Khi hai người chọn xong lễ phục, trong lúc nhóc tội nghiệp được nhân viên cửa hàng mang sang một bên đo đạc kích thước thì kẻ mù lòa bị Hoàng Li kéo ra ghế sô pha, bắt đầu tám chuyện.
"Anh hai, đây là chị dâu do mẹ mình biến ra à?"
Sáng sớm hôm qua, lúc Hoàng Li xuống lầu thì nghe được mẫu hậu nhà mình nói chuyện với người khác. Cô chỉ biết là có chuyện như thế, không ngờ nó cũng có thể thành sự thật.
Kẻ mù lòa gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Ngụ và tin tức tố của anh có độ xứng đôi cao tới 98,25%. Từ đầu mẹ đã không muốn một phế nhân như anh trở thành công cụ thông gia choa gia tộc, quyết đoán để anh kết hôn với Tiểu Ngụ."
"Vậy chị dâu có nói gì không?"
"Không có. Thái độ của Tiểu Ngụ đối với chuyện kết hôn cùng anh... khá là bình thản. Hẳn là mẹ đã bí mật tìm em ấy."
Kẻ mù lòa cười một tiếng: "Có điều, việc Tiểu Ngụ gả cho anh, phải là anh nhặt được vàng mới đúng."
Hoàng Li nghe kiến giải của anh mà da gà da ốc nổi lên rần rần: "Eo ôi! Bắt nạt cẩu độc thân!"
"Chính xác mà nói, chắc là giờ anh cũng xem như cùng loài với em thôi."
Hoàng Li giật mình, cứ ngỡ mình nghe lầm.
"Anh và em ấy, hiện giờ chỉ là là đăng ký kết hôn, đến hôm qua, bọn anh mới gặp nhau." Kẻ mù lòa cười nói.
"Vốn dĩ anh đã hi vọng em ấy sẽ từ chối đoạn hôn sự này, vì dù sao, anh chỉ là một người mù. Có điều thái độ của em ấy dành cho anh không giống giả vờ. Li Li à, anh muốn thử xem."
Từ nhỏ Hoàng Li đã ủng hộ kẻ mù lòa vô điều kiện. Kẻ mù lòa cũng luôn rất yêu chiều cô. Tuy nhiên lần này cô lại hơi hơi không muốn ủng hộ. Cô e sợ nhóc tội nghiệp sẽ bỏ đi, e sợ anh trai của mình sẽ chịu tổn thương. Nhưng cuối cùng Hoàng Li vẫn nói:
"Ừ! Anh trai của em đẹp như vậy, khẳng định có thể khiến anh Tiểu Ngụ mê muội đến mức đảo điên thần trí!"
Nhóc tội nghiệp đo đạc xong thì trông thấy đôi anh em này đang thì thầm với nhau vô cùng hòa thuận.
"Kỳ thật anh không biết đâu, ánh mắt lúc anh Tiểu Ngụ nhìn anh rõ ràng biểu thị anh có hi vọng. Chẳng qua khó khăn ở chỗ anh ấy hơi dễ ngại ngùng thôi!" Hoàng Li vừa nói xong, ngẩng đầu một cái thì thấy nhóc tội nghiệp đứng cách đó không xa.
"Anh hai, đo kích thước xong rồi."
Kẻ mù lòa nghe vậy thì đứng lên nói: "Tiểu Ngụ?"
"Anh Trạch, tôi đo xong rồi." Nhóc tội nghiệp đi đến bên cạnh kẻ mù lòa, ngoan ngoãn dừng lại.
Kẻ mù lòa vươn tay về phía nhóc tội nghiệp. Cậu thấy anh đưa tay qua mà không biết nên nắm hay không. Cậu đưa mắt nhìn Hoàng Li đứng một bên xem trò vui, hít sâu một hơi rồi đặt tay vào lòng bàn tay của kẻ mù lòa.
"Tụi anh về trước. Tối có muốn tới ăn cơm không?" Kẻ mù lòa cảm thấy, có lẽ Hoàng Li là một trợ thủ không tồi.
"Em không đi!"
Hoàng Li trả lời vô cùng dứt khoát: "Em đến ăn cơm hay đi ăn cơm chó đây?"
Kẻ mù lòa cúi đầu cười nói: "Hai món ăn cùng nhau thì một món là chính, một món là điểm tâm."
Hoàng Li tức giận lườm sang, nói: "Biến mau nào."
Kẻ mù lòa cũng không trêu cô nữa. anh cầm tay nhóc tội nghiệp vừa bị chọc cười đi ra ngoài.
Thật ra nhóc tội nghiệp không rõ lắm vì sao kẻ mù lòa mua đồ tây còn mua thêm cho mình một bộ để làm gì. Sau đó, lúc cậu đang yên ổn ngồi trên bàn ăn cơm thì đột nhiên nghĩ đến hai chữ - "đồ cưới".
Lần này, ăn cơm xong, khi nhóc tội nghiệp giúp mẹ Khương thu dọn chén đũa lại suýt làm bể mấy cái đĩa. Ngay sau đó cậu bị mẹ Khương đuổi khỏi phòng bếp trong tình trạng ngẩn người.
Vừa ra bếp, nhóc tội nghiệp nhìn thấy bóng lưng kẻ mù lòa trên ghế sô pha. Cái cảm giác bí bách trong lòng không thể nào nói ra khiến cậu lựa chọn lên lầu về phòng mình.
...
"Alo! Anh hai ơi!" Nhóc tội nghiệp mới vừa ngồi xuống giường thì nhận được điện thoại của em gái.
Nhóc tội nghiệp đã lâu không nói chuyện với em mình nên tâm trạng thích ý vô cùng.
"Tiểu Ý, ăn cơm chưa?"
Có vẻ Hùng Ý bên kia điện thoại đang ở bờ biển, có âm thanh sóng biển rì rào, cô nói: "Ăn rồi! Hai hôm này Mạc Kiệt dẫn em đến thành phố H chơi. Anh nghe thấy không? Đây là tiếng sóng nè!" . Chap mới luôn có tại ( T r u m T r u y e n . n et )
Nhóc tội nghiệp rất hài lòng với người em rể Mạc Kiệt này. Cậu ấy là người đầu tiên đối xử tốt nhất với hai anh em họ ngoại trừ viện trưởng cô nhi viện. Gả Hùng Ý cho cậu ta, là quyết định đúng đắn nhất của nhóc tội nghiệp trong suốt hai mươi ba năm đời mình.
"Nghe rồi." Trong giọng nói của nhóc đáng yêu tràn ngập cưng chiều.
"Đúng rồi anh! Nghe nói anh nhận được thông báo về việc rồi hả?"
"Ừm." Nhóc tội nghiệp hơi khó xử khi em gái mình hỏi đến chuyện này. Cậu vẫn chưa nghĩ tới chuyện làm sao để nói cho Hùng Ý biết.
Hùng Ý im lặng mấy giây, hỏi: "Người đó... có nhân phẩm thế nào? Anh ta đối xử với anh có tốt không? Các anh..."
Nhóc tội nghiệp thở sâu một cái, nói: "Tiểu Ý, anh và anh ấy đã kết hôn rồi."
"Cái gì hả?!? Anh hai này, chuyện quan trọng như thế sao anh không nói cho em biết!" Hùng Ý có hơi giận nhóc tội nghiệp tự động quyết định.
"Anh... Anh ấy đối xử với anh rất tốt. Nhà anh ấy cũng rất giàu có. Tiểu Ý, em không cần lo lắng cho anh đâu." Nhóc tội nghiệp nói đến đây dừng một chút.
"Dù sao có thể được trung tâm tin tức ghép đôi báo tin cho anh hay, chắc chắn độ phù hợp phải rất cao. Cuối cùng tụi anh vẫn sẽ ở bên nhau thôi."
Hùng Ý cũng đành chịu nói: "Được rồi được rồi! Chỉ cần sống hạnh phúc là được."
Trước khi Hùng Ý tắt điện thoại còn dặn đi dặn lại nhóc tội nghiệp, bảo cậu có chuyện gì thì nhất định phải nói với cô, không được tự mình gánh vác. Đây cũng là lần đầu tiên cậu qua loa đáp lại lời cô trong điện thoại.
Nhóc tội nghiệp cảm thấy mình quả thực đã suy nghĩ thật kỹ về những gì mà người nhà họ Hoàng đề nghị trước đó. Cứ tùy theo lòng mình đi.