hạ Dã. Hạ Dã đem ánh mắt chuyển lên đề Giang Tịch Xuyên mang đến, Giang Tịch Xuyên cũng bắt đầu nói về đề bài.
Ít nhất mình vẫn là bạn tốt của cậu, chỉ là bạn mà thôi.
Về sau có một ngày Trần Tư An rốt cuộc không đến tìm Giang Tịch Xuyên nữa, Hạ Dã thấy lạ, Tương Miểu Miểu giải thích cho cô.
“Trần Tư An công khai thổ lộ với Giang Tịch Xuyên, mọi người xung quanh hú hét muốn cậu ấy đồng ý, Giang ca tức giận, tại chỗ tàn nhẫn trực tiếp nói không muốn gặp lại Trần Tư An rồi đi mất. Cậu nghĩ xem, xung quanh nhiều người như vậy, Trần Tư An là một nữ sinh công khai thổ lộ, bị cự tuyệt không nói, còn khiến Giang ca tức giận, sao có thể lại tìm Giang ca, người ta cũng có tự ái. Hơn nữa, Giang ca còn nói đã có người mình thích, còn muốn tiếp cận nữa thì đúng là dũng cảm.”
Hạ Dã chỉ nghe được câu cuối cùng, Giang ca có người mình thích.
Ngày này cuối cùng cũng đến. Tảng đá lớn trong lòng Hạ Dã rơi xuống đất, cô không thể khống chế bản thân không nghĩ đến là ai.
Nữ sinh được Giang Tịch Xuyên thích, nhất định rất hạnh phúc.
Chuyện này nháo rất lớn, cơ hồ cả trường đều biết. Bọn họ năm nay học cấp ba, đúng là thời điểm quan trọng, còn nháo thành chuyện như vậy. Chủ nhiệm của các ban giờ sinh hoạt đều giảng cho học sinh trong ban một khóa về yêu sớm.
Hạ Dã nghe xong, còn thật sự nghiêm túc.
Giáo viên nói đến thời điểm yêu sớm, cả đầu cô đều nghĩ đến Giang Tịch Xuyên. Cô nhớ đến Giang Tịch Xuyên uống nước bị sặc, nhớ đến mình trộm thu âm Giang Tịch Xuyên chơi đàn, nhớ đến Giang Tịch Xuyên đưa cô áo mặc ngoài, nhớ đến Giang Tịch Xuyên giúp cô nâng bàn, nhớ đến Giang Tịch Xuyên nói tương lai có Hạ Dã.
Giáo viên nói, chúng ta hiện tại nên tranh thủ học tập thật tốt để thi vào trường tốt nhất, hơn nữa các bạn đều còn quá nhỏ, căn bản không biết thế nào là yêu, chỉ là cậu biết không, dù tớ không yêu cậu, cũng nhất định là rất rất thích cậu.
Sinh nhật năm ngoái của Hạ Dã, mẹ tặng cô một chiếc MP3, gần đây Hạ Dã thích một mình ở sân thể dục vừa nghe nhạc vừa ăn, liền mở MP3 phát một vài bài hát.
Hôm đó Giang Tịch Xuyên chơi bóng rổ ở sân thể dục, Hạ Dã tìm một góc hẻo lánh ngồi xem, vừa nghe nhạc vừa ăn. Giang Tịch Xuyên chơi cả buổi, như mệt mỏi không chơi nữa. Bên sân thể dục có vài nữ sinh chạy đến đưa nước, đều bị Giang Tịch Xuyên từ chối.
Từ từ… Giang Tịch Xuyên như là… đi về phía mình?
“Hạ Dã, nghe gì vậy, cho tớ nghe với.” Cô nghe thấy Giang Tịch Xuyên nói.
Giang Tịch Xuyên đi đến trước mặt Hạ Dã, hai người cách khoảng nửa thước, quần áo cùng cổ tay Giang Tịch Xuyên đều ướt đẫm, loáng thoáng có thể thấy thân thể thiếu niên tràn trề hormone, Hạ Dã dường như cảm thấy nhiệt độ nóng rực dưới lớp quần áo. Mùi mồ hôi át đi vị bồ kết nhưng Hạ Dã cũng không chán ghét, ngược lại còn vì tưởng tượng không trong sáng của mình mà đỏ mặt.
Giang Tịch Xuyên thấy Hạ Dã không nói chuyện, mặt còn đỏ bừng, liền cúi người xuống đưa tay sờ sờ trán Hạ Dã, lại sờ trán mình, nói nhỏ: “Cũng không phát sốt, sao lại không nói gì.” Cậu vỗ đầu, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi, tớ vừa chơi bóng rổ xong, cả người đều là mồ hôi, chắc hẳn cậu không thích.”
Hạ Dã nhìn chàng trai hơn 1m8 trước mặt hai má hồng hồng gãi đầu, nhịn không được cười thành tiếng: “Không sao không sao, mồ hôi của cậu ít hơn người khác nhiều.”
Ánh mắt chàng trai sáng lên.
Giống như chú cún lớn vậy. Trong lòng Hạ Dã nghĩ. Không khống chế được, đưa tay chạm vào đầu cún lớn.