Ngày hôm sau, nhờ tin tức tố Alpha vờn quanh cả đêm mà nhóc tội nghiệp sảng khoái tinh thần thức dậy. Cậu nhìn sang bên cạnh thì kẻ mù lòa đã rời giường từ bao giờ.
Nhóc tội nghiệp cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian thì phát hiện chủ tiệm có gửi một tin nhắn cho cậu.
"Tiểu Ngụ à, hai ngày tới chị cần về quê bận công chuyện, em có thể trông cửa hàng giúp chị được không? Gấp gấp đó!"
Chị chủ tiệm này mở một cửa hàng bán hoa, mấy cái cây đặt trên ban công ở nhà của nhóc tội nghiệp đều được chị tặng cho.
Nhóc tội nghiệp nhớ lại. Trước khi mình và kẻ mù lòa đi nhận giấy chứng nhận thì người nhà họ Hoàng đã yêu cầu cậu thôi việc. Giờ cậu cũng không còn công việc gì khác, chi bằng sang đó giúp đỡ.
"Em đến được ạ. Bao giờ thì chị An đi thế? Em sẽ đến chỗ chị lấy chìa khoá."
"Sau hai giờ thế nào?"
"Được ạ, vậy bây giờ em đi!"
Nhóc tội nghiệp gửi đi tin nhắn cuối cùng thì lập tức nhảy xuống khỏi giường. Từ biệt thự đón xe đến nội thành phải mất hơn nửa giờ, cậu cần canh chuẩn thời gian để không trễ nãi việc gấp của chị An.
Nhóc tội nghiệp vội vàng chạy về phòng mình rửa mặt xong xuôi lại chạy xuống lầu. Kẻ mù lòa đang ngồi ở ghế sô pha, nghe thấy động tĩnh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, đứng dậy hỏi cậu: "Xảy ra chuyện gì thế em?"
"Dạ? Không có gì đâu. Em muốn vào nội thành giúp chị An trông tiệm hoa thôi ạ." Nhóc tội nghiệp dừng bước giải thích cho kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa lấy ra di động, vừa gọi điện cho chú Lưu vừa nói với nhóc tội nghiệp: "Em đừng gấp. Anh bảo chú Lưu đưa em đi. Vào ăn điểm tâm trước đi em. Bỏ bữa sáng không tốt cho dạ dày."
Nhóc tội nghiệp thầm nghĩ, để chú Lưu lái xe chở đi thì chỉ tốn nửa giờ, bèn nghe lời gật đầu nói: "Được rồi, anh Trạch. Em cám ơn anh."
"Không có gì. Sau này muốn ra ngoài thì cứ nói với chú Lưu. Em lại đây anh lưu số điện thoại chú Lưu cho em." Kẻ mù lòa cảm thấy đây là chuyện rất bình thường. Quả nhiên em ấy vẫn là xem mình là người ngoài.
Lúc nhóc tội nghiệp còn đang ăn sáng thì chú Lưu đã đến. Chú ngồi ở ghế sô pha nói mấy chuyện phát sinh gần đây ở nhà chính cho kẻ mù lòa nghe. Nhóc tội nghiệp thông qua nội dung đoạn nói chuyện phiếm của họ thì mới biết được, hóa ra cuộc sống của kẻ giàu cũng giống như người bình thường. Dạo này Hoàng Li bắt đầu bị hối thúc chuyện cưới xin, đã trở thành tâm điểm thảo luận của mọi người.
Nhóc tội nghiệp ăn sáng xong thì cầm chén đũa đưa cho mẹ Khương, đánh tiếng với mẹ Khương là mình sẽ ra ngoài. Cậu đi đến cạnh ghế sô pha. Chú Lưu và kẻ mù lòa đã chuẩn bị xong.
"Chú Lưu, làm phiền chú rồi." Nhóc tội nghiệp cúi người với chú.
Chú Lưu cũng cúi đầu với cậu, nói: "Cậu Hùng khách khí rồi."
Nhóc tội nghiệp theo sau lưng chú Lưu đi tới cửa. Cậu không ngờ kẻ mù lòa cũng đi theo bên cạnh, còn đưa tay móc lấy ngón tay của cậu. Nhóc tội nghiệp có hơi khó hiểu nhìn anh, hỏi: "Anh Trạch, anh cũng muốn theo sao?"
"Ừ, anh muốn biết công việc của em như thế nào." Kẻ mù lòa cười với cậu, thuận tiện dắt tay cậu.
Nhóc tội nghiệp không biết rốt cuộc kẻ mù lòa muốn làm gì. Chẳng qua cậu cảm thấy những cử chỉ thân mật gần đây xuất hiện cực kỳ nhiều, nhưng dù sao có chú Lưu ở đây, cậu vẫn nghe lời nắm lấy tay anh.
Nhóc tội nghiệp sốt sắng ra đường, chỉ lo nhìn phía trước nên chẳng thấy được khóe miệng của kẻ mù lòa hơi giương lên một tẹo.
...
Kẻ mù lòa bước vào tiệm hoa. Trong nháy mắt anh ngửi thấy các loại mùi hương hoa cỏ trộn lẫn vào nhau. Chúng còn phong phú hơn mấy loại ở trong sân nhà anh rất nhiều.
"Chị An ơi!" Nhóc tội nghiệp nhìn thấy chủ tiệm hoa, trong phút chốc nở nụ cười trên môi.
"Tiểu Ngụ tới à?" An Nặc tưới nước xong cho cây hoa bên cạnh, ngẩng đầu một cái thì phát hiện sau lưng nhóc tội nghiệp còn có một người đàn ông hai mắt vô thần mà không khỏi sững sờ.
Nhóc tội nghiệp trông thấy biểu cảm của An Nặc thì nhìn theo tầm mắt của cô hướng ra phía sau, kẻ mù lòa đang đứng sau lưng vuốt vuốt tay cậu. Mặt nhóc tội nghiệp chợt đỏ bừng lên, thoáng rụt mạnh tay mình về. Nhóc tội nghiệp nghĩ, chắc là trước khi bắt đầu làm việc thì nên giải thích cho chị An một chút.
"Chị An, " Nhóc tội nghiệp đang nghĩ làm sao giới thiệu thân phận của kẻ mù lòa, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, "Đây là Alpha của em, Hoàng Trạch. Anh ấy muốn đến xem nên em dẫn anh ấy theo."
An Nặc có hơi hết hồn. Vốn dĩ cô cho là nhóc tội nghiệp sẽ tìm một Beta nữ tính tình ôn hòa, không ngờ cuối cùng cậu ấy lại tìm một Alpha. Cô tiến lên vỗ vào bả vai nhóc tội nghiệp, mặt mày nghiêm chỉnh nói:
"Tiểu Ngụ, em còn cừ hơn tưởng tượng của chị nữa!"
Nhóc tội nghiệp không hiểu gì hết. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua kẻ mù lòa rồi lại nhìn sang An Nặc mà không biết xảy ra chuyện gì. Kẻ mù lòa đứng ở phía sau không ngửi thấy tin tức tố của An Nặc, biết rằng cô chắc hẳn là là một Beta, sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì đối với mình nên cũng không nói gì mà cười cười.
"À, phải rồi, phải rồi! Mấy ngày nay tiền lương tính 200 một ngày, mỗi ngày tất cả mỗi món bán được sẽ trích 20% cho em."
An Nặc móc ra chuỗi chìa khoá từ trong túi một đưa cho nhóc tội nghiệp: "Đây là chìa khoá, thời gian mở cửa đóng cửa còn nhớ rõ không?"
Nhóc tội nghiệp gật đầu: "Nhớ ạ."
"Vậy chị đi đây!" An Nặc cởi tạp dề trên người xuống, đi tới cửa kéo rương hành lý đi, con ngươi đảo một vòng lại chạy đến cạnh nhóc tội nghiệp, nhỏ giọng bên tai cậu nói câu: "Tiểu Ngụ, Alpha nhà em thật điển trai đó."
Nhóc tội nghiệp bị nói mà đỏ mặt. Cậu nhìn An Nặc lên xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn kẻ mù lòa không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng dưng lại có hơi khổ não. Kỳ thật mình và kẻ mù lòa chỉ là kết hôn giả, nhưng người khác đều coi đây là thật. Họ cảm thấy cậu đã tìm được nơi thuộc về, nhưng mà chỉ có cậu mới hiểu, cuối cùng hết thảy mọi thứ cũng sẽ không thuộc về mình.
Kẻ mù lòa không biết nhóc tội nghiệp đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy Omega nhà mình phát ra tin tức tố có chút bi thương. Anh vươn tay đặt trên bả vai của nhóc tội nghiệp, hỏi cậu: "Em sao thế?"
Nhóc tội nghiệp chỉ cười cười, nói: "Không có gì, em muốn mở cửa. Giờ dẫn anh qua bên kia ngồi nhé."
Kẻ mù lòa cũng không ép cậu, đi theo cậu đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống. Nhóc tội nghiệp pha cho anh một ly trà nhài mà tiệm tự chế.
"Vậy em đi làm việc?"
"Ừ." Kẻ mù lòa nâng chung trà lên, gật đầu.
Kỳ thật kẻ mù lòa không biết nhóc tội nghiệp đang làm gì, nhưng anh nghe được rất nhiều âm thanh. Cánh hóa xấu xí bị bứt đi, gai trên cành hoa được gọt bớt, sau đó chúng được lựa chọn một chậu hoa rồi cắm vào bùn đất bên trong, tiếp đến lại dùng giấy gói thật kỹ và buộc dây thật chặt.
Các loại âm thanh khiến cho kẻ mù lòa tưởng tượng bộ dáng nhóc tội nghiệp làm việc trong đầu, dù ngay cả bề ngoài nhóc tội nghiệp ra sao anh cũng không biết. Toàn bộ chỉ nhờ những mô phỏng từ những buổi tối anh lén lút vuốt ve gương mặt của cậu, mường tượng dáng dấp của cậu.
Nhóc tội nghiệp bận rộn một hồi thì ngẩng đầu phát hiện kẻ mù lòa đang nhìn về hướng của mình. Chắc mẩm là anh nghe được động tĩnh của cậu mà chuyển động theo tiếng. Có điều cái cảm giác được ai đó chú ý tới làm cậu cảm thấy rất vui.
Nhóc tội nghiệp phát hiện nước trà trong ly trên tay kẻ mù lòa đã không còn bao nhiêu, bèn vội vàng chạy tới rót cho anh thêm một ly.
Kẻ mù lòa cúi đầu, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Anh có có thể giúp gì được cho em không?"
Nhóc tội nghiệp không biết vì sao kẻ mù lòa đột nhiên lại nói thế, nhưng mấy chuyện rắc rối đã được mình đã làm xong, phần còn lại có dẫn kẻ mù lòa làm chung cũng không sao hết.
"Có một ít. Anh Trạch có thể thử xem."
Nhóc tội nghiệp chủ động lôi kéo tay kẻ mù lòa, đi đến bên cạnh giàn hoa, cầm lấy phân bón trên kệ đưa cho anh.
"Anh Trạch, đây là phân bón."
Cậu cầm lấy tay kẻ mù lòa, nghiêng nó vào một chậu hoa nằm gần đó, nhẹ nhàng rắc lên hai lần: "Cứ lắc như vậy là được."
Nhóc tội nghiệp cầm một cái tay khác của kẻ mù lòa, để anh đụng vào chậu hoa, cảm nhận vị trí chậu hoa và khoảng thời gian giữa đám hoa này và các các đám hoa khác.
Kẻ mù lòa gật đầu, chờ nhóc tội nghiệp thả tay ra thì mình thử bón phân cho hoa.
Nhóc tội nghiệp thấy anh mỗi lần đều rất chính xác bón vào trong mỗi một chậu hoa mà yên tâm giao cho anh phần hoa trong giàn, còn bản thân thì đi làm việc khác.
"Shhh..."
"Sao thế anh?" Nhóc tội nghiệp nghe được tiếng của kẻ mù lòa, vội vàng chạy tới.
Nhóc tội nghiệp quên nói với kẻ mù lòa rằng trên kệ còn có một chậu cây xương rồng. Điều này khiến cậu cảm thấy thật tệ hại. Cậu cầm lên ngón tay của kẻ mù lòa bị gai xương rồng đâm phải, khẩn trương quan sát xem có cái gai nào vướng vào trong không. Thật may vì không có cái nào vướng lại.
"Vừa rồi, là cây gì?" Kẻ mù lòa chưa từng tiếp xúc với loại thực vật này. Dù sao người trong nhà cũng sợ anh bị thương nên hoa cỏ trồng từ bé toàn là mấy cây không gai nhọn.
"Đó là cây xương rồng." Nhóc tội nghiệp chú ý tới biểu lộ khó hiểu của kẻ mù lòa nên giải thích cho anh.
"Đó là một loại thực vật hình cầu, phía trên toàn là gai. Không cẩn thận sẽ bị chích vào ngón tay."
Kẻ mù lòa hiểu rõ gật đầu, sợ cậu lo lắng mà an ủi: "Anh không sao đâu. Em cứ đi làm việc của mình đi."
Nhóc tội nghiệp cũng không còn dám để anh giúp mình làm những việc này. Cậu dẫn anh trở về chỗ cũ, kẻ mù lòa cũng đành thuận theo cậu.
"Anh ngồi ở đây đi, có cần gì thì kêu em nha." Nhóc tội nghiệp có hơi bực. Cậu giận mình để kẻ mù lòa bị thương, giận mình quên mất trên giàn hoa còn có xương rồng.
Kẻ mù lòa đoán chắc là cậu nổi giận, liền đứng dậy cầm tay nhóc tội nghiệp kéo vào ngực, ôm chặt.
"Anh thật sự không sao đâu mà. Đây không phải là lỗi của em."
Trong nháy mắt nhóc tội nghiệp bay sạch hết suy tư, không biết có nên đẩy kẻ mù lòa ra hay không. Nhưng cậu lại không kiềm chế được, vươn tay ôm lấy kẻ mù lòa.