Thấm thoát một tuần cũng đã trôi qua. Trong suốt tang lễ, An Đông chẳng nói lấy một lời nào ngoại trừ lúc có khách khứa và họ hàng đến hỏi thăm. Ngọc Châu ngồi một mình ở trong góc khuất, tay vỗ vỗ hai bắp đùi đang đau căng lên vì đi quá nhiều. Bình thường An Đông ít nói thật nhưng không biết vì sao trong những lúc như thế này, tuy rằng Ngọc Châu và Gia Huy vẫn luôn kề cạnh vậy mà An Đông cứ như cách xa thật xa.
Tiếng lá cây xào xạc rơi lại có thêm một ít mùi hương của hoa sữa thoang thoảng. Ngọc Châu lấy chiếc máy ảnh của mình ra, hình như đã mấy ngày rồi cô không chụp được gì cả. Cô hướng ống kính về phía bầu trời bên ngoài mái hiên, bấm tách nhẹ một cái. Như thế này cũng có thể xem như là có thành quả rồi.
Ngọc Châu lại bấm máy hướng về phía những tán cây vẫn đang xào xạc không thôi vì cơn gió mùa thu, cô tiếp tục nhẹ nhàng bấm thêm một lần nữa. Trước đây Ngọc Châu chụp thế nào, canh góc máy ra sao, cô đều tự mình cảm thấy bản thân chụp rất đẹp, rất có hồn. Vậy mà chẳng hiểu bắt đầu từ lúc nào Ngọc Châu khắt khe nhận xét thành phẩm của mình như thế.
Có lẽ là từ lúc chụp được tấm ảnh đó chăng?
Ngọc Châu vừa nghĩ lại bắt đầu di chuyển ống kính của mình:
- Đúng là như vậy thật ha.
Cô vừa dứt lời, trong ống kính đã thấp thoáng bóng hình của ai đó vô cùng quen thuộc. Là mẫu nam Ngọc Châu vô cùng yêu thích. Tiếng tách một lần nữa lại vang lên. Chỉ cần có liên quan đến anh ấy thì cái gì Ngọc Châu cũng đều thấy đẹp cả.
Nhật Thiên ngồi xuống cạnh Ngọc Châu, đúng là cái mùi hương của nắng này rồi. Cả tuần bận rộn lo liệu mọi thứ cùng với mọi người, đây mới là lần tiếp theo Ngọc Châu được gặp Nhật Thiên. May mắn là hàng quán ở bên phía Gia Ninh vẫn mở cửa tiếp khách như bình thường, có Nhật Thiên và mấy anh chị đứng ra phụ giúp cũng đỡ được phần nào. Lần này Nhật Thiên lại tiếp tục lấy từ trong ba lô của mình ra một túi kẹo to nhưng không phải là kẹo vị bạc hạ giống lần trước nữa.
Là kẹo lạc.
Đột nhiên Ngọc Châu thật muốn bật cười, trông vẻ ngoài của Nhật Thiên như thế thôi mà hệ điều hành cứ như một ông cụ vậy. Anh còn không quên rót cho Ngọc Châu một ly trà nóng. Cô đặt máy ảnh nhẹ nhàng lên áo khoác của mình rồi mới nhận lấy kẹo lạc từ tay của Nhật Thiên:
- Nghe nói lúc buồn thì nên ăn kẹo. Cậu có biết vì sao không?
Ngọc Châu chớp chớp mắt nhìn Nhật Thiên. Anh chầm chậm lắc đầu với vẻ mặt ngờ ngợ, có chút khó hiểu nhìn cô gái đang ngồi ở bên cạnh. Ngọc Châu lúc này mới nhoẽn miệng cười, nhanh tay bóc vỏ kẹo rồi cắn một cái rộp:
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà tôi thấy vui vì được cậu cho kẹo đó.
Ngọc Châu lại giở thói cũ, mỗi lần gặp Nhật Thiên liền không kiềm nén được mà muốn chọc ghẹo anh, dù chỉ là một chút, dù chỉ đơn giản là một câu nói đùa thì Ngọc Châu đều muốn dùng tất cả để nói với Nhật Thiên. Cô phát hiện anh là kiểu người rất dễ ngại ngùng. Dù rằng trước đây hay hiện tại vẻ mặt của Nhật Thiên đều rất nghiêm túc nhưng hai bên tai đều có phản ứng mà phớt phớt hồng.
Cơ mà tự nhiên vừa dứt lời, Ngọc Châu cũng thấy ngại theo đành cắn thêm một vài miếng kẹo nữa. Không thể chỉ vì được gặp Nhật Thiên mà Ngọc Châu cứ hành động ngu ngốc khù khờ như thế này được.
Anh dúi cả túi kẹo vào người của Ngọc Châu, biểu thị ý muốn cô cầm hết chỗ này mang về. Ngọc Châu cười hì hì, rồi rất nhanh sau khi thưởng thức buổi trà chiều xong, cô nghiêm túc e hèm:
- Chuyện là ngày mai, hay là hôm nào cậu rảnh thì có thể...
Ngọc Châu ngập ngừng, lần trước dụ dỗ em gái người ta còn chưa xong. Bây giờ trực tiếp tấn công thì có vô liêm sỉ lắm không?
- Ừ?
Nhật Thiên nhanh chóng đáp lại. Nhưng mà chữ ừ này có nhiều ý nghĩa lắm, Mắt Ngọc Châu mở to, mày có phần nhướn lên cao. Anh ừ một tiếng thế này thì cô có thể mời anh đi chơi được rồi phải không? Ngọc Châu nhìn Nhật Thiên chằm chằm độ khoảng ba mươi giây sau đó, anh mới nhìn sang:
- Ngày mai có muốn cùng đi dạo phố không?
Ngọc Châu vô thức dùng tay che nhẹ miệng của mình, thật không tin với vẻ mặt này, lần đầu tiên gặp mặt nhau và cả nhưng lần sau đó, mỗi lần Ngọc Châu làm gì là Nhật Thiên liền quạo quạo khó chịu. Đến cả nhìn thôi cũng không cho. Cô đây là đang biểu cảm có mấy phần sửng sốt cũng như không tin vào những gì mình vừa nghe nữa. Nghe được câu hỏi này từ Nhật Thiên, Ngọc Châu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lần này, tai của Nhật Thiên cũng không ửng hồng như mọi khi.
Ngọc Châu gật đầu lia lịa, cô cứ cười vui y hệt như một đứa trẻ. Nhật Thiên hiện tại chỉ có thể ngồi yên lặng mà nhìn Ngọc Châu phấn khích.