Khi Nhật Thiên mở mắt, đối diện là chiếc trần nhà quen thuộc tối om, trên người là một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Anh mơ màng, mệt mỏi, ánh mắt nhíu lại như thể vẫn chưa thể thoát khỏi giấc ngủ ngắn. Xung quanh cũng chỉ còn lại tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
Lúc đó…
Nhật Thiên nhớ lại, anh không chắc rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong xui chưa, lúc đó Nhật Thiên cũng chỉ vừa mới kịp cảm ơn vì sự giúp đỡ của Thanh. Anh nằm trên giường, hai tay nắm chặt vào chiếc chăn bông rồi khẽ thở dài. Nhật Thiên cảm thấy thật mất mặt vì chẳng giúp được gì cả, những ngày đi làm như điên như dại vừa qua, cũng chẳng có ích gì cả. Anh chỉ đổi lại được một cơ thể mệt mỏi và bệnh tật.
Nhật Thiên khẽ cử động tay của mình, hình như lại vừa mới chạm nhẹ vào cái gì đó, anh giật mình nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang, là Ngọc Châu. Cô ngồi ở bên cạnh giường, đầu tựa vào cánh tay, khuôn mặt thanh thoát yên bình chìm vào trong giấc ngủ biết bao. Một lọn tóc nâu màu hạt dẻ buông xuống trán Ngọc Châu. Nhật Thiên chậm rãi rút tay lại, anh không muốn đánh thức cô dậy. Nhật Thiên hướng mắt nhìn Ngọc Châu vài phút, thật kỳ lạ, trong căn phòng tối om thế này mà anh vẫn có thể nhìn rõ được từng đường nét trên gương mặt của cô, có phải là vì Nhật Thiên sớm đã quen thuộc với nó rồi chăng?
Trong giây lát, Ngọc Châu khẽ cựa mình, đôi mắt mở ra nhìn anh, cô đã ngay lập tức bật dậy, ngồi thẳng người lo lắng mà hỏi:
- Cậu tỉnh rồi à? Trong người thấy thế nào rồi? Nếu như cảm thấy không ổn thì quay lại bệnh viện nha?
Gì vậy? Nhật Thiên bắt đầu ngạc nhiên và bất ngờ với những hành động hiện tại của cô nàng. Mặc dù rằng lúc đó, bởi vì không chịu được nữa mà Nhật Thiên có ngất đi nhưng bộ dạng khi ấy không tệ đến mức như sắp chết đến nơi đấy chứ? Hơn hết, có một điều đặc biệt hiện tại hơn bao giờ hết, sự quan tâm của Ngọc Châu khiến cho Nhật Thiên không khỏi bối rối.
Anh đơ ra, trong suy nghĩ lại bất chợt len lỏi điều gì đó, Nhật Thiên vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của Ngọc Châu. Cô hơi nghiêng người, trước đây mặc dù mỗi lần Ngọc Châu nói chuyện, Nhật Thiên đôi khi sẽ cần một chút thời gian để suy nghĩ rồi ngay sau đó sẽ lập tức trả lời lại nhưng cô cứ cảm thấy Nhật Thiên cứ là lạ. Ngọc Châu khẽ chạm vào tay của anh:
- Nhật Thiên?
Hành động bất chợt và giọng nói cất lên của Ngọc Châu khiến anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Nhật Thiên nhìn vào mắt cô không biết vì sao mà bỗng chốc trái tim anh lại chùng xuống. Những cảm xúc mơ hồ lẫn lộn trong lòng Nhật Thiên, làm anh không biết phải nói gì trong khoảnh khắc này:
- À, ừ. Tôi nghĩ là mình ổn rồi. Nên là không cần lo cho tôi… như vậy.
Ngọc Châu nhìn Nhật Thiên một cách chăm chú, cô không muốn để mình dễ dàng bị thuyết phục bởi câu trả lời mơ hồ đó. Bởi vì lúc trưa Nhật Thiên cũng nói chuyện cùng với những câu tương tự như thế, kết quả thì sao? Anh bất tỉnh cùng với một đám người xã hội đen ở xung quanh, còn có người đàn ông kỳ quái cứ cười ầm lên được Mai Nguyệt gọi là bố:
- Cậu chắc chưa?
Ngọc Châu hỏi lại, giọng điệu nghiêm túc. Cô vén một bên tóc của mình lên. Ánh mắt cô không rời khỏi Nhật Thiên, như muốn chắc chắn rằng anh thật sự đã ổn như lời anh nói.
Nhật Thiên cũng không chắc, anh vẫn cảm thấy trong người vẫn còn gì đó khiến cho anh mệt mỏi, nhưng Nhật Thiên không muốn làm Ngọc Châu lo lắng thêm nữa. Anh gật đầu nhưng còn chưa kịp gật đến cái thứ hai thì Ngọc Châu đã nhanh chóng chạm bàn tay của mình lên trán của Nhật Thiên, cô nhíu mày:
- Cậu vẫn còn sốt mà…
Nhật Thiên cảm thấy một sự ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa từ đầu ngón tay của Ngọc Châu khi cô chạm vào trán anh. Nhật Thiên lấy tay Ngọc Châu ra khỏi trán mình, giọng nói khàn khàn lúc này mới lại cất lên:
- Tôi thật sự cảm thấy mình sẽ ổn thôi.
Ngọc Châu rũ mắt, một cảm giác không mấy vui vẻ gì thoáng qua trong cô, bàn tay của Nhật Thiên đang đỡ lấy bàn tay của cô thật nóng quá. Ngọc Châu nhướn người lên, từng ngón tay nhanh chóng đan chặt và siết vào tay của đối phương:
- Đừng nói như vậy mà. Hãy nói ra khi cậu đang cảm thấy không ổn. Thật không công bằng khi mà cậu luôn giấu nhẹm đi sự mệt mỏi và bất lực của mình.
Ngọc Châu cúi người thấp xuống, chỉ cách gần một đốt ngón tay là mũi của hai người dường như sẽ chạm vào nhau. Ngọc Châu thấp giọng:
- Chúng ta chỉ mới là những đứa trẻ mười tám tuổi thôi. Bởi vì chúng ta cũng chỉ là những người bình thường nên cậu cũng có quyền cảm thấy bất lực, cảm thấy sợ hãi khi cậu phải gánh chịu mọi thứ một mình. Nên làm ơn…
Cơn gió bên ngoài cửa sổ thoang thoảng khẽ thổi, Nhật Thiên đã biết được những suy nghĩ kéo dài như vô tận kia của mình là gì rồi. Nhật Thiên chẳng còn ngôn từ nào để đáp lại Ngọc Châu nữa cả, anh chỉ im lặng và dường như có thể cảm nhận được rất rõ cái thứ đang dần dần đập liên hồi nơi lồng ngực kia. Cả người Nhật Thiên nóng bừng đến khó chịu, dù là tay đang được Ngọc Châu nắm chặt hay là đôi mắt sáng ngần vẫn luôn hiện diện bóng dáng của người con gái đứng dưới tán cây hoa sữa vào ngày nắng của mùa thu rực rỡ.
Ngay giây phút này đây, Nhật Thiên đã tự hỏi:” Tại sao phải lòng một người lại có thể nhanh chóng đến như vậy?”.
Nhật Thiên chớp mắt, nếu như chỉ một chút thôi, liệu anh có được phép để ý đến Ngọc Châu không?
Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua khiến cho Nhật Thiên phải bất giác mà giật mình, một bên tay còn lại của Nhật Thiên khẽ đưa lên, vén nhẹ một bên tóc đang rủ xuống che đi một phần gương mặt của Ngọc Châu. Ánh nhìn của hai người trong phút chốc như thể chìm sâu vào đôi ngươi của đối phương.
Từng sợi tóc mảnh của Ngọc Châu theo cơn gió thoảng khẽ lướt qua từng ngón tay của Nhật Thiên, Ngọc Châu đưa mắt nhìn theo hướng tay của anh và có phần nghĩ ngợi vì không biết tiếp theo sau đây Nhật Thiên sẽ làm gì nữa. Rồi ngay sau khoảnh khắc ấy, không gian cứ hệt như lại tiếp tục đứng yên, hành động này của anh quá đỗi dịu dàng khiến cô trong phút chốc cảm thấy tim mình lạc nhịp. Cảm xúc hỗn độn đan xen trong lòng Ngọc Châu, cô bối rối nhưng cũng không muốn để tay của Nhật Thiên rời khỏi tóc của mình ngay giây phút này.
Ngọc Châu vốn còn nghĩ, Nhật Thiên sốt đến mức không còn ý thức và tự chủ được những gì mà anh đang làm nữa. Nhưng cô lại muốn thêm một chút, tham lam thêm một chút. Ngọc Châu không thể kìm lòng được trước dịu dàng vô ý này của Nhật Thiên được. Cô khẽ nghiêng đầu, cảm giác như được tựa vào lòng bàn tay của anh.
Nghĩ lại thì ban nãy, lời nói của Ngọc Châu có phần quá khích và dường như đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của người khác rồi. Đối với một người có tính cách như Nhật Thiên đây, cô nghĩ rằng anh sẽ không thích như vậy. Nhưng Ngọc Châu nào biết, sự dịu dàng này của Nhật Thiên không phải là vô ý. Anh biết lý do vì sao Ngọc Châu lại nói những lời như vậy.
Nhật Thiên nhíu mày nhanh chóng sực tỉnh, anh rút tay lại, ánh mắt thoáng chút bối rối:
- Xin lỗi, đột nhiên tôi…
Nói rồi Nhật Thiên nhìn về hướng bàn tay còn lại đang bị đan chặt lấy của mình, anh hơi cử động:
- Cái này… cô có thể buông ra không?
Ngọc Châu giật mình, cô quên mất mình vẫn còn đang nắm chặt tay của Nhật Thiên. Cô vội vàng buông tay, gương mặt thoáng đỏ vì ngượng ngùng. Cô lúng túng nhưng cũng không biết phải giải thích làm sao, đôi mắt hơi cúi cúi xuống tránh ánh nhìn của anh. Chẳng lẽ bây giờ, chỉ vì để bớt ngượng ngùng mà Ngọc Châu lại nói rằng, cô tức giận là bởi vì Nhật Thiên chẳng chịu lo nghĩ cho bản thân hay sao?
Nhật Thiên xoay đầu ngước mắt nhìn về hướng cửa sổ, bầu trời đêm tịch mịch cùng cơn gió nhè nhẹ vẫn đang tiếp tục thổi. Nhật Thiên lại lên tiếng hỏi:
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
Ngọc Châu ngước mặt lên, dụi dụi mắt của mình rồi vội vàng lấy điện thoại di động ở trong túi áo ra:
- Khoảng… khoảng gần mười một tiếng… rưỡi. Bây giờ sắp mười hai giờ đêm rồi.
Giọng của Nhật Thiên lại trầm hơn:
- Tôi ngủ lâu vậy à? Vậy Mai Nguyệt và Dương đâu rồi?
Theo như thông lệ hằng năm, vào dịp năm mới như thế này, cả nhà sẽ có tiếng cười nói rôm rả và còn có cả tiếng của chương trình game show trên ti vi nữa. Nhưng mà hôm nay, cả ngôi nhà tối om, đến cả một ít ánh sáng hắt qua khe cửa phòng cũng chẳng có. Ngọc Châu à lên một tiếng:
- Hồi chiều tôi có nghe nói Dương và Mai Nguyệt đi đón bà nội rồi. Nên là… bây giờ trong nhà chỉ có tôi với cậu thôi.
“Đúng rồi, buổi trưa Dương có nói đã đưa bà nội sang nhà bà chơi”.
Nhật Thiên nhớ lại. Anh thôi không nghĩ nữa, Nhật Thiên gắng gượng chóng đỡ cả hai tay xuống giường để ngồi dậy. Ngọc Châu lo lắng hỏi:
- Ơ!? Cậu làm gì vậy?
Nhật Thiên mở tủ lấy áo khoác mặc lên người, anh nhìn Ngọc Châu, lại nhìn sang đồng hồ treo tường trong phòng của mình, còn khoảng mười phút nữa là đồng hồ sẽ điểm mười hai giờ, là thời khắc bước sang năm mới, kết thúc đi năm cũ. Nhật Thiên chỉ chỉ tay ra bên ngoài:
- Đi thôi.
Ngọc Châu mở to mắt, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Những lúc như thế, không phải Nhật Thiên nên nằm xuống và nghỉ ngơi hay sao. Ngọc Châu xoa xoa cằm, chẳng nhẽ con trai ai cũng có sức khỏe như trâu thế này à? Bình thường mỗi khi Ngọc Châu bị sốt thì cô sẽ thuộc kiểu người nằm liệt giường kia kìa, chỉ cần ngồi dậy thôi là đầu óc ngay lập tức sẽ quay mòng mòng như chong chóng. Nhật Thiên mở cửa, cô ngay lập tức bước xuống chạy ngay theo phía sau của anh.
Nhật Thiên bật đèn rồi ngồi xuống, mở cửa tủ tivi phòng khách, anh lục lọi như để tìm kiếm một cái gì đó. Khoảng chừng ba phút, Nhật Thiên mới xoay người lại nhìn Ngọc Châu đang đứng nhìn chăm chú ở phía sau lưng mình, giọng nói khàn khàn lại cất lên:
- Tủ kia ở dưới bếp có một cái xô, cô lấy giúp tôi một ít nước được không?
Ngọc Châu nghe thấy thế liền đứng thẳng người dậy, cô gật đầu:
- À ừ. Để tôi lấy cho.
Cô ngoảnh người bước đi, những thứ đang diễn ra thật là khó hiểu. Khi Ngọc Châu hứng được một nửa xô nước xách ra bên ngoài thì vừa đúng lúc Nhật Thiên cũng đã lấy được thứ mà mình cần tìm, ấy chính là cây hoa lửa. Ngọc Châu nghiêng người:
- Cậu định làm gì thế?
Nhật Thiên đứng dậy, một tay cầm mấy túi pháo hoa, một tay chìa ra muốn Ngọc Châu đưa cho mình xô nước vừa được hứng nước. Cô nhìn anh rồi lại nhìn xô nước đang được mình xách, mạnh dạng mà lắc đầu:
- Cái này nhẹ lắm, tôi xách được. Vả lại cậu cũng đang là người bệnh mà. Nhìn vậy thôi chứ tôi mạnh lắm.
Vừa nói, Ngọc Châu vừa giơ xô nước lên cao. Nhật Thiên thấy vậy cũng chẳng biết phải đáp gì, dù sao thì Ngọc Châu cũng sẽ chẳng chịu thỏa hiệp với anh nữa. Nhật Thiên ừm lên một tiếng rồi quay trở lại tắt đèn, anh mở cửa đi ra sân bên ngoài. Cái thời tiết này đúng là không dễ chịu chút nào cả. Đợi cho Ngọc Châu đặt xô nước xuống thảm cỏ, Nhật Thiên mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xé đi chiếc bao bì đang gói gọn những que pháo ở bên trong. Ngọc Châu ồ lên một tiếng:
- Đốt pháo hả? Cái này tôi hay thấy ở trên ti vi lắm nè, nhưng chưa từng tận mắt thấy bao giờ hết.
Ngọc Châu vừa nói vừa ngồi xổm xuống đối diện với Nhật Thiên, có thể thấy được cả nụ cười vui vẻ đang hiện diện khiến cho Ngọc Châu phải tít mắt. Vậy là mong muốn được đón năm mới cùng với Nhật Thiên sắp được trở thành hiện thực rồi.
Anh mỉm cười, Nhật Thiên bật hộp quẹt lên, ngay cái thời khắc kim đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, ánh lửa lập loè khẽ đốt cháy que pháo hoa, tiếng kêu lách ta lách tách giữa không gian đêm yên tĩnh nghe thật là vui tai. Ánh sáng từ tia lửa của pháo hoa loang ra, cảnh tượng ở trước mắt vô cùng đẹp đẽ. Nhật Thiên đưa tay về phía Ngọc Châu, ánh sáng soi bừng cả gương mặt cô, trong đôi mắt ấy là hình ảnh pháo hoa không ngừng rực sáng:
- Ngọc Châu, năm mới vui vẻ.
“Dường như tôi đã kịp thích cô ấy trước khi mùa xuân này kết thúc.”