gủ đến nửa đêm, họ Tô nào đó bỗng thấy buồn đi tiểu.Nhún người nhảy lên, một chân đạp xuống, tiếng hét thảm liền vang lên không dứt. Đồng chí Tô Tố coi như không biết, tiếp tục nhảy khỏi giường mò tìm nhà vệ sinh.
Phú Hắc tức giận ngồi dậy, ôm bụng gào thét: “Tô Tố, sao cô dám dẫm lên bụng tôi.”
Họ Tô nào đó đang lượn khắp mọi ngõ ngách, nhắm mắt tìm nhà vệ sinhcũng hét lên: “Mẹ nó, anh quả nhiên là mở công ty nhập khẩu, toilet ởchỗ nào chứ???”
… Phú Hắc im lặng nhảy khỏi giường, lặng lẽ chỉ về hướng nhà vệ sinh.
Tô Tố hết sức phấn chấn, vừa đi vừa cởi quần, cửa phòng toilet mở rộng, tí tách tí tách, thật sung sướng biết bao.
Rửa tay xong, đồng chí Tô Tố cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn thấy sắc mặt đồng chí Phú Hắc từ trắngchuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển xanh, thay đổi như chong chóng, đột nhiênhọ Tô mở miệng hét lớn, hai tay ôm mặt: “Sếp à, cái này có tính là tăngca không, liệu có lương tăng ca không?” Mẹ nó, lỗ lớn rồi, cô khóc ròng, tam bồi giờ đến cả lên giường cùng nữa. Sau đó cúi đầu nhìn quần áo,còn may gian tình vẫn chưa xảy ra.
Khuôn mặt không chút biểu cảm, boss siết chặt tay, nổi khùng “Tiền ởtrừ vào tiền lương của cô, tính theo giá khách sạn năm sao” rồi quayngười đi ngủ.
… Tô Tố nước mắt giàn giụa, nắm chặt tay, sếp à, anh không được bóc lột quần chúng lao khổ như vậy chứ.
Mắng thầm cũng chỉ là mắng thầm, đồng chí Tô Tố nhìn nhìn chiếcgiường lớn, phí ở lại cũng đã giao rồi, mẹ nó, lại còn là năm sao nữa.Ngủ cũng đã ngủ rồi, giờ mà không ngủ sau này sẽ hối hận, vì vậy nhấtđịnh phải ngủ. Ừm ừm ừm, cô gật đầu, không thể YY boss được vậy thì chỉcó thể tiếp tục ngủ bù.
Cởi giầy trèo lên giường, bò qua người Phú Hắc. Họ Tô làm lơ ánh mắtkinh ngạc của anh ta, giống như bị mộng du lật chăn ra rồi chui vào.
Ngáp, nghiến răng, trằn trọc thao thức, Tô Tố tiếp tục mỉm cười phát ra âm thanh đáng sợ khiến boss mất ngủ cả đêm.
Đồng chí Tô ngủ thẳng một mạch đến khi trời sáng. Boss Phú Hắc thì hai vành mắt đen thui, tinh thần uể oải, động tác chậm chạp.
Không gian yên tĩnh, họ Tô nào đó túm lấy quần áo, im lặng không phát ra âm thanh nào.
Lâu sau, … khóe miệng nhếch nhếch, Tô Tố muốn nói lại thôi: “Sếp à, thật ra, cái đó…”
Nhìn họ Tô với ánh mắt tức giận, đồng chí Phú Hắc quay người, sắc mặt tái xanh run giọng nói: “Không cho phép cô nói chuyện.”
… Đồng chí Tô Tố im lặng, thật ra, sếp à, anh nhét nhầm tất của tôivào trong tay áo anh rồi. Phát ra âm thanh đau đớn, họ Tô nhìn hai chântrống không liền rơi nước mắt, mẹ nó, không nói thì không nói, cùng lắmlà chân không đi giầy, hừ.