Xuân về hoa nở, họ Tô nào đó tiếp tục buồn bực, đây đã là ngày thứ một trăm rồi.
Ngày hôm đó boss Phú Hắc đưa đồng chí Tô Tố đi khảo sát tình hình, thuận tiện nhằm bồi đắp càm tình giữa hai người.
Bên bờ hồ Nguyệt Nha, “Tố, gả cho anh nhé?” Phú Hắc quỳ một gối xuống, vô cùng tao nhã lịch thiệp.
Tô Tố siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, tức giận “Không thể tha thứ, không thể tha thứ được.”
… Boss tức giận đến mức nổi gân xanh, đứng dậy nói “Vậy được, ngày mai anh sẽ đăng báo xin lỗi em, vì chuyện ở ga tàu…”
… Họ Tô nổi điên, thật không ngờ anh ta dám phơi bày chuyện riêng tư của mình, nhà tư bản đúng là tên gian ác mà!!!
Cô tiếp tục im lặng, “Trừ phi anh ôm tôi xoay tròn ba mươi vòng thì tôi sẽ đồng ý.” Đồng chí Tô Tố nhượng bộ.
Phú Hắc mỉm cười ôm lấy eo Tô Tố bắt đầu xoay tròn.
Vòng thứ mười, bộp một tiếng, một chiếc giày da bay vào trong hồ. TôTố khóc ròng, 360 tệ ơi là 360 tệ, một chiếc giày 180 tệ đó.
Vòng thứ hai mươi, Phú Hắc nghiến răng nghiến lợi: “Tô Tố, gần đây em nặng thêm bao nhiêu cân vậy? Nói thực đi.”
Họ Tô im lặng, thật ra nặng hơn trước rất nhiều rất nhiều.
Còn chưa hết ba mươi vòng boss đã sụp đổ, miệng mỉm cười, hết sức đẹp trai “Tố à, xin lỗi em.”
Hả? Vì sao lại xin lỗi??? Họ Tô nào đó thấy khó hiểu.
Vèo một cái, Tô Tố bay khỏi mặt đất, trong không trung vẫn khôngngừng vang lên tiếng gào thét “Không thể tha thứ, không thể tha thứđược…”
Chạm đất một cách hoành tráng, mặt thì úp xuống đất, họ Tô nước mắt giàn giụa “Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.”
Vậy nên, quá trình theo đuổi tình yêu của đồng chí Phú Hắc cứ thế kéo dài vô hạn vô hạn…