Lần này Sở Tịnh Hải đưa vợ mình đi du lịch ở Colmar. Colmar nằm ở Đông Bắc nước Pháp thuộc vùng Alsace. Tuy là tháng 6 nhưng nhiệt độ ở đây vẫn luôn mát mẻ. Hiện tại đã hơn 10 giờ đêm vậy mà trên bầu trời vẫn còn hửng sáng, lưu luyến chút ánh sáng cuối ngày.
Trong khách sạn, hai người mới vừa đáp máy bay xuống hiện tại vẫn còn chênh lệch múi giờ, vô cùng mệt mỏi. Đang nằm nghỉ điện thoại Sở Tịnh Hải đột nhiên reo vang. Sở Tịnh Hải vừa chìm vào giấc ngủ liền bị chuông điện thoại đánh thức, khó chịu nhíu mày nhổm người dậy. Khẽ quay sang nhìn vợ mình xem ra không bị đánh thức mới yên tâm với lấy chiếc điện thoại bên cạnh nhận máy.
- Có chuyện gì? Tôi đã nói khi nào nhận hàng, thời gian sẽ báo cho ông cơ mà. Không cần làm phiền tôi nhiều như thế.
- Không... ông chủ Sở, tôi không gọi ngài vì chuyện đó đâu ạ... mà là... lô hàng lần này tôi không cách nào sản xuất được nữa ạ.
Người đàn ông bên kia giọng nói vô cùng hốt hoảng, lo lắng. Nếu có Tử Vĩ hoặc người Mạc gia ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông đang khép nép này chính là người quản lí mảnh đất hoa anh túc đó.
Sở Tịnh Hải nghe xong không khỏi tức giận, lập tức vén chăn đứng dậy đi ra ban công, rít từng chữ.
- Ông nói cái gì? Tại sao đột nhiên không sản xuất nữa?
Người quản lí nghe giọng của Sở Tịnh Hải chân tay liền run lên.
- Ông chủ Sở, không phải tôi không muốn sản xuất tiếp, mà là bên Mạc gia đã động tới chỗ tôi rồi. Đến một phân đất tôi còn không lấy được thì làm sao có thể làm tiếp đây chứ.
Sở Tịnh Hải nghe đến Mạc gia tay liền nắm thành quyền.
- Ông bao năm nay vẫn hoạt động cẩn thận, Mạc sẽ sao lại đột nhiên sờ gáy ông như thế?
- Ông chủ, tuy mảnh đất này đã rơi vào tầm ngắm của Mạc gia đã lâu nhưng lần này có chuyển biến khác ạ.
Sở Tịnh Hải trầm ngâm hồi lâu, yên lặng nghe gã quản lí nói tiếp.
- Lần này đi cùng Mạc gia còn có một người con gái, tôi nghe nói đó là người phụ nữ của hắn, xem ra cũng rất có uy quyền. Mảnh đất này vì một câu nói của ả mà không bị phá đi, tiếp tục gieo trồng hoa anh túc. Nhưng mà tôi hiện tại khômg thể làm gì, mảnh đất đó hiện tại là cô ta quản lí... Ngài nói xem, nếu như chúng ta mua chuộc được cô ta thì tốt biết bao nhiêu.
Sở Tịnh Hải suy tính trong lòng chợt mỉm cười.
- Không ngờ Mạc Tử Thiên lại có ngày hôm nay, lộ ra một sơ hở lớn như vậy... Về phía người phụ nữ kia xem ra dã tâm thật lớn.
Gã quản lí nghe được mưu kế mình bày ra được Sở Tịnh Hải công nhận liền vui mừng.
- Ông chủ Sở anh minh, chỗ tôi có ảnh. Tôi gửi cho ngài xem.
Nghe xong, Sở Tịnh Hải liền nhận được tin nhắn hình ảnh. Phút chốc ông chợt giật mình.
Người phụ nữ trong ảnh vô cùng quen thuộc. Bảy phần giống với hai vợ chồng người anh hai của ông. Lục trong ký ức, năm đó ông tận mắt nhìn thấy xác vợ chồng anh hai nằm trên đống thi thể người trong phòng nghiên cứu. Duy chỉ xác của đứa cháu gái là không thấy, ông còn cho rằng đứa trẻ đó dù còn sống cũng không qua nổi. Nhưng hôm nay khi thấy hình ảnh đó không khỏi khiến ông suy nghĩ. Cuộc gọi đã ngắt từ lâu, Sở Tịnh Hải nắm chặt điện thoại trong tay tới mức chỗ trắng chỗ hồng.
Sở phu nhân trở mình định ôm lấy ông xã nhưng trên giường đã lạnh liền tỉnh dậy tìm ông. Thấy Sở Tịnh Hải đứng mãi ngoài ban công, bà không nhịn được bước tới ông từ phía sau.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
- Muộn rồi, mau đi ngủ, đừng đứng bên ngoài gió, ông bị cảm thì phải làm sao.
Nghe giọng vợ mình, Sở Tịnh Hải mới thoáng tỉnh lại. Trong lòng rối thành một đoàn.
- Đi thôi, đi ngủ.
Vào trong phòng liền nhớ tới hồi sáng ở sân bay, vợ ông cũng từng nói có người nhìn giống chị dâu. Sở Tịnh Hải càng không yên tâm, vội gọi một cuộc điện thoại kêu người điều tra Tử Vĩ.
Lúc này ở Mạc gia, Tử Vỹ vẫn chìm đắm trong đống rau củ quả vui thích nhảy nhót hết từ trong phòng bếp đến ra ngoài phòng khách. Tử Thiên cũng bất lực lắm nhìn quản gia cùng người làm nhà mình chạy theo cô đến chóng cả mặt đành đi tới ôm cô mang lên tầng, lập tức cách li với khu thực phẩm. Không để cô loi choi như thế nữa, quản gia cùng người làm nhìn một màn như vậy cũng chỉ biết bật cười. Từ khi có Tử Vĩ chuyển vào đây trong nhà mới thật giống không khí gia đình, như vậy thậy tốt.
Bị Tử Thiên ôm lên tầng Tử Vĩ vẫn còn lưu luyến đống đồ bên dưới, cô còn chưa kịp nghĩ sẽ làm món gì cơ mà. Ôm lấy cổ Tử Thiên, Tử Vĩ than vãn:
- Ông nội gửi nhiều đồ như vậy, hôm nay anh muốn ăn món gì? Nhiều hoa quả ăn không hết thì phí lắm, hay mai em làm bánh ngọt cho anh ăn nhé?...
Tử Thiên cúi xuống nhìn đôi môi nhỏ hồng cứ mấy máy thổi hơi lên cổ anh, đột nhiên bản thân cũng không kìm nổi nữa liền cúi xuống gặm lấy môi Tử Vĩ. Chưa kịp nói hết, những lời kia đều bị anh chặn lại. Tử Thiên ngậm lấy cánh môi mềm mút nhẹ, nụ hôn dè dặt như thăm dò khiến Tử Thiên không nhẫn lại được nữa, lập tức đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của cô, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi thơm ngọt, nụ hôn kéo dài mãi không ngừng, anh cảm tưởng hôn thế nào cũng không đủ. Tử Vĩ thở gấp bàn tay vội nắm chặt áo Tử Thiên, bàn tay anh nóng bỏng như lửa ôm siết lấy cô, như muốn đem cô hòa vào trong thân thế. Cho đến khi cô không thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông cô ra. Sau một hồi dây dưa, cô càng thêm quyến rũ mê hoặc khiến anh không thể chống đỡ. Tử thiên trầm tư không ngờ năng lực kiềm chế của anh đối với cô ngày càng kém rồi, anh buồn bực cắn nhẹ đôi môi mềm mại của cô một cái:
- Em cứ như thế này bảo anh biết phải làm sao.
Tử Vĩ uất ức, sờ cánh môi bị anh cắn đến sưng đỏ.
- Em như nào? Không phải là anh lưu manh à? Suốt ngày chỉ biết ăn đậu hũ của em thôi... mà em nhận ra nhé, từ ngày anh ăn được em là suốt ngày anh giở trò lưu manh với em thôi đấy.
Tử Thiên chợt cười gian sảo kéo cô vào lòng.
- Em không biết em là độc à, anh ăn đến nghiện rồi... không bỏ được.
Nói rồi lại cúi xuống vùi đầu vào cổ cô cắn mút. Tử Vĩ bị hành động của anh làm cho giật mình, không ngừng ngọ nguậy.
- Nào, bỏ em ra... anh cầm tinh con chó hả. Ngày nào cũng cắn em. A... đau... nào.
Loạn thành một đoàn, điện thoại của Tử Vĩ đột nhiên reo lên. Tử Vĩ thành công tách Tử Thiên ra không cho anh giở trò bậy bạ nữa đi tới nhận điện thoại. Tử Thiên không cam lòng đành trở thành cái đuôi của cô, nhất quyết ôm cô thì mới chịu để yên để cô nghe máy, Tử Vĩ bất lực cam chịu.
- Châu Dương à, có chuyện gì?
Bên kia vang lên tiếng đánh máy, Châu Dương nghe thấy Tử Vĩ nhận máy liền trả lời.
- Chị, em vừa mới tìm thấy tung tích của tổ chức Truy Tìm lần này nó ở gần chỗ chị đấy.
Tử Vĩ nghe xong liền nở nụ cười.
- Được, cậu vất vả rồi, gửi định vị cho chị.
Tổ chức Truy Tìm thực ra cũng chả phải tổ chức gì chỉ là mọi người ngầm hiểu với nhau đó là một đường dây mạng lưới thông tin dày đặc, không chịu bất cứ một giằng buộc của luật lệ nào. Lấy giao dịch ra trao đổi có qua có lại, thông tin được bảo mật vô cùng kín kẽ, muốn tra cũng không tra nổi vì mạng lưới này hoạt động vô cùng phức tạp.
Tử Vĩ nhìn định vị trên màn hình, thở hắt ra một hơi.
- Cuối cùng cũng có tiến triển rồi.
Tử Thiên ôm cô vào lòng, khẽ vuốt tóc cô.
- Em đang tìm gì à? Anh giúp gì được không?
Tử Vĩ ôm cổ anh, khẽ nói.
- Mẹ em, lúc còn trong tổ chức, em vô tình biết được mẹ còn sống nên vẫn luôn tìm bà tới tận bây giờ. Chỉ là lâu như vậy liệu mẹ có còn nhận ra em không?
Nghe cô nói trong lòng Tử Thiên liền dâng lên một cỗ bi thương, ôm chặt cô hơn để cô dựa vào mình. Anh cảm nhận được cô yêu quý gia đình tới cỡ nào.
- Nhất định sẽ nhận ra mà. Anh cùng em tìm, Tử Vĩ chúng ta tìm được mẹ rồi. Để bà chứng kiến chúng ta kết hôn được không?
Tử Vĩ bị lời anh nói làm cho cảm động, cảm giác đau thương trong lòng cũng bị xua đi.
- Aiza, đột nhiên em muốn gả cho anh luôn quá.
Tử Thiên nghe cô nói xong chợt cứng đờ người, hào hứng.
- Được, anh lập tức đi sắp xếp, chúng ta lập tức đăng ký kết hôn. Nhanh như vậy hay chúng ta cứ làm đám cưới luôn rồi mau chóng sinh ra một tiểu Thiên. Nếu như tìm thấy mẹ mà không kịp chứng kiến đám cưới thì cho bà chứng kiến tiệc thôi nôi luôn được không?
Tử Vĩ bị anh nói dọa cho sợ luôn, chưa gì đã tính xa như thế, cô không khỏi đỏ mặt. Trượt khỏi người anh, bò ra mép giường.
- Ai nói muốn sinh con cho anh. Đi ra chỗ khác, tìm được mẹ em rồi tính nhá. Em phải để bà thấy em trên lễ đường, ai cho anh đốt cháy giai đoạn như vậy.
Tử Thiên thấy cô trượt khỏi lòng mình liền nhanh tay bắt lấy eo cô kéo lại, nói vào tai cô.
- Em không sinh con cho anh thì sinh cho ai. Ông nội đang mong có chắt kìa. Chúng ta sinh một đứa chơi trước rồi cưới cũng được, anh không ngại.
Tử Vĩ bị nhột không ngừng cố giãy ra nhưng càng bị anh kìm lại.
- A... anh lại lưu manh. Nào, nhột quá... đừng. Anh đen tối vừa thôi... a... đừng cù em. Em sai rồi, đừng cù em...
Tử Vĩ bị anh cù, đầu tóc xõa tung trên giường, quần áo xốc xếch. Tử Thiên lật người lại, đè lên cô một tay giữ chặt hai tay cô lên đầu, một tay giữ lấy cái eo đang không ngừng vặn vẹo lúc có lúc không chạm vào phía dưới của anh, làm nó bắt đầu trở nên căng cứng. Tử Thiên cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô xem như trừng phạt, giọng khàn khàn.
- Đùa em thôi, đợi lúc cưới em về em có sinh cho anh mười đứa anh cũng không chê ít đâu.
Tử Vĩ bị anh cắn không khỏi xấu hổ.
- Anh xem em là cái máy đẻ hả? Còn muốn sinh cho anh hẳn một đội bóng.
Tử Thiên gài được Tử Vĩ liền bật cười.
- À, hóa ra em muốn sinh hẳn một đội bóng. Xem ra anh phải hoạt động chăm chỉ lắm đây. Đúng rồi, anh còn muốn vài tiểu công chúa nữa.
Tử Vĩ mặt đỏ lên, khẽ quay đi không dám nhìn anh.
- Đồ gian thương, em không đẻ nhiều như thế.
- A, vậy là em muốn sinh à. Được thôi, chúng ta mau tạo người thôi nếu khônh sẽ không đủ mất.
- Anh đen tối thế.
- Đen chỗ nào chứ, đây là một việc hết sức thiêng liêng.
- Quá trình rất đen anh hiểu không?
Trời ơi càng nói cô như càng nhảy vào hố mà anh đào vậy. Từ khi nào mà anh trở nên vô lại thế này.