Bên ngoài đại lục Mẫn Ngạc theo hướng Tây Bắc mà tiến chính là một quần đảo lớn đứng biệt lập với lục địa - Tây Vực.
Tây Vực, theo kinh thư cũ ghi chép lại rằng đó là một quần đảo tách riêng ra với đại lục Mẫn Ngạc. Trước kia nó là một nơi heo hút rợn người vì có nhiều loài côn trùng, thảo mộc cực độc. Thế nhân xưa đã gọi nơi đây là ‘Lãnh địa của Tử thần.’
Song, khi chế độ vua chúa được lập nên, nơi đây trở thành ngục tù dành cho các phạm nhân bị lưu đày.
Từ đó trên mảnh đất hoang vu, chết chóc này mới mọc lên mầm mống của sự sống.
Bất quá, do độc khí nơi đây tích tụ trong nghìn năm quá cao nên không lâu sau, những người sống trên đây đều ngã xuống.
Cùng lúc đó trên lục địa, Nam Cương - một vùng đất tuy không rộng lớn nhưng lại có nguồn tài nguyên dồi dào cùng bí tịch cổ thuật thần kỳ nhanh chóng trở thành miếng mồi ngon mà ai ai cũng thèm muốn.
Nhân loại đương thời bị cám dỗ bởi sự lợi hại của cổ thuật nên đã triệu tập toàn bộ nhân lực kéo tới Nam Cương với ý muốn chiếm lấy cổ thuật cũng như mảnh đất Nam Cương giàu tài nguyên này.
Một cuộc chiến tinh phong huyết vũ ác liệt diễn ra. Nam Cương do có cổ thuật nên lợi thế mới đầu nghiêng về phía họ, nhưng Nam Cương lại có nhược điểm là quá tín ngưỡng vào Thánh nữ mỗ tộc.
Bắt được nhược điểm chí mạng này, Trung Hoa dựng nên một kế hoạch giương đông kích tây, đợi Thánh nữ đi tới nơi khác sai người ám sát nàng.
Thánh nữ chết đi làm cho Nam Cương loạn lạc như rắn mất đầu. Không lâu sau, Trung Hoa thành công chiếm được Nam Cương.
Nhưng trước đó, các vị trưởng lão Nam Cương đã bí mật hoả thiêu toàn bộ bí tịch cổ thuật nên dù Trung Hoa chiếm được Nam Cương nhưng không có được bí tịch. Số nhân Nam Cương còn lại chưa đến hai trăm người, hầu hết đều là hài tử từ sáu đến mười hai tuổi. Do tuổi còn nhỏ nên chúng bị bắt làm nô lệ, cuộc sống trôi qua rất khó khăn, gian khổ.
Những hài tử đó chưa hiểu sự đời bị lòng tham của con người quệt lên dòng mực khó phai, cũng như gieo vào tâm trí thiên chân vô tà đó mầm mống mang tên hận thù.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, năm tông nguyên Thái Hưng thứ năm, nghĩa là ba năm sau, ở biên giới giữa các quốc gia nổi lên bạo động. Những binh lính hoàng gia hay bất cứ người dân vô tội nào cũng bị trúng độc mà chết. Tại các hiện trường luôn có dòng chữ viết bằng máu: Tế Nam Cương, huyết của Trung Nguyên.
Dòng chữ này đã tác động mạnh mẽ vào tâm can toàn bộ Trung Nguyên. Năm năm sau, trên mảnh đại lục rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc thét hoảng sợ của những hài tử non nớt giữa một cánh đồng máu.
Theo kinh thư cũ, những người còn sống sót đều là các hài tử dưới mười hai tuổi. Phải chăng nhân vật thần bí làm toàn bộ Trung Nguyên chìm vào bể máu kia tha thứ cho đám hài tử ấy như những gì Trung Nguyên đã làm với Nam Cương?
Cho đến nay, đây vẫn là một bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp.
Vực dậy từ mảnh đất gần như bị san bằng bởi một cơn huyết triều, đám hài tử ấy đã cố gắng xây dựng lại Trung Nguyên.
Theo dòng chảy thời gian, một Trung Nguyên phồn thịnh lại xuất thế.
Cùng lúc đó ở Tây Vực, một xã hội khác được thành lập. Những người trên đảo đều nhận mình là hậu duệ của Nam Cương, cách xây dựng chế độ cũng y hệt Nam Cương xưa.
Để củng cố sự tồn tại và sức mạnh của mình với Trung Nguyên, Tây Vực thả vào sông, suối chảy qua Trung Nguyên một thứ có độc tính cực mạnh.
Lại lần nữa tái diễn, gần nửa mảnh đại lục bị nhấn chìm trong bể máu.
Mầm mống sợ hãi nảy nở nhanh chóng trong tâm của mỗi người trên đại lục. Một chiêu này của Tây Vực đã giáng một đòn mạnh mẽ vào Trung Nguyên, bóp nát ý nghĩ muốn xoá bỏ Tây Vực của họ.
Từ đó ‘nước sông không phạm nước giếng’, hai bên duy trì trong trạng thái hoà bình để cùng phát triển.
Nhưng giờ đây, sự hoà bình đó đang bị lung lay, thảm cảnh trong quá khứ lại có nguy cơ tái diễn một lần nữa...
(Lịch sử trên do ta nghĩ ra, không nhớ là có giống với truyện nào không nên chỗ này lướt đi. Cầu cmt a.)
--------------------------------------------------------------------
Hãy cùng quay lại thời điểm khi ba tỷ nhà ta xuyên qua...
Trên một căn nhà trúc ngụ tại ngọn núi cao nhất của Tây Vực, một nam nhân huyền y, ba ngàn sợi tóc trắng như tuyết phiêu dật trong gió. Gương mặt yêu nghiệt phủ lên một tầng cương nghị lạnh lùng. Bạc môi kẽ mấp máy, đọc lên những cổ ngữ khó hiểu. Trận pháp dưới chân theo tốc độ đọc của nam nhân dần dần phát ra ánh sáng màu tím, đồ án kỳ lạ trên trận pháp như bay lên không trung. Gió từng cơn rít gào dữ dội, quất qua gương mặt tuyệt trần kia nhưng nam nhân không hề để ý tới.
Tốc độ đọc cổ ngữ càng ngày càng nhanh, đồ án như mất kiểm soát hướng phía chân trời bay đi. Bầu trời đêm tĩnh mịch treo lơ lửng những vì tinh tú như bị ai dùng kiếm rạch một nhát. Ngay lập tức, ba ngôi sao mang ba thần sắc khác nhau từ trong đó bay ra, chia thành ba ngả, hướng phía đại lục đáp xuống. (Mấy tỷ ý đó.)
Sau khi ba ngôi sao đáp xuống, bầu trời lại quy về vẻ tĩnh mịch lấp lánh những vì sao trước đó.
Trận pháp kia như bị tước đi sức mạnh, trong tức khắc liền mất hết ngân quang. Bạc môi đang niệm cổ ngữ dừng lại, nam nhân phun ra một búng máu tanh nồng, ngã xuống đất.
Thật tốt, ba vía còn lại của Nguyệt nhi đã tới rồi... Trước mắt bỗng tối sầm, hắn liền hôn mê.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng tinh nghịch nhảy nhót trên gương mặt yêu nghiệt của một nam nhân.
Dường như bị chói mắt, nam nhân khẽ động thân hình tỉnh giấc. Hắn thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
-“A, huynh tỉnh rồi?” -Một nữ nhân bước vào phòng, trên tay cầm một khay điểm tâm.
Nam nhân kia theo phản xạ quay sang. Nữ nhân này rất xinh đẹp. Má lúm đồng tiền đang cười rộ lên trông thật khả ái, bạch y thanh thoát, đạo cốt tiên phong(cốt cách như tiên). Mày liễu, môi không son mà đỏ, đôi đồng tử ngọc bích sáng ngời khiến nàng có nét kinh hồng(tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, dung mạo giai mĩ), lại có chút gì đó lãnh nhược băng sương(lạnh lùng như băng tuyết).
Quả là một mỹ nhân thiên cổ!
Nhưng, nam nhân kia không hề cảm thấy kinh diễm, vẫn như cũ diện vô biểu tình(mặt lạnh, vô cảm).
-“Chắc huynh cũng đói rồi, lại đây ăn một chút điểm tâm đi.” -Nữ tử đặt khay điểm tâm xuống chiếc bàn bên cạnh.
-“Tạ.” -Nam nhân kia cất lời, đoạn hắn động thân hình ngồi dậy.
Tươi cười trên môi nữ tử càng đậm hơn, nàng đưa một đĩa bánh quế hoa đến trước mặt nam nhân kia.
Cầm lên ăn hơn phân nửa đĩa bánh, nam nhân ngừng lại. Uống thêm nửa ấm chè Long Dĩnh, hắn lại ngả người xuống giường.
-“Hôm qua huynh thi pháp tốt chứ?” -Nữ tử cất lời hỏi chuyện.
Nam nhân nghe được, trong đôi mắt lãnh đạm hiện ra một tầng nhu hoà, xen lẫn vui vẻ: -“Rất hảo. Ta đã tìm được ba vía còn lại của Nguyệt nhi, nàng ấy sẽ sớm độ kiếp thôi.”
Nụ cười trên môi nữ tử chợt trở nên cứng ngắc, nàng có chút miễn cưỡng, nói: -“Chúc mừng huynh.”
-“A Nhan, phiền muội đi gọi Thiên Khởi tới đây, ta có việc muốn nói với nó.”
Nữ tử kêu A Nhan chợt im lặng, hồi lâu sau mới cất lời: -“Vì nàng ta, huynh hy sinh nhiều như vậy có đáng không?” -Mày liễu rũ xuống, nàng tận lực che đi cảm xúc bi thương hỗn loạn trong mắt.
-“Đáng.” - nhân không do dự tiếp lời. -“Vì Nguyệt nhi, cái gì cũng đáng.”