Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 77



Chiếc đồng hồ để bàn kiểu cũ trong phòng bếp đã báo hiệu 12h đêm từ lâu, vậy mà Quý Hiểu Âu vẫn ngồi trước máy tính, liên tục click vào các trang web khác nhau. Tuy việc thức trắng đêm qua khiến cơ thể cô hôm nay vô cùng rệu rã, song giờ đây Quý Hiểu Âu lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Sau khi thông tin Nghiêm Cẩn bỏ trốn khỏi trại tạm giam được tung ra từ chiều, mạng xã hội như nổ tung, nhất là weibo có tên là “Ba của Trạm Vũ”, 16h34 đăng một dòng trạng thái ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn mười chữ “Rốt cuộc là bỏ trốn hay đã được thả ra?” Đến khoảng tám giờ tối khi Quý Hiểu Âu đọc được dòng trạng thái này, số bình luận đã lên tới hơn 30.000, vô vàn lượt chia sẻ lên tới hơn sáu chữ số. Cô đọc qua mấy bình luận đầu tiên, nội dung không khác những sự việc tương tự, không ngoài vài kiểu: chửi nhà nước, chửi chế độ, chửi cảnh sát, sau đó là chửi Nghiêm Cẩn, chửi già trẻ lớn bé nhà Nghiêm Cẩn.

Những lời chửi bới và nguyền rủa phủ đầy màn hình, từng chữ giống như đạn bom chọc mù đôi mắt cô. Quý Hiểu Âu ấn vào ngực trái, nơi đó nặng nề như bị đè ép bởi tảng đá nghìn tấn, khiến cô không sao thở nổi. Từ ngày vụ án của Trạm Vũ bị công khai, cả cộng đồng mạng lẫn nhà họ Trạm và nhà họ Nghiêm đều có lập trường rõ ràng của mình trong vụ việc này, có lẽ chẳng một ai rơi vào tình thế khó xử như cô, đứng về bên nào cũng thấy có lỗi với bên kia. Cô tắt máy tính lên giường, nào ngờ nằm xuống lại khó chịu vì không ngủ được, trái tim đập nhanh và rất nặng nề, hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy nhau, đôi mắt mở thao láo trong đêm như đang chờ mong điều gì. Ban đầu cô không hiểu mình đang chờ đợi điều gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô bỗng dưng ngồi phắt dậy.

Thì ra trong tiềm thức tin rằng Nghiêm Cẩn sẽ quay lại, nên cô đang chờ anh xuất hiện.

Tiểu khu ban ngày huyên náo đã chìm sâu vào trạng thái yên tĩnh bởi giờ là lúc mọi người đều đã say giấc, chỉ còn tiếng xe ngoài đường thỉnh thoảng chạy qua mới phá vỡ sự yên lặng này một cách ngắn ngủi.

Quý Hiểu Âu vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cố ngăn dòng suy nghĩ miên man của mình. Cô giữ nguyên tư thế đó cho đến khi nghe một tiếng “lạch cạch” vang lên. Tiếng động rõ nét như vọng ra từ sâu trong lỗ tai cô. Cô lập tức ngẩng lên, bốn bề xung quanh vẫn tối đen như mực, không có vẻ gì khác lạ.

Cô muốn nằm xuống nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí điều khiển, dường như trong người ẩn chứa một sức mạnh bí ẩn nào đó thao túng cánh tay cô, bắt nó kéo rèm cửa sổ.

Gió thổi cả ngày nay khiến nhiệt độ ngoài trời bây giờ thấp hơn nhiệt độ ban ngày tới mười độ, nhưng đổi lại là bầu trời rất trong. Nhìn qua cửa sổ be bé kia, trời đêm trong vắt bên ngoài giống như miệng giếng, trên cửa sổ là hai chậu lan điếu tươi tốt, thân leo xung quanh dệt thành chiếc võng xanh biếc. Cô đẩy “chiếc võng” đó ra thì thấy ở một nơi cách đó khoảng năm, sáu mét một ai đó đang đứng giữa trời. Dưới bóng đêm bao phủ, đốm lửa vàng đỏ lúc sáng lúc tối.

Như bị đấm trực diện thật mạnh, nước mắt Quý Hiểu Âu bất ngờ tuôn trào. Cô không dám nghĩ rằng Nghiêm Cẩn còn có thể xuất hiện ở đây nên mới khóc như vậy. Cô vơ bừa áo khoác mặc tạm bợ lên người rồi mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài, suốt quãng đường không một lần dám chớp mắt, sợ nước mắt nhạt nhòa khi đứng trước mặt anh.

Lúc đứng bên ngoài cửa sổ, thấy phòng không bật đèn, Nghiêm Cẩn cứ ngỡ Quý Hiểu Âu đã về nhà. Cảm giác hụt hẫng trong lòng biến thành làn khói bay bổng bên môi. Nghe được tiếng bước chân anh vội quay lại, thấy Quý Hiểu Âu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, lại đang chạy về phía mình, điếu thuốc trên tay vì bất ngờ quá độ mà rơi cả xuống đất.

Quý Hiểu Âu đứng lại khi còn cách anh vài bước chân, hai người lặng thinh nhìn nhau trong chốc lát rồi bỗng dưng cô sà vào lòng anh. Nghiêm Cẩn chấn kinh, ngơ ngác hồi lâu mới giang tay dè dặt ôm lấy cô. Không biết vì lạnh hay tâm trạng kích động, người cô cứ run rẩy không ngừng, răng va vào nhau lập cập. Âm thanh đó khiến Nghiêm Cẩn đau xót, anh bất giác siết đôi tay mạnh hơn nữa. Rõ ràng Quý Hiểu Âu gầy đi, vòng eo vốn đã nhỏ xíu giờ không đủ một vòng tay, cảm giác ấm áp mềm mại đã trở nên xa lạ sau vài tháng chịu khổ trong kia khiến khóe mắt anh râm ran, song Nghiêm Cẩn vẫn chưa thôi cảnh giác với cảnh vật xung quanh, cúi xuống khẽ nói: “Vào nhà đã.”

Ánh mắt hai người lúc này cách nhau chưa tới 10cm, Nghiêm Cẩn thấy rõ nước mắt nhạt nhòa trên mặt cô. Anh thoáng sửng sốt rồi cúi xuống hơi thấp, bế bổng Quý Hiểu Âu lên.

Khi đôi chân rời khỏi mặt đất, có một khoảnh khắc Quý Hiểu Âu đã lầm tưởng, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai tháng trở lại đây đều chỉ là cơn ác mộng. Chỉ cần cô mở mắt ra, cảnh tượng vẫn là dưới cơn tuyết dày đầu năm.

Nghiêm Cẩn bế cô vào nhà đặt lên giường, kéo chăn trùm lên đôi chân trần của cô. Quý Hiểu Âu vẫn khép chặt đôi vai đang không ngừng run rẩy của mình. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra, kéo khóa áo khoác xuống, đặt đôi tay lạnh buốt của cô vào lòng mình.

Quý Hiểu Âu cúi gằm mặt khiến Nghiêm Cẩn không thể thấy rõ sắc mặt cô, chỉ trông thấy từng giọt nước mắt đang không ngừng nhỏ xuống chăn rồi lặng lẽ ngấm vào vải và biến mất không còn tung tích. Anh đưa tay ra, muốn lau đi cho cô nhưng bỗng nhiên cô nắm lấy tay anh, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay to rộng đó.

Nghiêm Cẩn cảm nhận được sự ướt át trong tay mình, nghe tiếng nói ngắt quãng của cô như được vọng ra từ hang động rất sâu: “Giá mà… mọi chuyện… mọi chuyện đều không xảy ra…. Đều không xảy ra thì tốt…”

Nghiêm Cẩn nhìn cô rồi bật cười: “Nói gì ngốc nghếch thế? Em nhìn anh mà xem, anh chưa bao giờ ước một điều gì cả. Cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa cũng phải nghiêm túc mà đối diện với nó thôi.”

Mọi động tác của Quý Hiểu Âu đều ngừng lại. Khá lâu sau cô mới buông tay Nghiêm Cẩn, lau sạch nước mắt rồi ngước lên, gương mặt đã bình tĩnh trở lại. Phải tới giờ cô mới nhận ra hình tượng đầu bù tóc rối của mình thật không ưa nhìn chút nào. Mở chăn mới biết gấu áo ngủ chỉ che được tới giữa đùi, đôi chân dài của cô đang phơi bày ngay trước mắt Nghiêm Cẩn.

Ánh mắt quấn quýt nơi đó chẳng rời, Nghiêm Cẩn cười tủm tỉm bảo: “Bị nhốt trong đó hai tháng, toàn đàn ông là đàn ông, anh nghĩ có lẽ đến con chuột cũng là chuột đực mất. Bây giờ em ăn mặc thế này đi qua đi lại trước mắt anh, chẳng phải ép anh phạm tội hả?”

Vốn Quý Hiểu Âu còn đang xấu hổ, nghe anh nói thế lại trở nên bình thản, cầm chiếc quần thể dục che cặp chân đi vào nhà vệ sinh trước mặt anh. Đứng trong đó cô dùng nước lạnh rửa mặt, dùng mười ngón tay buộc gọn mái tóc dài lại. Đến khi cô quần áo chỉnh tề trở ra, tuy không chút phấn son nhưng gương mặt trắng trẻo vẫn toát lên vẻ kiều diễm, như bông hoa đào nở rộ, khiến Nghiêm Cẩn say mê đến thất thần.

Cô ngồi xuống kế bên Nghiêm Cẩn, nắm bàn tay trái của anh, áp mu bàn tay lên má mình, “Anh đã tìm được người cần tìm chưa?”

Nghiêm Cẩn không vội trả lời, anh dùng tay phải rảnh rỗi lấy ra bao thuốc lá, ngậm một điếu rồi hỏi: “Được không?”

Xưa nay Quý Hiểu Âu luôn ghét người hút thuốc, mặc dù thích dáng vẻ hút thuốc của Nghiêm Cẩn, cô cũng chỉ thích ngắm mà thôi. Cô ghét ngồi cạnh người hút thuốc, nhất là ở trong spa khắp nơi đều là vải vóc này, mùi thuốc lá có lẽ nửa tháng cũng chưa bay hết. Song giờ đây cô chỉ quay sang nhìn Nghiêm Cẩn, không ngờ trên đó lại là dáng vẻ muộn phiền hiếm thấy. Hai người nhìn nhau một lát, tất nhiên trong lòng cô đã thầm có đáp án cho câu hỏi khi nãy của anh.

Cô giành lấy chiếc bật lửa anh cầm, nhấn nhẹ nút đánh lửa rồi đưa tới trước mặt Nghiêm Cẩn, để anh châm thuốc trong lòng bàn tay mình. Cô nhìn anh hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói, mới hỏi: “Vậy… Vậy anh còn trở về không?”

“Về đâu?”

“Trại giam.”

“Về chứ, tất nhiên phải về.”

“Nhưng…”

Nghiêm Cẩn nhanh chóng chặn miệng cô: “Đừng nói, em đừng nói ra! Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức cao chạy xa bay, vậy thì em không những là người chứa chấp tội phạm, còn mắc tội xúc giục người khác phạm tội nữa đó. Anh mà muốn bỏ trốn thì chẳng có gì khó khăn cả. Nhưng nếu anh trốn thật, chẳng những ba mẹ anh gặp chuyện, mà có lẽ em cũng không thoát khỏi liên đới. Đừng nghĩ cảnh sát là một lũ khờ, họ chỉ hơi chậm một chút mà thôi, đến khi họ điều tra đầu đuôi rõ ràng thế nào cũng tra tới chỗ em.”

Miệng bị bịt chặt khiến Quý Hiểu Âu không thể cất lên thành lời, chỉ có thể dùng đôi mắt to tròn liếc nhìn anh nhiều lần.

“Nhưng em cũng đừng sợ, chỉ cần anh quay lại đó, sẽ không ai gây phiền phức cho em đâu.”

“Em không sợ!” Cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng cất tiếng nói bên trong bàn tay anh, “Em mà sợ, tối qua đã chẳng giữ anh lại.”

Nghiêm Cẩn rời tay khỏi miệng, chuyển sang nựng má cô: “Cảm ơn em, chứng tỏ anh tinh mắt không nhìn sai người. Hiểu Âu, anh có chuyện này muốn nhờ em.”

“Nói đi.”

“Còn nhớ Một phần ba chứ?”

“Nhớ.” Quý Hiểu Âu gật đầu, “Muốn quên cũng nào có dễ. Lần đầu em thấy một ổ đàn ông đẹp trai như vậy, ấn tượng cực kỳ đấy!”

Nghiêm Cẩn bật cười, “Được lắm, đến lúc này rồi vẫn còn nói đùa được, giỏi ghê, giống anh như đúc!”

“Đồ tự cao tự đại, em thấy ngại thay anh đấy! Có chuyện gì cứ nói đi.”

“Đơn giản thôi, khi anh về trại giam, em hãy tới gặp ba mẹ anh nói với họ rằng ở trong đó anh không lo liệu được gì, Một quán café và những nhà hàng khác tùy họ xử lý, muốn giữ muốn bán thế nào cũng được. Chỉ duy nhất Một phần ba là không thể động vào!”

“Sao vậy? Tại sao chỉ giữ lại Một phần ba?” Quý Hiểu Âu nhìn anh chăm chú, lúc này cô đã hiểu mục đích thực sự khi anh quay về chỗ mình. Cô muốn biết rốt cuộc Một phần ba đặc biệt tới mức nào mới khiến anh mạo hiểm cất công ghé lại Tựa thủy lưu niên trước khi đi tự thú?

Nghiêm Cẩn rít một hơi thuốc: “Kể cho em nghe một câu chuyện nhé.”

“Kể đi.”

“Ngày xưa có ba thằng ngốc kết nghĩa anh em, ba đứa nhỏ quỳ xuống dập đầu, thề không sinh cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm, những tưởng chỉ cần dập đầu là có thể thực sự đồng sinh cộng tử với nhau. Sau đó, nhiều năm trôi qua, một trong ba người ra đi trước, một người thậm chí còn không dám nhìn mặt bạn mình lần cuối, cho rằng chỉ cần không tận mắt trông thấy là có thể vờ như cậu ấy còn sống. Đã bao năm rồi, anh ta không nỡ xóa số điện thoại của người kia, mỗi lần thay điện thoại mới đều nhập lại số điện thoại đó, vờ như cậu ấy vẫn còn trên đời, vẫn sống tốt ở đầu dây bên kia…”

Nghiêm Cẩn ngẩng mặt nhìn trần nhà. Trần nhà vừa được tu sửa không có lấy một vết bẩn, chẳng có gì đáng để nhìn. Song anh vẫn ngước lên nhìn nó thật lâu, song, Quý Hiểu Âu lại trông thấy đôi mắt đang đỏ hoe của anh.

“Vậy nên nhà hàng đó mới có tên là Một phần ba, bởi vì thiếu mất một người?”

“Đúng vậy.”

“Anh chính là người không nỡ xóa số điện thoại?”

“Ừm.”

“Người còn lại trong số hai người còn sống là anh Duệ Mẫn?”

“Không sai.”

Quý Hiểu Âu cúi đầu ngẫm nghĩ rồi miễn cưỡng mỉm cười: “Câu chuyện huynh đệ tình thâm cảm động như thế mà anh kể chẳng hay chút nào, đúng là người không biết nói chuyện mà!”

Nghiêm Cẩn xoa đầu cô, “Sau này nếu còn cơ hội anh sẽ kể tường tận từ đầu đến đuôi cho em nghe, còn bây giờ không có thời gian. Em nghe nhé, chuyện này rất quan trọng, không cần biết sau này còn ra ngoài được hay không, anh vẫn có ý định sẽ giao Một phần ba cho em, anh sẽ viết giấy ủy quyền chính thức cho em, em hãy thay anh tiếp tục kinh doanh nó nhé?”

Quý Hiểu Âu giật mình: “Giao cho em? Chưa bao giờ em làm trong lĩnh vực nhà hàng khách sạn, giao cho em một nhà hàng quy mô lớn như thế được sao? Hay anh còn sốt và đang nói mớ vậy?”

Nghiêm Cẩn lắc đầu: “Hết cách rồi, liều ăn nhiều mà. Người nhà anh làm nhà nước quen rồi, không ai phù hợp với việc kinh doanh cả.”

“Còn anh Duệ Mẫn? Sao anh không ủy thác cho anh Duệ Mẫn?”

“Cậu ấy hả?” Nghiêm Cẩn cười, “Cậu ấy là mọt sách, chỉ biết cắm mặt vào sách vở mà thôi. Cậu ấy làm việc trong công ty nước ngoài thì được, chứ không bươn chải được trong xã hội đâu.”

“Vậy anh tin em làm được hả?”

Nghiêm Cẩn nâng mặt cô lên nhìn thật kỹ, xoáy sâu vào đôi mắt cô ở một khoảng cách gần, “Chỉ khi rơi vào khó khăn con người mới nhận ra nhiều điều, ai thật lòng ai giả dối, lòng anh hiểu rất rõ.”

Quý Hiểu Âu cũng nhìn anh không rời, đôi mắt cô dần được phủ một lớp sương mờ. Nghiêm Cẩn đi lần này sẽ là cách nhau cả trăm sông ngàn núi, chưa biết lành dữ thế nào, cũng chẳng ai dám chắc liệu có phải sinh ly tử biệt hay không.

“Bao giờ anh đi?”

“Bây giờ.”

“Nhưng bây giờ ngoài trời tối lắm, còn lạnh nữa.”

“Không sao, anh sẽ vào đồn công an gần đây tự thú rồi ngồi tạm trong đó đêm nay, sáng mai mới về trại giam.”

“Được, em chờ anh, em biết anh chắc chắn sẽ trở về.”

Cặp lông mày rậm của Nghiêm Cẩn hơi nhướng lên một cách kỳ lạ, “Nếu anh bị kết án tử hình, liệu em còn dám tin anh không?”

“Dám, em vẫn sẽ tin anh.” Quý Hiểu Âu mím chặt môi biến nó thành một đường gần như thẳng tắp. Trên mặt cô lúc này là vẻ đanh thép gần như đã chấp nhận số phận sắp đặt, “Nhưng em tuyệt đối sẽ không để anh bị kết án tử hình. Em sẽ cầu nguyện với Chúa, em bằng lòng đánh đổi bằng tất cả những gì đang có để chứng minh sự trong sạch của anh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv