Vội vàng ngồi xuống, họ Thúy nào đó vẫn rất dịu dàng: “Cung tiên sinh, anh có muốn ăn thêm bánh ngọt không?”
“Cảm ơn, Thúy tiểu thư, cô cứ ăn đi.” Cử chỉ của anh ta vô cùng nhã nhặn lịch sự.
Hả? Không ngờ Thúy Ti lại ngồi nghiêm chỉnh như vậy, cách ăn nói lạicòn tinh tế, không hề khoe khoang, lại không quá mạnh mẽ. Điều quantrọng nhất là người đàn ông này khi xem mắt không hề yêu cầu tiền aingười nấy trả. Vì sao người đàn ông tốt như thế này Thúy Ti lại để dànhcho bản thân cơ chứ? Trái tim Tô Tố chảy máu, con nhỏ này thật là khôngcoi trọng nghĩa khí chút nào hết.
Ai đó vừa đau khổ vừa buồn bã, rất nhanh cái khối oán khí này liền ảnh hưởng đến hai người đang ngọt ngào nào đó.
Thúy Ti quay lại nhìn, thất thanh hét lên: “ Tô, cậu… cậu… cậu… cậu…” , cảm giác như có một khối không khí đang nghẹn lại trong cổ không thểthoát ra được.
Tô Tố sờ mặt, chuyện gì vậy nhỉ?
Lập tức nắm lấy tay Tô Tố, Thúy Ti kích động một cách khó hiểu: “Cách trang điểm này quá cool, lần sau nhớ làm cho tớ đấy.”
Phía đối diện, người họ Cung nào đó cười lễ độ, ngón tay khẽ nhấclên, gõ nhẹ lên nắp của tách trà, “Tô tiểu thư rất giống một người”.
“Cái nào cơ?”
Shin cậu bé bút chì? Hay là Lee Byung Hun? Một tên giặc Oa hay mộtcây gậy Cao ly? Dù giống ai đi chăng nữa thì cũng chẳng vinh dự gì.
“Chu Dung Cơ” Cung tiên sinh gật đầu “Nếu trọc 1 chút sẽ càng giống hơn.”
May mắn còn là hàng quốc nội, trí tưởng tượng của anh ta thật khácthường, Tô Tố chấn động than thở, ngay lập tức cảm thán một hồi.
“Tô tiểu thư trông rất quen.” Cung tiên sinh hiền hòa cười.
Ừm, gật đầu, chính là đồng chí Chu, mới vừa nói xong đây mà, Tô Tốthan nhẹ, nhất định phải khiêm tốn chút, làm tốt vai trò đạo cụ? Nếu lại tiếp tục, vũ trụ nhỏ của Thúy Ti sẽ bùng nổ mất, bữa tiệc xem mắt nàycô sẽ phải tự móc túi ra trả.
“Thật sự rất quen mắt, chắc chắn trước đây tôi đã gặp qua cô rồi.”
Mẹ nó, thật là không biết sống chết, Tô Tố liếc nhìn Thúy Ti. Họ Thúy nào đó cả khuôn mặt đang tươi cười, cực kì hồng nhuận, xem ra núi lửakhông lâu nữa sẽ phun trào.
“Thế này đi, Tô tiểu thư để lại số điện thoại cho tôi, tôi nghĩ ra sẽ gọi lại cho cô.” Nụ cười của ai đó vô cùng ấm áp.
Tô Tố gào thét, đúng là anh em trở mặt, chị em thành thù mà, giốngnhư tình huống cẩu huyết trong mấy bộ phim lúc 8h. Cô ôm mặt nghĩ “ThúyTi, cậu phải bình tĩnh, phụ nữ không nên làm khó nhau, lẽ nào đẹp cũngcó tội hay sao.” Buồn bã lại uất ức, Tô Tố buồn bực nhìn Thúy Ti.
“Tô,…” âm thanh cao thêm một tầng, Thúy Ti vô cùng tức giận, mắng:“Cậu đi tẩy lớp trang điểm đó ngay đi, đừng có dùng mị lực của Chu DungCơ mê hoặc người khác”.
… Nước mắt chảy ròng ròng, nhìn kiểu gì cũng là lông mày lá liễu màsao giờ lại hóa lông mày của đồng chí Chu cơ chứ, Tô Tố bóp chặt cổtay.
“Thúy tiểu thư, cô để lại số điện thoại cho tôi đi, lần sau gặp mặt tôi sẽ liên hệ trước”.
Quay ngoắt 180 độ, thái độ Thúy Ti lập tức chuyển từ bốc hỏa thành u ám.
Thúy Ti thở ra một hơi, Tô Tố thở ra một hơi dài, mưa tạnh trời trong, cuối cùng cũng thái bình rồi.