Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh sau khi bị thương, nhưng cô từng thấy từ người khác.
Khi lần đầu tiên cô nghe được "xương bánh chè dập nát ", cô lên mạng tìm tài liệu.
Có thấy có người quấn thạch cao, có người đầu gối sưng tấy, có người vết sẹo khủng bố giống con rết.
Mấy ngày nay cô đã học được khống chế tâm trạng của mình, có lẽ là bởi vì từng có một lần sụp đổ, cho nên sau đó mấy ngày, chỉ cần cô dời đi sự chú ý, trong lòng có thể giữ được bình tĩnh.
Thế nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh khủng bố, cô lại giống như rơi vào bóng tối không thấy năm ngón tay.
Cô nói cho chính mình đừng hoảng hốt, cô không xem ảnh nữa, tìm bác sĩ hỏi, xem nhật kí điều trị, nhìn một hai tiếng, kết luận là có thể chữa được, nhưng cần thời gian.
Thời gian......
Cần thời gian......
Trong lòng cô cũng thoải mái không ít, cô nghĩ chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Sau đó mỗi lần bọn họ liên lạc, cô gần như hỏi hai vấn đề, vấn đề thứ nhất là: "Chân anh hiện tại thế nào?"
Mỗi lần anh đều bỏ qua, cô không nhận được đáp án.
Cô lại hỏi vấn đề thứ hai: "Còn bao lâu nữa anh có thể trở về?"
Mỗi lần anh đều trả lời: "Sắp rồi, anh sẽ nhanh chóng trở về".
Vì thế cô biết ——
Đáp án vấn đề đầu tiên là chân anh thật sự không tốt.
Cô nghĩ thật ra không chỉ có anh hiểu rõ tính cách của cô, mà cô cũng vậy.
Cô lại bắt đầu tính thời gian, sau khi rời đi quyển lịch kia đã lật hết trang thứ nhất, qua trang thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Trong lúc đó một mình cô chạy đến khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố này, nhưng bởi vì đột nhiên xảy ra dịch bệnh, bệnh viện tình thế khẩn trương, tai phải của cô không có tiến triển.
Mỗi ngày cô sợ hãi nhất là thời khắc lên mạng học tập.
Học kì mới không thể đến trường, tám rưỡi sáng từ thứ hai đến thứ sáu đúng giờ ngồi ở trước máy tính nghe giảng bài.
Giảng viên dạy học nghiêm túc, thao thao bất tuyệt, tai phải cô không nghe được, âm thanh khó có thể cân bằng làm cho cô mấy lần cảm thấy choáng váng.
Sau khi tình hình dịch bệnh thoáng dịu đi cha mẹ quay về quê, mỗi lần bọn họ gọi điện thoại hoặc gửi giọng nói qua Wechat, cô vẫn theo quen dùng tay phải nghe, sau đó chậm nửa nhịp mới chuyển sang tay trái.
Cô miễn cưỡng cười vui, nói chính mình tất cả đều tốt, cha mẹ không cần lo lắng, yên tâm ở nhà.
Cứ như vậy, ngày thứ bốn mươi hai lần thứ hai, anh vẫn chưa trở về.
Bởi vì anh không về, cho dù thế nào anh cũng không thể về.
Mạnh Đông nhìn người trước mặt, khẽ đè lại đầu gối bên phải.
Trong phòng khách điều hòa ấm áp, anh cảm thấy hơi nóng khiến người khó chịu, tựa như sáu năm trước ở Cam-pu-chia nóng bức.
Ban đầu vé máy bay không ngừng bị hủy bỏ, sau đó là không mua được vé máy bay, sau đó, anh tự mình đi một chuyến đến sân bay, thấy đại sảnh sân bay trống rỗng, trên bảng điện tử đã không còn chuyến bay nào.
Khoảng thời gian kia, không có một ngày nào anh thả lỏng luyện tập.
Sau khi đầu gối có thể gập tới chín mươi độ, cho dù anh cố gắng nhịn đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, răng nanh cắn đến chảy máu, đều không thể tiến triển hơn.
Mỗi ngày anh tự mình chườm nóng và mát xa, cách một khoảng thời gian sẽ quay về bệnh viện kiểm tra, mỗi ngày ép buộc chính mình cong chân, đầu gối cứ như vậy lại sưng lên.
Bác sĩ bảo anh tập luyện theo chất lượng, không nên gấp gáp, nhưng anh thấy thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của anh dần hao hết, anh không thể chịu nữa, anh gạt ra sau đầu, bắt đầu khư khư cố chấp.
Sau khi anh từ sân bay trống rỗng quay về nhà, mẹ anh cuối cùng đã không thể nhịn được nữa nổi khùng.
"Con nhìn dáng vẻ như quỷ của mình này, muốn chết thì chết ở bên ngoài, đừng về đây, hôm nay côn chuyển luôn ra sân bay đi, cút đi, con lập tức cút đi cho ta!"
Mẹ hét lên ném vali của anh xuống cầu thang, sau đó là quần áo, mẹ ném hết ra ngoài cửa.
"Ta và cha con coi như chưa từng sinh ra con, con ăn uống của chúng ta, vì một người phụ nữ ngay cả mạng cũng không cần, tốt lắm, hiện tại con trả lại mạng cho ta, con là ta sinh, con trả lại mạng cho ta!"
Mẹ đi đến trước mặt anh, kéo áo, ra sức đánh anh.
Đột nhiên bà buông tay, cầm di động của anh, hét lên: "Con gọi điện thoại cho cô ta, hiện tại gọi ngay!"
Anh cướp lại: "Mẹ làm gì?!"
Di động trong lúc hỗn loạn nháy mắt giải khóa, mẹ nhanh chóng bấm vào nút gọi, trong nhật kí cuộc gọi có ngay tên Dụ Kiến.
Mẹ hét vào trong điện thoại: "Tôi cầu xin cô! Tôi cầu xin cô buông tha con tôi!"
"Mẹ ——" Anh lớn tiếng quát.
"Tôi biết cô xảy ra chuyện, cô xảy ra chuyện thì quan trọng, Mạnh Đông gặp chuyện không may thì không quan trọng sao? Tôi không cho nó trở về nhìn cô được chứ? Là tôi không cho nó trở về được chứ? Vết thương của nó tốt lên, nó muốn lên trời tôi cũng không quản, chẳng lẽ là do hiện tại tôi không cho nó trở về sao? Chân ổn nó sẽ quay về, không phải không có nó cô sẽ chết sao?! Không có nó cô không thể sống nổi sao?!" Mẹ khàn cả giọng, "Tôi nói cho cô biết Dụ Kiến, nếu chân nó tàn phế, tôi liều mạng với cô——"
"Mẹ ——"
Anh không thể cử động chân, từ trên giường ngã xuống, trườn qua, anh hét lên: "Mẹ câm miệng!"
Mẹ ném điện thoại về phía anh: "Con nhìn xem chính mình bây giờ có giống người không!"
Màn hình rơi xuống đất vỡ vụn, anh nhanh chóng lao tới, đầu ngón tay bị mảnh vỡ cắt qua, anh không thèm để ý, hét lên: "Kiến Kiến? Kiến Kiến?"
Lúc ấy cô đang làm gì?
Dụ Kiến nghĩ lúc ấy hình như cô không làm việc.
Máy tính mở ra, tiết học online vẫn còn tiếp tục, cô không nghe giảng, đang ôm đàn ghi-ta ngẩn người.
Chiếc đàn ghi-ta này ban đầu vẫn đặt ở nhà, năm ngoái cô mang đàn ghi-ta lại đây.
Hiện tại cô có rất nhiều nhạc cụ, nhưng cô thích nhất vẫn là chiếc đàn này, chất lượng không quá cao cấp, âm sắc cũng không quá tốt, nhưng là lần đầu tiên cô có được, cho nên trong mắt cô luôn chỉ có nó.
Đàn ghi-ta cần chỉnh âm, hôm nay cô thử chỉnh, chỉnh đến bây giờ luôn cảm thấy âm không quá chuẩn.
Nhưng chính cô cũng không thể xác định rốt cuộc có chuẩn hay không, bởi vì tai phải đang không ngừng quấy nhiễu cô.
Cô chỉnh đến hơi mệt, cho nên ôm đàn ghi-ta ngây người, cũng không muốn nhúc nhích.
Khi bên kia gọi đến, cô vẫn còn hoảng hốt. Cô nghe thấy tiếng quát mắng, nghe thấy được sự sốt ruột, nghe thấy được người kia vô cùng lo lắng gọi cô "Kiến Kiến".
Cô nắm tay, cắn ngón tay, sau đó bình tĩnh nói: "Em ở đây, em nghe thấy được, em không sao. Em còn chưa kịp nói cho anh, mấy ngày nay lỗ tai em khôi phục không ít, bác sĩ nói qua khoảng thời gian này có thể tự động khỏi hẳn."
Cô đã nói như vậy.
Mạnh Đông nhìn người đối diện tóc dài che khuất tai, giọng anh khàn khàn, giống như rất khó nói ra những lời này.
"Ngay từ đầu anh đã không tin."
Chỉ một câu đơn giản như vậy.
Dụ Kiến nhìn vào mắt anh, mắt anh đỏ au, có lẽ năm đó anh ở bên đầu kia điện thoại, ánh mắt cũng là như vậy, cho nên lúc ấy cô mới có thể nói tiếp.
Cô nói: "Là thật, hiện tại em đã có thể phân biệt phương hướng, chỉ là âm thanh vẫn hơi kém, qua một thời gian có thể chậm rãi khôi phục bình thường. Cho nên anh không cần phải gấp gáp trở về, anh thương dưỡng tốt rồi trở về, hiện tại em không sao, đừng để đến lúc đó người có việc là anh. Anh cũng nói một tiếng với mẹ anh, hiện tại em không tức giận, lần tới nếu cô mắng em như vậy, em chắc chắn sẽ không nhịn."
Cô cảm thấy chính mình thật biết diễn trò, trước kia cô chỉ biết gào khóc đến kinh thiên động địa, nhất định phải làm cho cha mẹ dỗ dành, cô mới bằng lòng bỏ qua.
Hiện giờ cô có thể nói như thường, vẻ mặt bình thường, làm cho nước mắt tự động chậm lại, tựa như khóa vòi nước.
Thế nhưng cô nhất thời không đóng được vòi nước, sau khi cúp điệu điện thoại mắt cô không nhìn thấy gì, cô nhớ tới hôm trước người đại diện giới thiệu cho cô vị bác sĩ kia, đưa ra đề nghị nên mổ.
Mổ lỗ tai cô, nhưng không thể cam đoan có thể chữa khỏi.
Cô ở nhà suy nghĩ hai ngày, vẫn không thể hạ quyết tâm.
Tuy nhiên cô quả thật không nên hại anh nữa, lỗ tai cô không thể tốt lên, chân anh có thể tốt lên, cô không biết hóa ra mấy ngày nay mình đang hại anh. Cô biết anh chắc chắn đang cố gắng, nhưng nếu không có cuộc gọi này, cô không thể tin được anh đang liều mạng.
Chỉ cần cô đừng hại anh, anh có thể tốt lên, tựa như cô đối với cha mẹ mình, đến nay cô vẫn còn giấu diếm, không phải cha mẹ cô rất tốt sao.
Hơn nữa, cho dù chân anh không bị thương, hiện tại lúc này anh cũng đang ở Anh, anh chỉ còn một năm cuối cùng, cô làm sao có thể để anh bỏ xuống bài vở từ Anh trở về?
Thật ra cô rất rõ ràng, cho dù như thế nào, anh cũng không về được vào lúc này.
Cô vốn không nên đợi anh, lần cãi nhau kia bọn họ đã nói rõ ràng.
Cho nên, anh có thể tốt lên, cô ngàn vạn lần không nên hại anh nữa......
Cô bỏ di động xuống, đàn ghi-ta bị gây ra tạp âm, ông một tiếng, giống đang tuyên bố điều gì.
Sau đó, cô tiếp tục tìm bệnh viện.
Sau đó, anh yên tâm ở Cam-pu-chia dưỡng thương.
Bọn họ không còn thường xuyên liên lạc.
Cô vội vàng đi học, chữa bệnh còn có công việc, anh vội vàng làm đủ loại luyện tập.
Vết thương của anh thật sự quá nặng, đa số người bị thương hơn ba tháng có thể đi đường, nhưng anh bốn tháng vẫn không được.
Khi anh biết cô đang dần bình phục không còn nóng lòng nữa, chậm rãi nghe theo bác sĩ chỉ đạo, chân gập được càng ngày càng nhiều, anh dần dần chống gậy đi đường, đi nhiều chân sẽ sưng, sau đó anh sẽ nghỉ ngơi hai ngày, dần dần bỏ gậy anh cũng có thể đi được vài bước, di chứng chưa hết, anh bị viêm khớp do chấn thương.
Lúc này đã tới cuối tháng tám, tình hình bệnh dịch giảm dần, các chuyến bay dần trở lại, lần này anh cần về nước, mẹ không còn ngăn cản.
Đêm trước khi xuất phát anh liên lạc với cô, hỏi cô ở tỉnh Y hay là ở nhà, cô nói cô có công việc, hiện đang ở Bắc Kinh.
Anh đặt vé máy bay đi Bắc Kinh. Anh không mang gậy, mặc quần dài, đi đường rất chậm, khi xuống cầu thang hơi khó khăn, chậm như một cụ già.
Anh kéo hành lý ra đã thấy cô, cô gầy đi một chút, dáng vẻ không thay đổi nhiều, tóc dài hơn không ít.
Anh bỏ vali ra, cô đi đến ôm lấy anh, anh ôm chặt cô, hôn lên đỉnh đầu cô.
Xa cách hơn bảy tháng, lần trước cô thấy anh, anh còn đang ngủ, anh quay lưng về phía cô, cô không nhìn được mặt anh.
Hiện giờ Mạnh Đông ngồi ở sô pha phòng khách, mặc áo len đi giày da, khuôn mặt thành thục thân thể cường tráng, lúc ấy anh ở sân bay còn có thể nhìn ra vài phần dáng vẻ sinh viên.
Dụ Kiến còn nhớ rõ câu đầu tiên lúc ấy anh nói với cô.
"Không ăn cơm à? Sao gầy như vậy." Anh dán lên đầu cô nói.
Cô cọ ngực anh, hỏi lại: "Đã về rồi?"
"Hả?" Anh không nghe rõ.
Cô thay đổi vấn đề: "Khi nào thì lại đi?"
"Năm ngày sau đi." Anh nói.
Lúc ấy cô không cảm thấy bất ngờ, mặt cách quần áo anh, cô có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh, cô hỏi: "Quay về Anh sao?"
"Ừ, học nốt năm cuối." Anh nói.
Một lúc lâu cô không nói chuyện, chỉ dính sát vào anh.
Anh vén tóc cô hỏi: "Lỗ tai tốt rồi?"
Cô che lại lỗ tai, qua hai giây nói: "Ừ, tốt lắm."
Lúc ấy cô ở trong nhà người đại diện, cô đưa anh đến khách sạn, sau khi bỏ hành lý xuống cô muốn nhìn một chút đầu gối anh.
Anh không cho, nói: "Vết thương còn chưa tốt, lần sau cho em xem."
Cô "Ừ", cũng không cưỡng ép.
Cô ở Bắc Kinh quả thật có công việc, người đại diện tìm một giáo viên thanh nhạc cho cô, mỗi ngày cô đều phải đi đến chỗ đó luyện giọng.
Chân anh còn không thể đi lại nhiều, khai giảng cũng có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên phần lớn thời gian anh đều ở khách sạn.
Năm ngày thoáng cái qua, cô đưa anh đi sân bay, anh hỏi: "Em còn phải ở lại mấy ngày? Khai giảng có về kịp không?"
Cô nói: "Về kịp."
Anh lấy vé máy bay chạm qua đầu cô: "Đừng chỉ lo ca hát."
"Biết rồi. Anh cúi đầu." Cô nói.
"Làm gì?"
"Cúi đầu."
Anh cúi đầu.
Cô ôm cổ anh, hôn anh.
Đây là bọn họ lần đầu tiên thân thiết trước mặt đám đông, anh ôm eo cô, đáp lại nhiệt tình của cô.
Sau khi anh đi, cô đứng ở sân bay khoảng hơn mười phút, sau đó như bình thường trở lại chỗ người đại diện, đi đến nhà giáo viên thanh nhạc luyện tập.
Ngày 1 tháng 9 khai giảng, cô không quay về trường, cô không nói cho anh, cô thi cuối kì thất bại, cô tạm thời nghỉ học.
Cô cũng không nói cho anh, tai phải cô hiện tại càng ngày càng kém, cô không dám ngồi máy bay, sợ gặp phải áp suất thấp, đầu choáng váng trong thời gian rất lâu.
Cô càng không nói cho anh, cô đã không còn chờ đợi anh.
Rất nhiều ngày đêm cô suy nghĩ, trước đó cô không yêu thương mình, vô ưu vô lo, phiền não lớn nhất chỉ là cô không thích học.
Sau khi yêu anh, cô cảm nhận được vui vẻ chưa bao giờ có, cho dù là giờ phút này, cô cũng tin tưởng không ai có thể mang lại cho cô niềm vui như vậy.
Nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục, cô cũng không muốn hại anh nữa, anh đi hoàn thành bài vở của anh, tương lai học Thạc sĩ cũng tốt, ở lại Anh cũng tốt, cô không thể vĩnh viễn đều đuổi theo bước chân của anh.
Cô có cuộc sống của mình, cô không thể tiếp tục đi học, người đại diện của cô không từ bỏ cô, cô phải làm âm nhạc cho tốt, đây mới là tương lai hiện giờ cô có thể bắt lấy.
Cô biết bọn họ vẫn còn yêu lẫn nhau, nhưng thời gian trôi qua, tình yêu sẽ trở nên phai nhạt, cô và anh có thể quen dần.
Qua một khoảng thời gian, cô nhắn tin cho anh.
Cô muốn thử một lần nữa học cách sống chỉ có một mình, rất khó, giống như việc điều trị lỗ tai của cô, vì thế cô bỏ số cũ, đổi sang số mới ở Bắc Kinh, mỗi ngày dần trôi qua, sợi dây vòng qua tứ chi và các đốt ngón tay cuối cùng đã chậm rãi đứt.
Tuy vậy cô chưa từng nghĩ đến sợi dây trên người anh nên cắt đứt như thế nào.
Mạnh Đông đè lên đầu gối, đau đớn làm cho suy nghĩ anh tỉnh táo, anh nhớ rõ mỗi chuyện có liên quan đến cô sau đó.
Bọn họ gặp lại đã là một tháng sau, ở một bệnh viện Bắc Kinh.
Anh xin nghỉ, phong trần mệt mỏi trở về gấp, anh nhìn thấy cô và một người đàn ông tóc dài giống Trịnh Y Kiện đang trò chuyện vui vẻ.
Anh hoảng hốt nhận ra dường như đã lâu không thấy cô cười sang sảng như vậy.
Người đàn ông tóc dài nhìn thấy anh, tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi là giáo viên thanh nhạc của Dụ Kiến." Anh ta chỉ lỗ tai mình, nói, "Tôi giống Dụ Kiến, tai phải nghe kém, không nghe thấy âm thanh nổi. Tôi xem như là người hiếm thấy, hiện tại có thể dạy người ca hát. Dụ Kiến hiện tại đang theo tôi luyện tập, tin tưởng qua không lâu, cô ấy có thể ca hát."
Lại nói, "À, cô ấy không làm phẫu thuật, hôm nay chỉ cấy vào một cái ống dẫn, thử xem có thể tăng cường thính lực hay không."
Anh nghe người đàn ông tóc dài nói chuyện mình không biết, mắt lại nhìn cô ngồi ở băng ghế trên hành lang bệnh viện, cô cười nói với anh: "Em bảo chị Thấm đừng nói với anh, để anh đừng đến, sao anh vẫn về."
Bọn họ giống như người xa lạ quen thuộc nhất.
Soạt——
Thái Tấn Đồng đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, rốt cuộc anh ta nghe không nổi nữa, anh ta nói năng lộn xộn: "Tôi đi hút điếu thuốc."
- -----oOo------