Vưu Ba không đoán trước được tai họa giáng xuống.
Khi anh ấy nhận ra thì một con mèo không biết từ đâu chui ra hung hăng cào vào mặt mình mấy cái, chảy máu. Vưu Ba ăn đau, theo phản xạ có điều kiện đưa tay túm lấy con mèo trên mặt mình.
Lý Trăn Nhược phát giác ra hành động của anh ấy, thực ra cậu cũng đoán trước được. Hai chân đá tay Vưu Ba, lại leo lên đầu anh ấy rồi cào loạn một trận trên đầu người ta. Sau đó cậu mới nhảy từ trên người anh ấy xuống chạy mất dạng, chẳng có tí miếng không hả dạ nào cả.
Cậu tin rằng nếu Vưu Ba bắt được mình, cậu chắc chắn khó thoát. Có khi còn ngỏm tại chỗ ấy.
Chân vừa chạm đất, Lý Trăn Nhược đã có tự tin rằng Vưu Ba không thể bắt được mình. Cậu đi theo mấy người phục vụ lẻn vào phòng riêng, sau đó chui ra ngoài qua cửa sổ.
Vưu Ba lảo đảo đi ra ngoài, gặp ngay một phục vụ. Thấy gương mặt toàn máu của anh ấy, người phục vụ hét lên một tiếng, cái khay trong tay rơi xuống đất.
Lý Trăn Nhược ra ngoài bằng cửa sổ. Cậu tìm một phòng trống chui vào, nhảy lên mở khoá cửa kiểm tra rồi mới đi vào hành lang tìm một phòng vệ sinh trống người đi vào.
Biến lại thành người, cậu ung dung rửa tay. Lý Trăn Nhược mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài. Hành lang ồn ào.
Cậu tuỳ tiện túm lấy một nhân viên phục vụ đang vội vàng chạy tới, kỳ quái hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhân viên phục vụ này cũng không rõ tình hình lắm, đáp: "Nghe nói có một khách hàng bị tấn công."
"Bị tấn công?" Lý Trăn Nhược lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Mà nhân viên phục vụ vội vã đi về phía trước.
Lý Trăn Nhược cũng tò mò đi xem. Đi đến, không thấy mấy người Vưu Ba đâu, chỉ có mấy người phục vụ tụ tập lại với nhau chỉ vào hiện trường vụ án ở trước cửa nhà vệ sinh. Trong số đó, có một người biết chuyện, nói: "Người khách đó... bị mèo cào, mặt đầy máu."
"Mèo ở đâu đến?"
Mọi người đều ngơ ngác, không biết mèo ở đâu ra.
Vưu Ba không về phòng riêng mà được cấp dưới hộ tống đến bệnh viện. Mấy vết cào trên mặt anh ấy do Lý Trăn Nhược tự tay tạo nên. Vết nông, vết sâu có đủ cả. Dù sao như thế cũng đủ rồi, trong thời gian ngắn, Vưu Ba chắc chắn không muốn gặp người.
Cái nồi này, chủ nhà hàng đành phải đội thay cậu rồi.
Lý Trăn Nhược mở cửa đi vào, chỉ còn lại ba anh em nhà họ Lý. Còn có Tô Dao và Dư Băng Vi đi không được, ở lại cũng không xong.
Bọn họ hẳn là đã biết Vưu Ba bị thương. Bầu không khí trong phòng có hơi kỳ lạ.
Có lẽ Lý Trăn Tự biết mình sai nhưng vẫn nói: "Em không đồng ý làm bảo lãnh cho Vưu Ba." Hắn không hề tự tin khi nói chuyện, ánh mắt nhìn mặt bàn chứ không nhìn Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Thái: "Vậy em nói xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Em có thể giải quyết êm xuôi chuyện này không?"
Lý Trăn Tự: "Chúng ta sợ anh ta? Đấu không lại?"
Lý Trăn Thái đập bàn, "Anh ta là xã hội đen, chúng ta không phải! Nếu không phải do em thì sẽ náo loạn thành thế này à? Nếu không em có giỏi thì tìm người giết anh ta đi!"
Nghe được những lời này của Lý Trăn Thái, Lý Trăn Tự đột nhiên im bặt nhưng vẫn bực bội, lồng ngực phập phồng.
Lúc này, Dư Băng Vi cầm túi xách đứng lên, khách khí nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi có thể đi được không, Lý tiên sinh?"
Lý Trăn Thái cũng rất khách sáo, "Tôi rất xin lỗi vì đã liên lụy đến cô. Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả." Lời nói nghe vào tai có vẻ khách sáo nhưng lại chẳng có bao nhiêu thành ý.
Lý Trăn Nhược có thể nghe ra sự coi thường của Lý Trăn Thái đối với cô.
Dư Băng Vi không để bụng, cô chỉ gật đầu rồi cầm túi xách rời khỏi phòng.
"Vi Vi!" Lý Trăn Tự bỗng nhiên gọi. Thậm chí, hắn muốn đuổi theo nhưng ngay cả việc xoay xe lăn cũng khó khăn.
Dư Băng Vi dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Lý tiên sinh còn gì muốn nói?"
Lý Trăn Tự đã ngăn được bước chân của Dư Băng Vi, nhưng hắn có hơi ảo não. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói: "Anh sắp xếp để em tránh đi một thời gian, được không?"
Dư Băng Vi hít sâu một hơi, đáp: "Nếu có thể thì cảm ơn anh." Cô và Lý Trăn Tự đã chia tay. Mặc dù mọi người đều cho rằng quan hệ của hai người là kim chủ bao nuôi nhưng chỉ có cô mới biết mình đã trả những cái giá gì cho đoạn tình cảm này.
Lý Trăn Tự không nợ cô cái gì cả. Cô cũng đi được đến nơi mình muốn đến. Làm người không thể quá tham lam, cho nên cô đã kịp thời rút ra ngoài.
Cô nghĩ nếu đã cắt đứt vậy thì cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ. Không muốn nhận ưu ái của Lý Trăn Tự, cũng không muốn trong lòng còn vương vấn tơ tình. Đồng thời, cô cũng không muốn dính vào ân oán giữa mấy người Lý Trăn Tự. Lúc này có thể tránh dù chỉ một chút cũng đã là tốt lắm rồi.
Nói đến đây, Lý Trăn Tự không đuổi theo nữa, "Anh để Tô Dao thu xếp giúp em."
Dư Băng Vi gật đầu cảm ơn, bước chân vội vàng như cũ. Đi đến cửa, cô gặp Lý Trăn Nhược, cũng chỉ lịch sự gật đầu một cái rồi rời đi.
Lý Trăn Nhược vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Dư Băng Vi. Thấy cô được người phục vụ dẫn ra ngoài, khi quay đầu lại mới thấy Lý Trăn Nhiên đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu thản nhiên đi đến ngồi cạnh Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Thái không để ý đến cậu, cau mày nói: "Làm sao mà tự dưng bị mèo cào?"
Lời dứt, ngoại trừ Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, những người khác đều không hẹn mà cùng nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Nhìn tôi làm gì?"
Lý Trăn Thái nghi ngờ hỏi: "Em có mang mèo đến không?"
Có lẽ Lý Trăn Nhược làm một con mèo như có linh tính. Giờ nhắc đến mèo, người nhà họ Lý đều nghĩ đến cậu đầu tiên.
Vừa nãy Lý Trăn Thái cũng nghe cấp dưới của Vưu Ba nói đó là một con mèo lông màu trắng và vàng. Nhưng lại không biết nó là giống mèo gì, Vưu Ba cũng không biết nó.
Bọn họ không tỏ ra lo lắng quá. Vì không ai nghĩ đến việc một con mèo nhận lệnh đi tấn công Vưu Ba, họ chỉ cho rằng mèo hoang lên cơn nên đả thương con người. Điều bọn họ lo lắng nhất lúc này là con mèo kia có bệnh gì không, nếu lây bệnh cho Vưu Ba qua miệng vết thương thì sao? Còn muốn truy cứu trách nhiệm thì phải tìm chủ nhà hàng tính toán rồi.
Nhưng vì một số lý do, Lý Trăn Thái lại nghĩ Lý Trăn Nhiên bảo mèo của mình tập kích Vưu Ba.
Lý Trăn Nhiên nghe vậy cười thành tiếng, "Anh, anh xem phim hay là đọc tiểu thuyết nhiều quá? Em là một con mèo, không phải miêu yêu. Chẳng lẽ hôm nay em mang nó đến cho nó nấp một chỗ nào đó, đợi Vưu Ba đi vệ sinh rồi cào mặt anh ta?"
Lý Trăn Nhiên nói xong, Lý Trăn Thái cảm thấy ý nghĩ của mình hoang đường thật, lắc đầu nói: "Dù sao anh cũng sẽ thương lượng với ba về chuyện này."
Lý Trăn Tự bĩu môi không nói gì.
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Dùng cái giá cao như thế để giảng hòa với Vưu Ba là ý định của bố sao?"
Lý Trăn Thái: "Dạo này sức khoẻ của bố không được tốt, chuyện này đã giao toàn quyền cho anh xử lý. Em yên tâm, cho vay một khoản lớn như thế, bố phải ký duyệt mới được. Nếu không thì không thể thi hành."
Lý Trăn Tự: "Em phản đối."
Lý Trăn Thái cười lạnh nhìn hắn.
Lý Trăn Nhiên: "Anh lại phải vất vả rồi, anh à."
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Trăn Thái, không nhịn được sờ móng vuốt của mình.
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Lý Trăn Thái đi vệ sinh. Một mình anh ta đi về phía cuối hành lang.
Lý Trăn Nhược nhìn anh ta, nói: "Em cũng muốn đi vệ sinh."
Lý Trăn Tự ngồi xe lăn được Tô Dao đẩy đi, ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu dễ mắc tiểu thế à?"
Lý Trăn Nhược mặc kệ hắn, niết đầu ngón tay muốn đi theo Lý Trăn Thái. Mới đi được hai bước, Lý Trăn Nhiên túm lấy cổ áo cậu, nói: "Quay lại."
Người khác không biết rõ sự tình Vưu Ba bị cào, nhưng mà không thể qua mắt được Lý Trăn Nhiên.
Hiện tại cậu muốn đi theo Lý Trăn Thái, Lý Trăn Nhiên thừa biết cậu lại có cái ý đồ gì.
Lý Trăn Nhược khó hiểu nhìn anh, tại sao anh lại cản cậu? Cậu nói: "Nhưng em muốn đi."
Lý Trăn Nhiên không quan tâm nói: "Vậy nhịn đi. Quay lại đây."
Lý Trăn Nhược mở to mắt, có hơi ngây thơ hỏi: "Tại sao?"
Lý Trăn Nhiên ghé sát vào tai cậu trầm giọng nói: "Không cho phép em ra ngoài, ở lại đây cho đến khi bọn họ đi hết."
Lý Trăn Tự nghe được cuộc đối thoại của hai người. Biểu cảm trên mặt vi diệu nhìn Lý Trăn Nhiên, không nhịn được nhích người sang một bên, cách hai người kia xa một chút.
Ra khỏi nhà hàng, Lý Trăn Nhiên bế Lý Trăn Tự lên xe giúp Tô Dao. Lý Trăn Nhược tự giác bỏ xe lăn vào cốp xe.
Lúc Lý Trăn Nhiên đặt Lý Trăn Tự xuống ghế sau của xe, hắn thì thầm vào tai anh: "Anh hai, khẩu vị cũng nặng thật. Em nhìn không ra đó."
Thế mà Lý Trăn Nhiên không phản bác, cười với hắn rồi lui ra ngoài, đóng cửa xe lại.
Tạm biệt Tô Dao, hai người lên xe của mình. Lý Trăn Nhược không thể không hỏi: "Tại sao không cho em dạy dỗ Lý Trăn Thái?"
Lý Trăn Nhiên: "Mục đích quá rõ ràng, bọn họ sẽ nghi ngờ anh."
"Nghi ngờ anh?" Lý Trăn Nhược có hơi buồn cười, "Nghi ngờ anh nuôi một con mèo chỉ để tấn công người khác?"
Nghe vậy, Lý Trăn Nhiên duỗi tay sờ đầu cậu, "Đừng nóng vội. Cứ để Lý Trăn Thái đắc ý đi, không cần vội vàng đả kích anh ta làm gì."
Lý Trăn Nhược khoanh tay trước ngực, trầm ngâm một lát, nói: "Anh đang nói về kế hoạch của Lý Trăn Thái và Vưu Ba? Em cứ thấy có gì đó không đúng lắm."
Lý Trăn Nhiên vừa lái xe vừa nói: "Xác thực là có gì đó không đúng. Lý Trăn Thái cảm thấy đây là thời cơ tốt, cũng tự bại lộ một số tin tức. Muốn điều tra từ anh ta không dễ nên đành bắt đầu từ Vưu Ba đi."
Lý Trăn Nhược nghĩ, Lý Trăn Thái và Vưu Ba đang có âm mưu là điều không thể nghi ngờ. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy kỳ quái là Lý Giang Lâm đứng sau Lý Trăn Thái, không có chuyện ông để yên cho anh ta bán Vận Lâm đi được.
Cậu nói: "Chúng ta về gặp bố đi."
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, "Sao lại gọi bố rồi?"
Lý Trăn Nhược: "Không phải bố anh cũng chẳng phải bố em. Gọi thế nào cũng được, đúng không?"
Lý Trăn Nhiên cười, "Em đi đi, anh không đi."
Lý Trăn Nhược sửng sốt một chút, quay đầu nhìn mặt Lý Trăn Nhiên nhưng chẳng nhìn ra được cái gì. Thử nghĩ đi, lý do anh không chịu gặp Lý Giang Lâm là vì anh vẫn để ý đến quan hệ của anh và Lý Giang Lâm.
Nghĩ thế, Lý Trăn Nhược nói: "Không sao cả, em tự mình đi."
Buổi tối hôm đó, mèo Garfield đã rời khỏi nhà họ Lý một thời gian đã tự mình mò về. Cậu rất quen thuộc với nơi này. Là một con mèo, bị camera quay lại cảnh mình trèo tường vào nhà họ Lý chẳng có gì đáng sợ.
Từ góc tường, cậu chạy trên bãi cỏ trong sân. Chạy đến gần ổ chó của Nhị Hoàng thì dừng lại rồi chạy về phía Nhị Hoàng.
Nhị Hoàng vốn nằm yên trong ổ, nó sắp ngủ. Đột nhiên nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ lập tức đứng lên, cái mũi ngửi ngửi mùi trong gió. Nó tìm được Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nhào vào lòng Nhị Hoàng. Nhị Hoàng liều mạng vẫy vẫy đuôi, đi vòng quanh cậu.