Tử Vĩ từ trong phòng đi ra, đi thẳng xuống lầu một. Tất cả mọi người đều hướng lên khán đài chăm chú nhìn vật phẩm đấu giá là hai mảnh ngọc bội, không có quá nhiều người chú ý tới cầu thang có một bóng người.
Tử Vĩ trên tầng đi xuống lầu một liền lắc lư khắp sảnh, đi tới đi lui nguyên một ngày cô cũng không thấy có gì đặc sắc. Tử Vĩ xoay người tính đi lên lầu.
Không ngờ đi tới chỗ rẽ liền có một lực kéo cả người cô qua một bên.
" Cạch " một tiếng.
Tử Vĩ ngây người một lúc, chờ đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa mới phục hồi tinh thần cảnh giác, nhìn người vừa túm lấy mình.
Sau đó biểu cảm trên gương mặt cô bỗng cứng đờ. Người đàm ông ăn mặc một thân đồ tây đen, cả người khí thế hiên ngang. Mái tóc đỏ rực được cột thành một búi nhỏ trên đầu nhìn vô cùng phóng khoáng. So với hình tượng lần trước gặp, lần này Hoàng Tử Dực giống như biến hóa rất lớn. Nếu không phải cô biết tên này thì nhất định bị vẻ bề ngoài của hắn lừa, thiếu chút nữa cô quên hắn thần kinh cỡ nào.
Hoàng Tử Dực với cặp mắt đỏ rực nhìn Tử Vĩ, trong mắt đều là ý cười:
- Bảo bối, lâu rồi không gặp. Tôi còn đang định đi bắt cóc em đấy không ngờ em nhớ tôi quá tự tìm đến đây rồi.
Tử Vĩ nghe thấy hắn gọi cô là " bảo bối" liền cảm thấy đau não, đáy mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, trầm tư một chút liền nói.
- Đừng gọi như vậy, tôi lạnh gáy lắm.
- Aiza, em không cảm thấy tiểu bảo bối nghe rất thân mật sao?
Hoàng Tử Dực nhìn cô như cười như không mở miệng nói.
Tử Vĩ trong lòng vô vàn cảm xúc nhìn gương mặt tuy đẹp đẽ nhưng không ngăn nổi hắn phát ra hơi thở vô lại.
Tử Vĩ lười nhác khoanh tay, thần sắc lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
- Rốt cuộc anh tới đây làm gì?
Hoàng Tử Dực hơi nheo đôi mắt hẹp dài màu đỏ, che đi ý cười nơi đáy mắt, sau đó thản nhiên nói.
- Đương nhiên là tôi tới đòi nợ, trí nhớ em sao lại kém như thế em quên em nợ tôi một cái hôn lễ sao. Tiểu bảo bối, câu trả lời này em vừa lòng không?
Tử Vĩ câm nín. Vừa lòng không? Đương nhiên không vừa lòng. Tên này vẫn không quên thù xưa à? Thật sự muốn ăn đòn mà.
Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô liền mở miệng nói.
- Nếu anh muốn ôn lại chuyện cũ thì tôi không rảnh đâu. Tôi đi trước đây, còn có người chờ tôi.
Nói rồi Tử Vĩ xoay người rời đi.
Thấy thế, Hoàng Tử Dực không chút do dự tiến lên một bước chắn trước mặt Tử Vĩ, hoàn toàn không có ý định cho cô ra ngoài. Tử Vĩ đáy mắt toát ra một tia bất đắc dĩ.
- Được rồi sao em dễ giận như vậy chứ, chúng ta nói chuyện khác nhé.
Nói rồi, hắn rút trong túi ra ba phong thư y như nhau khua trước mặt cô.
- Không phải hôm nay em tới đây tìm chúng sao?
Tử Vĩ rút một phong thư mở ra xem bên trong là thiệp mời tham dự tiệc dự án Met, Tử Vĩ hơi nhướn mày nhìn Hoàng Tử Dực. Anh ta nhàn nhã rút tấm thư khỏi tay cô rồi xoay người đi tới ghế ngồi xuống. Tử Vĩ cũng lững thững đi theo sau, vừa đi vừa nói.
- Anh trộm nó từ khi nào thế?
Hoàng Tử Dực vắt chân, cánh tay tiêu sái khoác lên thành ghế.
- Người như tôi mà còn phải đi ăn trộm sao? Tôi muốn lấy ai dám cản chứ.
Nghe lời Hoàng Tử Dực nói Tử Vĩ chớp mắt hỏi.
- Anh lấy chúng đi rồi lát hội đấu giá lấy gì đấu đây?
Nghe vậy Hoàng Tử Dực liền bật cười nhìn cô, đại khái biết người trước mắt này sẽ không ầm ĩ đòi rời đi nữa mới yên tâm nhàn nhã nói.
- Mấy tấm thư trong hội đấu giá này không nhất định là thật nha, mấy phi vụ làm ăn lợi nhuận kếch xù thật thật giả giả ai đảm bảo được chứ. Cho nên em không để ý sao, người bên Giả Nghi từ khi vào đây đều không thấy bóng dáng. Đoán xem họ đi đâu?
Không nói cô cũng đoán được, hẳn là đi xác nhận xem tấm thư mời này bao phần là thật. Chỉ nhìn đến thủ đoạn, cũng đủ biết chủ nhân của hội đấu giá này nham hiểm đến cỡ nào.
Thấy Tử Vĩ toát ra thần sắc hiểu rõ, Hoàng Tử Dực nói tiếp.
- Đồ tốt cũng chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được, chỉ là đồ phàm tục. Dù sao đây cũng là thành ý của tôi, ba tấm thư này liền tặng cho em. Nhưng phải đồng ý với tôi một chuyện...
Nói rồi Hoàng Tử Dực dùng ánh mắt vô cùng mong chờ nhìn cô.- Chuyện gì?
Tử Vĩ lạnh giọng hỏi.
- Cho em hai tháng giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây, về Italy kết hôn với tôi.
Hoàng Tử Dực mỉm cười nói.
Giọng nói vừa kết thúc, Tử Vĩ không do dự vỗ vào gương mặt tuấn tú của Hoàng Tử Dực. Thật là không nhịn nổi nữa, cái tên này khiến cô cảm giác rất ngứa đòn.
Hoàng Tử Dực rõ ràng có thêt né tránh nhưng anh cố tình tùy ý cô đánh, trong lòng chắc cũng chỉ có cảm giác giống như được đánh yêu thôi.
Hoàng Tử Dực dùng tay xoa xoa má trái của mình, tâm tình vẫn rất tốt khẽ mỉnh cười.
- Em đang đánh yêu tôi đấy à?
- Vẫn chưa tỉnh sao? Có cần tôi tát thêm phát nữa cho tỉnh không?
Tử Vĩ cảm thấy Hoàng Tử Dực ngày càng vô sỉ, bị đánh còn vui vẻ như vậy, đầu óc thật không bình thường, có khuynh hướng thích bị ngược à. Mà đây cũng đâu phải lần đầu cô táng hắn mà hắn vẫn cười đâu trước đây cũng thế mà, cô quen rồi.
Thấy Tử Vĩ tức giận, Hoàng Tử Dực thôi không trêu đùa cô nữa bèn nói.
- Được rồi, không đùa em nữa.
Đối với người phụ nữ mình coi trọng, anh còn rất kiên nhẫn. Nói rồi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là thuộc hạ của hắn.
- Boss, bên Mạc gia đang tìm người rồi ạ.
Hoàng Tử Dực không vội đứng dậy mở cửa cho cô.
- Được rồi, thả em đấy. Hẹn gặp lại, bye bye.
Tử Vĩ không tính toán với Hoàng Tử Dực nữa trực tiếp rời đi. Hôm nay cô bình tĩnh như vậy bởi cô biết tên này hôm nay không có ý muốn bắt cô đi. Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, khóe môi Hoàng Tử Dực nhàn nhạt ý cười. Tên thuộc hạ bên cạnh đi theo Hoàng Tử Dực đã lâu, cũng biết đến sự tồn tại của Tử Vĩ liền thắc mắc.
- Boss, sao ngài không trực tiếp giữ Tử Vĩ tiểu thư lại?
Hoàng Tử Dực xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa nói.
- Lâu lâu mới có một tình địch vừa ý tôi. Thật muốn một lần cạnh tranh công bằng.
Đám thuộc hạ đoàn thể đen mặt trong đầu hiện lên một câu nói " có không giữ mất đừng tìm". Boss, anh cứ như vậy đáng đời Tử Vĩ tiểu thư không thích anh.