Theo thói quen tán dóc thường ngày, Tô Tố lại mở MSN, chỉ thị củaBạch cốt tinh đã sớm hiện ra: “Tô, nhớ nói chuyện với tiên sinh Stevencho tốt vào, nhân tiện phải tuyên truyền kĩ càng về tinh túy của cuộchọp hôm nay đấy!”
Vâng, vâng, vâng, gật đầu, tinh túy của hội nghị à, lí luận về ngựagiống à, thật là không dễ dàng mà, cần phải phát huy thật tốt, tinhthần Tô Tố sôi sục.
“Cô Tô, bình thường thì cô thích làm gì?
“ Ăn uống, ngủ nghỉ và đếm tiền!” Còn đi xem mắt nữa, nhưng cái này là đời tư, không thể tiết lộ được.
Trầm mặc rất lâu, ava của Steven đã chuyển từ một đống bánh bao sang một đống tiền.
“Đúng rồi, công ty chúng tôi đã thống nhất cách giải quyết vấn đề rồi.”
“ Là gì vậy?”
“Tôi sẽ sửa lại lỗi biểu đạt của mấy hôm trước!” Tô Tố nghiêm túc nói.
“Được, cô nói đi.”
“Liên Vị giống như nhà tôi, ông chủ là người tôi theo đuổi.” Đây làbản mới ra, phải tuyên truyền đúng chỗ, ừm ừm ừm, Tô Tố vừa đánh máy vừa cười thầm, này thì tinh túy của công ty này!
…… “Cái gì được gọi là thống nhất cách giải quyết vấn đề?” Sau một lúc lâu, đối phương hỏi lại.
“Có nghĩa là……, tiên sinh Steven, tôi sẽ nói nếu anh không cho người ở trong công ty chúng tôi biết chuyện này.”
“Được, phê chuẩn.”
“Đó chính là: toàn nhân viên dù là nam hay nữ, bất chấp qui định cứng nhắc của cấp cao, đều phải coi sếp tổng là đối tượng theo đuổi củamình.”
Tô Tố lại nhìn trước ngó sau vì sợ đông nghiệp trong công ty thấyđược : “Sếp tổng thật là trâu, ăn cả nam lẫn nữ, cả Liên Vị đều là nguồn dự trữ của sếp.” Lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn đượcmà gõ ra châm ngôn mười bốn chữ của mình: “Tổng giám đốc Phú là ngựagiống, Liên Vị là hậu cung to lớn.”
Sau khi trầm mặc lúc lâu, ava đột nhiên tắt ngúm, đối phương đã out mất rồi.
Thật bất lịch sự, không chào hỏi gì mà đã out rồi, bồm bộp, Tô Tố tức giận, cũng thoát MSN.