Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 64



Tử Vĩ bị đưa về phòng vô cùng ngoan ngoãn, Tử Thiên đóng cửa rồi khóa lại. Tử Thiên thuận thế đi tới ôm cô vào lòng, ngón tay như vô ý đùa bỡn lọn tóc trước ngực cô, thỉnh thoảng lại chạm vào da cô, còn có hương sữa tắm dịu nhẹ cứ vây lấy cô, dụ dỗ.

- Khuya rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.

Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, bàn tay cũng bắt đầu không an phận, vuốt ve khắp nơi lộ ra ý đồ đen tối.

Cơ thể Tử Vĩ khẽ run lên, muốn cựa quậy nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Tử Vĩ thở hổn hển, khẽ cắn môi nói.

- Khuya cái gì chứ, mới năm giờ chiều.

Người đàn ông phía sau ôm cô lại càng chặt như thêt muốn đem cô nhập vào cơ thể mình. Khuân mặt anh tuấn áp lên tai cô, chóp mũi vùi vào làn tóc thơm hương, hơi thở nặng nề thổi qua khiến cô không khỏi run rẩy.

- Tử Vĩ, anh nhớ em lắm.

Tiếng nói lộ vẻ khàn khàn, cùng bàn tay không thể khống chế luồn vào trong váy chạm lên da thịt cô và hơi thở bên tai ngày càng nặng nhọc.

Được rồi cô thừa nhận, cô rất nhớ anh vô cùng nhớ anh và cơ thể cô cũng vậy. Tử Vĩ ngẩng đầu lên, xoay qua hôn nhẹ lên môi anh.

- Em cũng nhớ anh.

Nghe thấy lời cô nói trong lòng Tử Thiên như có một làn nước ấm chảy qua, xoay người cô lại anh cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi thơm mọng khẽ cắn mút.

- Ưm...

Khóe môi Tử Vĩ phát ra tiếng rên rỉ, ngay sau đó cô bị anh trực tiếp ôm lên đi tới đặt cô lên chiếc giường to lớn. Tử Thiên cúi người xuống, từ từ tiến sát vào mặt cô khẽ hôn nhẹ lên mắt rồi di chuyển tới chóp mũi, nhẹ nhàng như đang nâng niu báu vật. Cả thân mình cô mềm mại, tản ra hương hoa, đôi mắt Tử Thiên tối sầm lại. Anh nâng khuân mặt cô lên, cúi xuống bắt lấy hai cánh môi đỏ bừng, đầu lưỡi linh hoạt không chút khách khí mà đi vào thăm dò. Trong phút chốc hơi thở giao hòa, khiến cô không khỏi chấn động. Hơi thở bá đạo vây lấy đầu lưỡi cô đảo qua đảo lại khiến thần trí cô bay đi hết, theo bản năng vòng tay qua cổ anh, luồn tay qua từng sợi tóc mềm mượt của anh. Cô cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ đang áp lên lưng cô, chóp mũi cũng tràn ngập mùi hương nam tính thuộc về riêng anh, tao nhã đến mê người, khiến người khác say mê.

Tử Thiên ôm lấy eo cô cọ sát vào cự long đang sưng to của mình, giam cả người cô vào phạm vi chỉ thuộc về bản thân mình, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm như thôi miên:

- Tử Vĩ, em là của anh, của riêng anh thôi. Người đàn ông quan trọng nhất trong đời em chỉ có thể là anh thôi.

Lời nói chắc chắn tràn ngập bá đạo khiến cô rung động mãnh liệt, hàng mi Tử Vĩ run nhẹ mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa nóng của anh. Khuân mặt nhỏ nhắn của cô trở nên ửng hồng bởi sự ngượng ngùng.

Tử Thiên hài lòng cong môi cười, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve gương mật nhỏ nhắn đang đỏ bừng lên, yêu thương đặt lên mặt cô vô số nụ hôn vụn vặt mà thâm tình.

Sâu thẳm trong lòng Tử Vĩ chợt dâng lên một ý niệm, ý niệm không bao giờ muốn rời xa anh. Thân thể nhỏ bé cuấn lấy thân thể anh càng thêm mê người, khiến anh đắm chìm quên mất cả bản thân mình.

Tâm tình Tử Thiên như muốn tan chảy, dịu dàng gọi tên cô, bàn tay nhỏ bé của cô cũng gắt gao nắm chặt áo anh. Đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình chăm chú nhìn cô, khiến cô không cách nào kháng cự, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong thân thể anh.

Ngón tay anh thon dài vuốt nhẹ cánh môi cô rồi di chuyển đến vị trí trái tim cô. Tiếng trầm thấp vang lên.

- Nơi này... thật giống với anh. Đập thật nhanh.

Cả người cô bị ôm chặt, ngón tay đang dừng trên ngực trái cô đang cố tình chui vào trong xoa nắn, kéo cổ váy cô xuống thấp lộ ra đôi bồng đào căng tròn, trắng tuyết, bàn tay anh lới lỏng chướng nfaij vật cuối cùng làm bộ ngực cô như ẩn như hiện nụ anh đào. Hai bầu ngực phập phồng cùng nhịp thở, hai nụ hoa hồng hồng diễm lệ vô cùng. Tử Thiên nhẹ nhàng cúi xuống ngậm lấy một nụ hoa, khi thì gặm cắn khi thì liếm mút, bàn tay bên kia không chịu yếu thế vuốt ve một nụ hoa còn lại.

- A...ưm...

Tử Vĩ không tự chủ được thở mạnh ra một hơi. Cảm giác kích thích khác nhau hai bên ngược khiến lý trí cô phiêu đãng đi đâu mất.

- Ưm...

Trong lúc mơ màng cô cảm nhận được bàn tay anh trượt xuống kéo làn váy lụa mỏng của cô ra, để lộ làn da trắng ngần. Cô không nhịn được cựa quậy người, không biết rằng hành động của mình làm bộ ngực đầy đặn cọ xát vào ngực anh khiến dục hỏa của anh càng bùng lên mãnh liệt.

- Tử Vĩ em đẹp quá...Không đợi cô đáp lại, tay anh lại như rắn linh hoạt trực tiếp thăm dò vào giữa hai chân cô.

Hoa nhỏ đã sớm ẩm ướt không ngừng rỉ ra nước. Tử Thiên khẽ vuốt ve hai cánh hoa rồi đưa một ngón tay vào. Toàn thân cô co thắt lại đem ngón tay anh mút chặt, cố nén cảm giác muốn điên cuồng động thân, mặc cho bên dưới anh đã sưng to đến khó chịu.

Chất dịch ấm áp thấm ướt ngón tay Tử Thiên khiến cho anh thỏa thích ra vào. Ngón tay tà ác của anh nhẹ nhàng ma sát, khiến Tử Vĩ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, thở dốc, thoải mái. Trong cơ thể cô không tự chủ được dâng lên cảm giác trống rỗng, muốn được lấy đầy.

- A...a...a. Ưm, Tử Thiên... em muốn...a

Dáng vẻ mê người này của cô càng khiến anh không kìm chế được lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô. Ngon tay anh đâm sâu hơn, huyệt nhỏ tiết dịch càng nhiều ướt đẫm một mảng ga giường, cơ thể cô run rẩy từng hồi, khiến anh càng thêm khó khống chế. Đầu lưỡi của anh quấn lấy phần lưỡi đinh hương của cô, ngón tay thon dài lần nữa mãnh liệt đè ép tới.

- A...

Thân thể Tử Vĩ hơi cong lên run rẩy từng hồi rồi co rút lại, miệng nhỏ bật ra những âm thanh kiều mị, đôi mắt đẹp mê man ngấn nước.

- Thiên... em khó chịu quá... muốn em đi...

- Tiểu yêu tinh này...

Cảm thấy bàn tay mình bị nhiệt tình của cô thấm ướt, anh nở nụ cười tà mị, cúi xuống khẽ liếm cánh môi sưng đỏ, trong lòng ánh lên thảo mãn cực độ. Anh không chút do dự cúi xuống hôn lên hoa viên bí mật của cô, hơi thở nóng rực đảo qua nơi non mềm giữa hai chân, khiến cô không kìm được nức nở thành tiếng. Đôi môi mỏng của anh càng lúc càng càn quấy, vươn lưỡi bịt kín lỗ nhỏ ngăn không cho dịch chảy ra. Tử Vĩ khó chịu, bên dưới như có hàng trăm con kiến bò qua.

- Đừng như vậy.

Tử Vĩ thở dốc, vô thức vặn vẹo thân thể mềm mại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đệm giường.

- Tử Vĩ, em ngọt quá.

Tử Thiên say mê nhìn cô, giọng khàn khàn trêu đùa, cánh môi mỏng bị dịch thấm ướt khiến cho gương mặt anh tuấn của anh lúc này thêm phần tà mị.

Tử Vĩ chưa kịp nói gì thì môi đã bị môi ướt át nóng rực của anh bao lấy, đem hương vị ngọt ngào kia tiến vào trong miệng cô.- Có thích không?

Hơi rời đi môi cô, anh hỏi, nét tà mị cũng thu bớt lại trở nên nhu tình như nước, anh cười nhẹ, cố ý dụ dỗ.

- Thích.

Đầu óc Tử Vĩ hoàn toàn trống rỗng, thốt ra theo bản năng.

Tử Thiên dâng lên nụ cười thỏa mãn, lửa nóng dưới thân không ngừng gào thét. Mạc Tử Thiên nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, đem lửa nóng hoàn toàn phóng thích.

Đôi mắt Tử Vĩ nhìn động tác của anh không rời, cơ thể mê người của anh hoàn toàn trần trụi trước mắt cô. Tử Vĩ vô thức vươn tay chạm nhẹ vào cự long đang dựng đứng khẽ vuốt ve.

Tay cô mang theo hơi lạnh chạm vào cự long nóng bỏng khiến anh thỏa mãn rùng mình một cái thở hắt ra. Đem tay cô bao trọn lấy nó lên xuống. Cự long trong tay cô ngày càng to lớn, ngày càng cương cứng nóng rát. Thi thoảng cô hơi dùng lực bóp nhẹ khiến anh kìm không được rỉ ra chất dịch màu trắng. Tử Thiên hạ người xuống thấp để cự long nóng bỏng đặt vào nơi mềm mại của cô lên xuống chà xát, trêu đùa hoa tâm. Mỗi lần đầu long cự chạm vào hạt nhỏ cơ thể Tử Vĩ đều run lên, tiết ra dịch thấm ướt cả côn th*t. Tay Tử Vĩ sớm không cầm nổi cự long nữa, phía dưới cô bị trêu chọc mãi, cô càng khó chịu, mấy lần muốn cầm côn th*t nhét vào trong mình. Tử Thiên nhận ra hành động của cô liền túm lấy cổ tay cô kéo lên đỉnh đầu, tiếng cười trầm thấp vang lên.

- Chờ đã, không cho em sớm đâu... ai bảo em dám giấu anh chạy đi tìm nguy hiểm hả?

Tử Vĩ hai mắt rớm nước, giọng nói hơi khàn uất ức nói.

- Đừng không cho em mà... của anh lớn lắm, em thích lắm... em thấy anh bận mà... Ưm... em sai rồi, lần sau em nói cho anh mà, em không làm chuyện nguy hiểm nữa... anh cho em đi.

Tử Thiên nghe cô nức nở sắp không kìm chế nổi mình, cố lấy hết dũng khí còn sót lại trêu đùa cô.

- Nói anh nghe, cho em cái gì cơ?

Tử Vĩ hai chân quấn lấy eo anh, vội vàng nói.

- Cho em côn th*t... cho côn th*t vào trong em đi...

- Được, nghe theo em hết.

Vừa dứt lời, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn áp xuống mạnh mẹ dùng sức tiếp tới.

- A... thoải mái quá...thật lớn.

Tử Vĩ cuối cùng cũng được lấp đầy, thích thú kêu lên, ngửa đầu rên rỉ.

- A...em nhỏ quá, mút thật chặt.

Tử Thiên vùi mình vào sâu trong cơ thể cô. Đối với anh mà nói, thân thể cô quá mức nhỏ bé, ấm áp vây lấy côn th*t khiến anh mê muội, Tử Thiên thở ra một hơi thoải mái. Bên trong cô vừa ấm lại vừa mềm, vách tường thịt non nớt dùng sức bao bọc lấy côn th*t thật chặt. Mạc Tử Thiên không ngừng tăng tốc độ, rút ra đam vào, mỗi lần đều sâu hơn một chút.

Tử Vĩ vặn vẹo bên dưới, cặp nhũ đầy đặn không ngừng rung lắc theo nhịp của anh, Tử Thiên đưa tay ra bắt lấy chúng, xoa nắn.

- Tử Vĩ, em mút anh thật chặt... thật giỏi.

Đột nhiên anh rút ra sau đó mạnh mẽ cắm lại vào nơi sâu nhất, bắn dòng dịch nóng hổi vào trong cơ thể cô.

- A... Trướng quá... sâu quá...Ừm...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv