Ngày hẹn xem triển lãm đã đến, Ngọc Châu vì muốn có một ngày thuận lợi nên đã dậy thật sớm. Bảo Huy vẫn còn đang ngái ngủ ngồi uể oải trên chiếc ghế sofa cỡ lớn, chốc chốc lại để ý đến đứa em gái của mình đang sửa soạn ở bên kia:
- Nay chú An về Sài Gòn mà em không định đi tiễn à?
Lời nói của Bảo Huy khiến Ngọc Châu phải khựng lại:
- Ừ nhỉ, em quên mất. Nhưng mà bây giờ không chuẩn bị thì em sẽ lỡ hẹn với người ta mất.
Cô nhăn mặt cầu cứu Bảo Huy:
- Anh cũng không biết đâu, An Đông đã không chịu đi rồi. Hôm nay anh cũng phải đi công việc với Gia Ninh.
Ngọc Châu thở dài, đến An Đông là con trai cưng của chú An mà còn không đi thì quả thật hết cách rồi, tình cảm cha con của hai người họ không được tốt lại hay cãi vả, mặc dù là như thế nhưng chú vẫn thương An Đông lắm, còn không ngại bỏ dở công việc ở Sài Gòn để cùng mọi người đến Hà Nội một chuyến. Ngọc Châu đảo tròng mặt thở dài, cô còn không quên kèm theo một nụ cười, vỗ ngực:
- Được rồi được rồi, để em đi cho. Xong rồi em về đi chơi sau.
Bảo Huy gật đầu, còn chưa nói được mấy câu liền đứng dậy sửa soạn một cách nhanh chóng. Tầm nửa tiếng sau đó, cậu cũng rời đi. Bây giờ trong khách sạn cũng chỉ còn lại Ngọc Châu, An Đông và chứ thôi. Để cho chắc chắn, cô chạy ngay đến phòng của An Đông:
- Hôm nay chú về lại Sài Gòn rồi, mày thật sự không muốn đi tiễn hả?
An Đông khó chịu nói vọng ra:
- Không đi.
Ngọc Châu nhận được câu trả lời cũng chỉ có thể nhún vai rời đi. Mặc dù đã biết được câu trả lời nhưng coi vẫn cứ muốn đến hỏi cho chắc. Biết đâu được đến giây phút cuối cùng, anh bạn này sẽ suy nghĩ lại. Ngọc Châu đứng ở dưới sảnh đợi trước, vừa nhìn thấy chú thì cô liền quay trở về gương mặt tươi cười vui vẻ ngay. Qua vài câu hỏi han dặn dò, Ngọc Châu mới phụ chú An xách mấy túi đồ ăn ra xe. Ban đầu, chú vốn dĩ còn muốn từ chối ý tốt của Ngọc Châu, tự mình về Sài Gòn. Chú An còn không quên nói, thông thường thì đi rước sẽ vui vẻ hơn đi tiễn, vả lại thấy Ngọc Châu nhiệt tình như vậy, chú cũng chẳng nỡ làm liên lụy đến ngày đi chơi hôm nay của cô. Ấy vậy mà Ngọc Châu cũng sợ chú buồn, nhanh chóng lắc đầu rồi ngồi cả vào xe, gài dây an toàn trong tư thế sẵn sàng xuất phát:
- Con xem triển lãm tranh ở đâu? Sẵn tiện đường chú đưa con đi luôn.
- Ơ, con ra sân bay với chú luôn mà. Tới đó rồi con tự đón xe trở về sau.
Lúc này, chú An mới lắc đầu:
- Đưa chú đi một đoạn là được rồi. Nào phiền thế, để bạn đợi thì có phải kỳ lắm không? Hôm nay có con ngồi ở đây là chú đã vui lắm rồi.
Ngọc Châu ngập ngừng, lưỡng lự một chút mới cười cười:
- Chú đã nói như vậy thì con đành nghe theo.
Dứt câu, cô liền nhanh chóng nhập định vị lên trên phần mềm. Bẵng đi một chút, chú An dường như lại có điều gì khác muốn nói nữa, ánh mắt của chú lúc này cũng có vài phần kỳ lạ:
- Ngọc Châu này, mấy ngày này An Đông ở lại đây, không có người nhà kế bên. Hai anh em con nhớ để ý đến nó nhé. Bình thường nó không hay nói gì, tính cách đôi lúc không tốt nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan. Nếu không phải vì công việc thì chú cũng không nỡ để nó lại ở đây.
Nói rồi chú cười nhẹ, ánh mắt này, nụ cười này không biết vì sao lại hiền dịu đến như thế. Đây cũng chính là một trong những điều khiến cho Ngọc Châu phải thắc mắc, chú An tốt như thế, cũng chẳng phải là người cha khó tính bảo thủ gì, vậy mà lại chẳng được lòng con mình một tí nào. Cô gật đầu:
- Chú yên tâm đi. Cho dù thế nào, tụi con cũng đưa cậu ấy theo mà.
Gương mặt chú An biểu hiện có phần sửng sốt, không biết có phải do giọng điệu khác hẳn với Ngọc Châu của bình thường hay không nhưng rồi ngay sau đó, biểu cảm của chú liền trở lại như lúc cũ, nụ cười ấy vẫn luôn giữ trên môi chú An cho đến khi Ngọc Châu bước xuống xe. Cô mở cửa ra, nghiêng người chào:
- Chú đi đường cẩn thận nhé. Khi nào về lại Sài Gòn, con sẽ mua quà sang thăm chú.
Chú An gật đầu, quanh đầu xe lại rồi đi mất. Lúc này vừa hay, Dương và Mai Nguyệt cũng đã đứng đợi ở trước cổng của buổi triễn lãm. Cô vừa nhìn thấy bọn họ đã nhanh chóng vẫy tay. Ngọc Châu vừa nhìn thấy Mai Nguyệt đã không kịp mà ú òa lên một tiếng, người gì đâu mà xinh thế, lại còn có nét giống anh trai, vừa nhìn vào liền biết được là hai anh em ngay rồi.
Dương cúi thấp người, ghé sát vào tai của Mai Nguyệt:
- Đây là người mà anh đã nói sơ qua với em trước rồi đó.
Mai Nguyệt mỉm cười, lễ phép cúi chào:
- Em là Mai Nguyệt.
Ngọc Châu ồ lên, hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra tên của Nhật Thiên và Mai Nguyệt lại có sự liên kết đến như thế. Đúng là một khi đã thích ai rồi thì liền cảm thấy mọi thứ liên quan đến người ấy đều đặt biệt. Ngọc Châu choàng tay qua vai của Mai Nguyệt mỉm cười:
- Chị là Ngọc Châu, rất vui vì hôm nay được đi triển lãm cùng em.
Sau khi hoàn tất thủ tục chào hỏi nhau như thường lệ, cả ba người đều nhanh chỏng di chuyển vào bên trong. Không ngoài dự đoán, triển lãm này thật sự rất là tuyệt vời. Tuy nói rằng ở Sài Gòn, Ngọc Châu cũng đã từng vô số lần đi tham quan các bảo tàng và triển lãm nhưng đối với Hà Nội, vẫn có điều gì đó khác biệt lắm. Ví dụ như đây là lần đầu tiên cô được đặt chân đến đây, ở bên cạnh còn có hẳn cả người bạn đi cùng.
Mai Nguyệt đi ở phía trước, bỗng dưng lại dừng chân lại ở một bức tranh cỡ lớn. Cô nghiêng đầu ngắm nhìn nó thật lâu:
- Đẹp quá.
Ánh sáng trong bức tranh vẫn cứ luôn thoi thúc Mai Nguyệt mãi. Người mẫu được vẽ chắc hẳn bên ngoài phải đẹp lắm. Đặc biệt là thứ ánh nắng tỏa ra từ phía của người ấy. Mai Nguyệt lùi về vài bước đã có Dương đứng ở ngay phía sau lưng:
- Em cũng muốn gặp được một người khiến cho em cảm thấy, ngày mai chắc chắn sẽ có nắng rất đẹp.
Dương đưa mắt nhìn lên, dịu dàng xoa đầu của Mai Nguyệt:
- Em chắc chắn sẽ tìm thấy được thôi.
Ngọc Châu bước đến gần, lặng lẽ đứng kế bên. Có lẽ theo như lời Mai Nguyệt vừa nói, cô đã gặp được người đó rồi, chàng trai xuất hiện dưới ánh nắng sớm của bầu trời Hà Nội. Anh ấy rực rỡ như vậy, đến cả Ngọc Châu luôn luôn tự tin vào tài năng chụp ảnh của mình cũng phải tự ti. Chỉ cần nghĩ đến thôi, đột nhiên hai má của cô lại đỏ ửng đến khó chịu, Ngọc Châu áp hai tay vào má xoa xoa.
Mai Nguyệt nghĩ ngợi một chút, quay sang nhìn Ngọc Châu nói khẽ:
- Lần tới chị đến nhà em ăn cơm nhé. Xem như là một lời cảm ơn vì đã mời em và anh Dương cùng đi.
Kế hoạch này còn tiến triển nhanh hơn so với suy nghĩ ban đầu của Ngọc Châu, chỉ trong một buổi sáng thôi mà cô đã đổi lấy được cơ hội đến nhà, chẳng bù cho Nhật Thiên hành hạ suy nghĩ của cô hết bao lâu, vậy mà cũng chẳng có được tiến triển gì. Quân sư này của Ngọc Châu quả thật là hàng xịn rồi.
Cơ hội béo bở như thế này, Ngọc Châu cũng chỉ đành nhận lấy trong vui sướng thôi, mặc dù là thế nhưng bên ngoài cô vẫn phải tỏ ra điềm đạm. Cũng chẳng thể đứng ở trước mặt em gái của người ta mà lại hành động ngốc nghếch giống như mọi khi được:
- Vậy chị xin cảm ơn trước nhé. Như này đi, dạo hết một vòng thì chúng ta cùng nhau đi uống nước nha?