Hạ Dã ngồi ở ghế sau, Giang Tịch Xuyên phóng rất nhanh, Hạ Dã ôm thắt lưng cậu không dám buông. Nơi chạm vào Giang Tịch Xuyên nóng lên, giống như bị lửa đốt.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng gió vù vù.
“Chúng ta đi đâu thế?” Hạ Dã nói.
“Đi đến nơi có thể xem mưa sao băng.” Cô nghe thấy giọng Giang Tịch Xuyên. Cô vừa nhớ ra hôm qua Trương Trú Diên nói hôm nay sẽ có mưa sao băng.
“Còn có,” Giang Tịch Xuyên nói tiếp, “Đền bù sinh nhật cho cậu.”
Hạ Dã không nói gì.
Một lát sau, Giang Tịch Xuyên nói: “Cậu hôm nay rất đẹp.” Hạ Dã đỏ mặt: “Cảm ơn.”
“Cậu giống như công chúa bỏ trốn vì tình ấy, còn tớ là tình nhân của cậu.” Giang Tịch Xuyên đột nhiên nói.
Hạ Dã không nghĩ đến Giang Tịch Xuyên sẽ nói vậy, cô cảm thấy Giang Tịch Xuyên so sánh thật kỳ quái, khiến cô miên man không rõ, nhưng cô không chán ghét, cũng không phản bác.
Xe rất nhanh đã dừng ở nơi cần đến, một khoảng đất trống trải, đủ loại cỏ cây, ở giữa có một đình nghỉ chân. Đêm nay ánh trăng đặc biệt rực rỡ, lấp lánh ánh bạc, ánh trăng chiếu xuống đất, trải lên cây cỏ, gió thổi vù vù, xa xa truyền đến tiếng ve kêu, ánh sáng ấm áp tỏa lên khung cảnh yên tĩnh, giống như đến một thế giới khác.
Giang Tịch Xuyên không biết đứng ở giữa đình từ bao giờ, quay người về Hạ Dã. Mà dưới chân Hạ Dã vừa vặn có một con đường nhỏ dẫn tới đình.
Công chúa nhấc làn váy, chạy đến với thiếu niên áo da.
Mỗi bước chạy, Hạ Dã ngạc nhiên phát hiện trong bụi cỏ bắt đầu có đom đóm bay ra, số lượng rất nhiều, chiếu sáng cả mảnh đất. Hạ Dã rốt cục chạy đến đình, nhào vào lòng Giang Tịch Xuyên.
Cô nghe thấy bài hát phát ra từ đâu đó. Lúc này, Hạ Dã cố lấy dũng khí hỏi: “8 chữ kia là gì?”
“I love you.”
“Nhưng tớ càng thích ‘I am yours’ hơn đấy.”
Giang Tịch Xuyên cúi đầu, Hạ Dã vừa vặn kiễng chân.
Họ hôn nhau dưới ánh trăng.
Không ai biết họ ở bên nhau, nhưng cả thế giới đều nhìn họ yêu nhau.
Đi tìm cậu, tớ nhất định chạy hết sức.
Cậu cúi đầu, tớ vừa vặn kiễng chân.
Tớ yêu cậu, còn cậu vừa vặn yêu tớ.
Ôm hôn, Hạ Dã lại có chút thẹn thùng, đem mặt vùi vào lồng ngực Giang Tịch Xuyên, nửa ngày trời không ra. Giang Tịch Xuyên cũng không giận, chỉ khom gối bế Hạ Dã lên. Chân đột nhiên lơ lửng, Hạ Dã phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Giang Tịch Xuyên, vừa thẹn vừa giận: “Cậu làm gì thế?!”
“Ôm cậu đến chỗ ngồi, bạn gái.” Vì Giang Tịch Xuyên nói ra xưng hô, Hạ Dã mặt lại đỏ.
Giang Tịch Xuyên nhìn cô, đột nhiên hôn một cái lên hai má Hạ Dã, dừng một chút, lại thấy không đủ, như gà mổ gạo, hôn trên mặt Hạ Dã mấy cái. Hạ Dã cảm thấy cả mặt đều bị mổ đau, vội vàng lấy tay chặn cái miệng đang làm chuyện xấu của Giang Tịch Xuyên lại. Giang Tịch Xuyên dùng ánh mắt ủy khuất nhìn cô, Hạ Dã mềm lòng, lại thả lỏng tay.
Giang Tịch Xuyên tìm chỗ trong đình ngồi xuống, đặt Hạ Dã ngồi trên đùi. Hạ Dã không quen, muốn đổi chỗ, Giang Tịch Xuyên lại quấn lấy eo cô, dụi đầu vào hõm vai cô: “Không được, không cho cậu đổi chỗ.” Hạ Dã nghe vậy cũng không động nữa.
Đúng lúc này, bầu trời xẹt qua một tia sáng. Hạ Dã kích động nói: “Là sao băng!” Cô kích động quay đầu nhìn Giang Tịch Xuyên.
Giang Tịch Xuyên cũng đang nhìn cô, cười nói: “Cậu ngắm sao băng, tớ ngắm cậu là đủ rồi.” Tim Hạ Dã đập nhanh, cô nhìn trong mắt Giang Tịch Xuyên phản chiếu hình ảnh mình, cô không nhịn được nhẹ nhàng hôn đôi môi xinh đẹp của Giang Tịch Xuyên. Yết hầu Giang Tịch Xuyên lên xuống, cậu chỉ cười, lời nói lại khiến người ta đỏ mặt: “Ngoan nào, đừng khiến tớ phát hỏa, nhé?”
Hạ Dã không nói gì, quay đầu ngắm sao băng.
Tai cô hồng hồng, Giang Tịch Xuyên cảm thấy thật đáng yêu, dùng tay nắn nắn.
Hạ Dã cảm thấy như được đeo cho cái gì, chạm vào, gỡ xuống lại phát hiện là một chiếc khuyên tai được làm thành hình ngôi sao, còn nạm kim cương.
“Quà sinh nhật, tự tay tớ làm đấy, có thích không?”
Hạ Dã nở nụ cười: “Sao lại là ngôi sao?”
“Bởi vì luôn tỏa sáng, luôn lấp lánh, tớ sẽ không đánh mất cậu.”
Rốt cục lần này Hạ Dã cũng nói ra: “Thật ra tớ thích cậu 5 năm.”
Giang Tịch Xuyên rất kinh ngạc, mắt mở tròn: “Tớ cứ nghĩ cậu không thích tớ, còn nghĩ thổ lộ thất bại, khiến tớ lo lắng nửa ngày.”
Hạ Dã: “Thật không? Tớ không nhìn ra cậu lo lắng đấy.”
Giang Tịch Xuyên: “Đương nhiên hồi hộp, đây vẫn là lần đầu tớ thích ai đó, lần đầu thổ lộ tình cảm.”
Hạ Dã cầm tay Giang Tịch Xuyên, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Giang Tịch Xuyên lại hôn cô, đem môi Hạ Dã liếm ướt. Hạ Dã cười nói: “Cậu là chó nhỏ hả, thích gặm miệng người ta như vậy.”
“Nếu làm chó nhỏ mà có thể hôn Hạ Dã, thì đúng đấy.”
Sau khi quay lại trường, mọi người đều hỏi hai người đi đâu. Giang Tịch Xuyên không e dè: “Theo đuổi bạn gái.” Cậu vẫn nắm tay Hạ Dã, nắm thật chặt chẽ. Tất cả mọi người đều hiểu, Trương Trú Diên ghé bên tai Hạ Dã nói: “Rốt cục cũng ở bên nhau, tớ vừa nhìn đã hiểu hai người cậu, mãi mà không chịu thổ lộ, khiến tớ vội muốn chết. Cuối cùng cũng tốt đẹp bên nhau, CP tớ gặm rốt cục không BE hahaha!”
—–
Chạng vạng, hai người tản bộ trên đường nhỏ.
Hoàng hôn rực rỡ chiếu lên sườn mặt Giang Tịch Xuyên, Hạ Dã trong lòng ấm áp, đi đến cầm tay cậu.
Ánh hoàng hôn chiếu lên tình yêu tràn ngập con đường.
– Toàn văn hoàn –