Qua vài ngày nữa là sắp được đi công tác rồi, điều này làm cho mộttrợ lí trong công ty rất ít khi được đi công tác là Tô Tố vô cùng hưngphấn, suốt một tuần liền trưng ra vẻ mặt vui sướng.
Họ Tô nào đó nhìn thấy bất kì ai đều dùng ánh mắt đủ làm giật chết cả một kho hàng nuôi đầy ruồi nhặng. Nếu không phải có bạch cốt tinh trấnáp, phỏng chừng tất cả người có liên quan đến công ty đều biết được TôTố, một nhân viên nhỏ bé sắp được đi Bắc Kinh bồi dưỡng nghiệp vụ.
Bạch cốt tinh là ai? Đương nhiên là cấp trên vạn năng của Tô Tố, vịgiám đốc Maketing nổi danh, có thể hô mưa gọi gió ở khu vực Hoa Đôngnày. Thân mình giám đốc không được hai lạng thịt, mỏ nhọn hàm nhót, lúcđi đường xương cốt như đang đánh nhau, thỉnh thoảng lại còn có thể ngheđược tiếng xương xẩu va chạm kẽo kẹt, kẽo kẹt.
“Tô Tố, có khách hàng phản ánh gần đây cô hay xao nhãng công việc” Bạch cốt tinh chỉ vào điện thoại, vẻ mặt tức giận.
“Đâu có, đâu có!” Tô Tố cố gắng trợn to mắt, làm ra vẻ đáng yêu.
“David nói cô đã tiếp điện thoại, nghe xong yêu cầu của cậu ta, cô lại phát đi bản trích từ một bài báo của ngày hôm nay.”
“Làm gì có” Tô Tố lật đống văn kiện trong tay, cuối cùng từ giữađống tài liệu lấy ra một bản trích được cắt từ báo. Cô bỗng hô lên mộttiếng, che mắt lại hướng về phía Bạch cốt tinh, con mắt không ngừng đảoqua đảo lại giữa khe ngón tay, nhìn Bạch cốt tinh cả người cứng đơ đangcố nén xuống những lời giáo huấn sắp phụt ra của mình.
“Hôm nay mau về chỉnh lý lại, ngày mai không được đến muộn giờ bay.”
Gật đầu, Tô Tố tiếp tục gật đầu .
Bạch cốt tinh cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài, cảm giác hoàntoàn thất bại, tại sao lại muốn cho cô ta đi bồi dưỡng nghiệp vụ, tạisao cơ chứ? Lẽ nào là vì đôi mắt đen nhánh, long lanh của cô ta, nguyênnhân ư, có quỷ mới biết được!