Trác Hiểu Phong đến nơi nhìn thấy Thẩm An Ca thì nụ cười trên môi của cậu chợt tắt, do dạo này quá bận rộn chuyện công việc cùng với chuyện của Diệp Chi Lan nên cậu đã tạm thời quên đi chuyện Đường Diễm Tinh thích Thẩm An Ca. Bây giờ nhìn hai người họ cười đùa vui vẻ như thế khiến cho lòng cậu khó chịu, đau âm ỉ.
Trác thiếu gia cất bước về phía của Đường Diễm Tinh, cậu khẽ gật đầu chào Thẩm An Ca sau đó lên tiếng: “Chúng ta mau đi thôi, tớ đã sắp xếp chỗ ngủ cho cậu rồi.”
Đường tiểu thư gật gật đầu, quay người cười tít mắt, vẫy tay chào tạm biệt Thẩm An Ca rồi cùng Trác Hiểu Phong rời đi.
Trên đường đưa Đường Diễm Tinh về khách sạn, Trác Hiểu Phong cất giọng nói: “Tớ đã nhờ bạn định vị vị trí của Chi Lan rồi nhưng không được, cậu ấy đã tắt toàn bộ thiết bị liên lạc, bây giờ tớ không biết cậu ấy đang ở đâu. Trước mắt, cậu cứ ở khách sạn chờ đợi tin tức, sáng mai tớ phải đi làm nhiệm vụ rồi, tớ sẽ chú ý những người xung quanh, nếu Chi Lan xuất hiện tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cho cậu ấy.”
Đường Diễm Tinh chỉ biết gật đầu nghe theo sự sắp xếp của Trác Hiểu Phong, ngoại trừ việc nghe theo cô không còn cách nào cả, đợi khi chuyện này kết thúc rồi cô nhất định sẽ phải đánh Diệp Chi Lan một trận mới được.
...................................................
Sáng hôm sau, ở một khách sạn khá cũ kỹ, Diệp Chi Lan vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong thì cùng hai anh em Trần Hà đi ăn sáng. Cả ba người đều mặc đồ giống hệt nhau, đều là áo hoodie đen phối cùng quần dài màu đen.
Vừa ăn Diệp Chi Lan vừa hỏi Trần Ly: “Anh trai của em bắt đầu di chuyển chưa?”
Trần Ly lắc đầu: “Em yên tâm, tại vị trí này chúng ta có thể nhìn thấy rõ bọn họ, chỉ cần bọn họ đi là chúng ta sẽ đuổi theo ngay.”
Diệp Chi Lan, Trần Hà và Trần Ly ăn xong thì lên xe ngồi đợi, vừa nhìn thấy đoàn xe của đội Diệp Khởi Dương rời đi ba người lập tức bám theo.
Trác Hiểu Phong ngồi trên xe liên tục nhìn kính chiếu hậu, cậu hơi nheo mắt khi thấy có một chiếc xe đáng nghi, chạy thêm một lúc cậu đã hoàn toàn chắc chắn chiếc xe chạy phía sau là của Diệp Chi Lan.
Trác thiếu gia nhắn tin cho Đường Diễm Tinh bảo cô chặn chiếc xe đó lại. Diệp Khởi Dương ngồi bên cạnh nhíu mày khi thấy Trác Hiểu Phong mất tập trung, anh lên tiếng nhắc nhở: “Sắp đến nơi rồi đấy, đừng có mất tập trung nữa.”
Trác Hiểu Phong vội cất điện thoại vào, hy vọng Đường Diễm Tinh sẽ thành công chặn được xe của Diệp Chi Lan.
Đường Diễm Tinh nhận được tin nhắn liền tìm chiếc xe có biển số theo những gì mà Trác Hiểu Phong đã nói. Ngay khi nhìn thấy cô đạp ga vượt lên trên, đánh tay lái chạy trước xe của Diệp Chi Lan.
Trần Hà vừa nhìn liền nhận ra đó là Đường tiểu thư, cậu báo cho Diệp tiểu thư biết ngay: “Chi Lan! Diễm Tinh đang cố chắn xe của chúng ta.”
Diệp Chi Lan nhìn thẳng chiếc xe đang chạy trước, mặt không đổi sắc nói: “Anh cứ chạy vượt lên đi, mạo hiểm một chút, Diễm Tinh vẫn còn nhát tay lắm không dám mạo hiểm đâu.” Cách lái xe của Đường Diễm Tinh cô nắm rõ trong lòng bàn tay, không chỉ là có Đường Diễm Tinh mà cả Trác Hiểu Phong, Trác Dương Kỳ cô cũng biết rất rõ.
Trần Hà nghe theo lời của Diệp Chi Lan, quả nhiên Đường Diễm Tinh đã giật mình bẻ lái tấp vào một bên, cậu nhân cơ hội đó tăng tốc chạy đi mất hút. Đường tiểu thư đuổi theo không kịp tức tối vô cùng, cô nhắn tin bảo Trác Hiểu Phong gửi vị trí cho mình nhưng tin nhắn chỉ hiện đã gửi, Đường Diễm Tinh đập mạnh tay vào vô lăng, bây giờ Trác Hiểu Phong đã khóa điện thoại rồi cô phải đi tìm ở đâu đây?
Diệp Chi Lan đã có địa chỉ từ trước nên rất nhanh đã đến được nơi giao dịch của bọn tội phạm, cả ba người nấp ở một góc khuất quan sát mọi chuyện. Bên phía cảnh sát, mọi người ập vào bên trong bắt đám người buôn ma túy, bọn chúng bỏ chạy tán loạn, chống trả quyết liệt, tiếng súng nổ vang khắp nơi. Diệp tiểu thư không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, người mà cô quan tâm, để mắt đến chỉ có anh trai của mình.
Không biết từ đâu đám người buôn ma túy xuất hiện ngày càng nhiều, dường như bọn chúng đã biết trước được mọi chuyện nên đã dẫn dụ cảnh sát vào tròng. Cảnh sát rơi vào thế bị động, đã có vài người bị thương, có một gã cao gầy cầm một khúc gỗ lao đến tấn công Diệp Khởi Dương từ phía sau, Diệp Chi Lan ngay tức khắc xông ra tung một cú vào đầu của hắn, bảo vệ cho anh cả của mình.
Trần Hà cùng Trần Ly cũng chạy đến giúp cảnh sát một tay, Trác Hiểu Phong vừa nhìn đã nhận ra đó là bạn thân của mình, cậu nhăn mặt cau mày nhìn bạn thân mình vừa tức vừa bất lực. Trác thiếu gia di chuyển đến gần Diệp Chi Lan, như vậy cậu có thể dễ dàng bảo vệ cho cô được rồi.
Diệp Khởi Dương nhíu mày trước sự xuất hiện của ba người trùm kín mặt mũi, lại là bọn họ, mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ đều có sự xuất hiện của họ. Những đồng nghiệp từng đi làm nhiệm vụ chung với Diệp Khởi Dương cũng biết đến ba con người kỳ lạ này, cả ba luôn giúp đỡ cảnh sát, mọi người đã từng điều tra xem ba người này là ai nhưng đều không có kết quả.
Điều mà tất cả mọi người có thể chắn chắn là ba người bí ẩn xuất hiện là muốn bảo vệ cho đội trưởng của bọn họ, những lần Diệp Khởi Dương thoát chết trong gang tấc đều nhờ có sự bảo vệ, giúp đỡ của những người bí ẩn này.
Diệp Khởi Dương thấy có người chĩa súng vào Diệp Chi Lan, anh nhanh như chớp kéo cô sang một bên, anh nhanh tay muốn kéo khẩu trang của cô xuống nhưng cô đã phản ứng rất nhanh, né tránh ngay tức khắc. Diệp Khởi Dương khom người che chắn cho Diệp Chi Lan, nhíu mày, nét mặt rất nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại luôn bảo vệ cho tôi?”
Diệp Chi Lan không đáp lại, chỉ cần cô cất giọng Diệp Khởi Dương sẽ lập tức nhận ra ngay, cô sẽ không bao giờ để anh trai của mình biết. Diệp Khởi Dương không có thời gian chờ đợi câu trả lời từ người bí ẩn này nữa rồi, anh đứng dậy tiếp tục truy bắt tội phạm, chuyện này anh tạm gác lại vậy.