Hạ Dã chưa kịp phản ứng lại, một chiếc áo có mũ trùm màu xám đã nằm trên đầu em. Đợi em bỏ xuống, đã thấy Giang Tịch Xuyên không biết trở lại từ lúc nào.
Hạ Dã đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười cười: “A, cậu đã quay lại.” Nhìn vào lòng thấy áo có mũ trùm, dường như nhớ tới điều gì, em nói, “Tớ không cần đâu, mồ hôi trên người tớ đã gần hết rồi, cậu vừa chạy 1000m, nên mặc vào thì hơn.”
“Vừa chạy xong 1000m, nóng lắm.”
… Vậy cậu còn bảo tớ?!
Giang Tịch Xuyên dường như cũng hiểu được điều mình nói không đúng lắm, gãi gãi đầu: “Tóm lại cậu cứ mặc đi, tớ cùng bọn Lý Giang Đào đi tranh chỗ điểm danh. Gặp lại sau.”
Hạ Dã cuối cùng vẫn mặc áo vào.
Bị hơi thở bồ kết sạch sẽ bao quanh, trên áo còn lưu lại độ ấm của cậu, giống như, giống như là…
Mặt Hạ Dã đỏ lên, không dám nghĩ tiếp.
Giang Tịch Xuyên như một căn bệnh mãn tính, có lẽ từ lần đầu gặp mặt Hạ Dã đã bị nhiễm rồi, về sau bệnh càng ngày càng nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Mình muốn hiểu rõ từng cử chỉ hành động của cậu ấy, nhớ rõ những lời nói cùng cậu như in, trở nên cực kỳ để ý đến cậu, muốn gây sự chú ý với cậu, lại sợ cậu phát hiện mình để ý đến thế.
Tựa như có bươm bướm dừng trên đầu tim, mỗi lần vẫy cánh đều khiến lòng mình rung động.
Giống như bây giờ.
Muốn biết chuyện giữa cậu ấy với nữ sinh kia, muốn biết vì sao lại đem áo cho mình, còn có… Cậu ấy rốt cuộc đối với mình là thế nào.
Hạ Dã rất muốn biết, nhưng khi thực sự đối mặt với Giang Tịch Xuyên lại không nói được gì. Hạ Dã tự cho là mình dũng cảm, gì cũng không sợ, lại luôn luôn do dự vì Giang Tịch Xuyên.
Hạ Dã cảm thấy mình như một chú mèo nhạy cảm và nhát gan.
Buổi chiều hôm đó Hạ Dã đổi chỗ với Trương Trú Diên, ngồi tại nơi cách xa Giang Tịch Xuyên. Hạ Dã hạ quyết tâm rất lớn mới ra được quyết định này, nhưng giờ em thấy chỗ Trương Trú Diên cách Giang Tịch Xuyên gần như vậy thì quyết tâm lớn lại biến mất, em không biết vì sao Giang Tịch Xuyên bên cạnh mình lại như có sức hấp dẫn cực lớn, có lẽ là bóng cây lớn mát mẻ trong mùa hạ, gió thổi khoan khoái, Giang Tịch Xuyên khiến em rất mê muội.
Vì thế em giả bộ đến chơi cùng Trương Trú Diên, trộm lưu luyến ngồi ở chỗ cạnh Giang Tịch Xuyên. Em có thể ngửi được mùi bồ kết nhàn nhạt, dù dính mùi mồ hôi cũng rất dễ chịu.
Bồ kết có lẽ là mùi em thích nhất.
Nhưng em thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy, dù chỉ liếc một cái cũng không dám. Có lẽ là vì chuyện mập mờ buổi sáng, trong lòng em vẫn còn bối rối, em sợ là mình suy nghĩ nhiều, khiến chuyện kia mang ý ám muội.
Thích nhìn mình bối rối vậy sao? Hạ Dã nén giận trong lòng.
Ai cũng không biết, ở đại hội thể thao gió luồn qua áo trắng, thiếu niên mang theo hương bồ kết sạch sẽ nở hoa trong lòng Hạ Dã.
Đầu tháng ba là thời điểm tốt nghiệp, Giang Tịch Xuyên đàn dương cầm.
Khi Hạ Dã biết Giang Tịch Xuyên thích chơi đàn, đã đem violon của mình từ lâu không dùng ra, ba Hạ hỏi em vì sao muốn lấy ra, em chỉ nói bí mật.
Vì sao muốn lấy ra? Ngay cả Hạ Dã cũng không biết, chỉ là nghĩ tới Giang Tịch Xuyên liền muốn làm vậy, về phần có thể đàn cho cậu nghe không, Hạ Dã chưa thèm nghĩ đến.
Giang Tịch Xuyên chơi bài “Hôn lễ trong mơ”, là một nhạc khúc nổi tiếng. Cậu thay tây trang biểu diễn thuần trắng, chải đầu gọn gàng, như một cậu chủ nhỏ. Vẻ mặt cậu nghiêm túc, giống như trừ dương cầm ra không chú ý đến gì nữa.
Hạ Dã cầm trong tay máy ghi âm đêm qua tìm mãi mới thấy, trong lòng kích động không thôi, em muốn đem tiếng đàn của Giang Tịch Xuyên ghi lại, giống như ghi lại tiếng đàn của mình vậy.
Giang Tịch Xuyên có một đôi tay rất đẹp, nghe nói những người học dương cầm đều có bàn tay đẹp, nhưng tay Giang Tịch Xuyên nhất định còn đẹp hơn tay người khác vạn lần, trong lòng Hạ Dã nghĩ. Đầu ngón tay xanh nhạt nhẹ tung bay trên phím đàn đen trắng, tuôn ra tiếng đàn tuyệt đẹp.
Tiếng đàn nhất định chứa tình cảm của Giang Tịch Xuyên, Hạ Dã nghĩ. Giang Tịch Xuyên sẽ mong muốn điều gì? Tưởng tượng đến chuyện tiến vào lễ đường đám cưới của cậu, hôn cô dâu xinh đẹp của cậu sao? Trong tưởng tượng của cậu, cô dâu là ai?
Phím đàn cuối cùng hạ xuống, người xem phía dưới nổ ra tràng pháo tay. Hạ Dã tỉnh ngộ, em như vừa nghĩ quá xa, em vỗ vỗ mặt mình, thiếu niên trên khán đài cúi đầu. Giang Tịch Xuyên khom người, từ góc độ của Hạ Dã có thể thấy đỉnh đầu cậu, thật đáng yêu. Thời điểm Giang Tịch Xuyên chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Hạ Dã bên này.
Trong ánh mắt đẹp đẽ của cậu thoáng qua một ít tình cảm phức tạp, cậu như đang nhìn ai.
Không có khả năng là mình… nhỉ?
Cuối cùng Hạ Dã vẫn không nói ra lời thầm mến của mình.
Giang Tịch Xuyên thực sự rất tốt, cậu ấy tốt như vậy, sẽ có một cô gái mặc váy trắng thuần khiết cùng cậu nằm trên đồng cỏ đếm sao, ánh mắt long lanh nói chuyện yêu đương lãng mạn.
Nhưng cô gái ấy không nên là em.
Lễ tốt nghiệp hôm đó, một bức lại một bức thư tình được đưa đến Giang Tịch Xuyên, Hạ Dã thực sự hâm mộ những cô gái đó, họ dám đem lời tỏ tình nói ra. Còn Hạ Dã chỉ dám đứng ở vị trí bạn bè, ở nơi này cẩn thận không dám bước ra.
Có lẽ về sau không còn gặp lại.
Chúc cậu tiền đồ như gấm, đường đi trải đầy hoa hồng và tiếng vỗ tay.
Cuối cùng Hạ Dã liếc mắt nhìn thiếu niên tươi cười dưới bóng cây, như ngày họ vừa gặp gỡ.
Hạ Dã ngồi lên xe rời đi.