Hoài Khang nhíu mày, cứ nhìn xuống đất để lần mò cặp mắt kính của mình. Cuối cùng cũng tìm thấy, anh lấy lại được tầm nhìn rõ ràng thì chỉ biết thở dài, sau đó quay đầu về phía nhà tắm. Anh không phải không muốn chạm vào cô, nhưng anh sẽ không làm những chuyện này trong lúc cô không tỉnh táo.
Hoài Khang tiến vào phòng ngủ, lột chiếc quần ướt nhẹp trên người rồi dùng khăn quấn quanh. Bên dưới vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt khiến anh có chút đau. Ngồi xuống giường, anh cố gắng để tâm trạng thư giãn một chút, tránh nhớ đến chuyện ban nãy.
Tuy nhiên, cánh cửa bất ngờ mở ra, đồng thời Tuệ Khanh bước vào, trên người chỉ có mỗi chiếc khăn quấn ngang. Hoài Khang nhìn cảnh xuân úp úp mở mở trước mặt mà cảm nhận thằng em bên dưới lại đang ngẩng cao đầu. Anh đi lại, luồn tay vào tóc của cô, se nhẹ vành tai khiến cô rụt người vì nhột.
“Tỉnh táo lại chưa?”
Chất giọng của Hoài Khang không còn dịu dàng hay cưng chiều chút nào, bây giờ chỉ còn đọng lại sự khàn đặc và tình ái. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Vâng!” Tuệ Khanh gật đầu, cứ cảm thấy bàn tay của anh có hàm ý gì đó làm người cô run rẩy.
“Còn nhớ nãy giờ em làm gì không?” Hoài Khang tiếp tục hỏi. Nhận được cái gật đầu của Tuệ Khanh, anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn sâu vào mắt mình: “Tuệ Khanh, anh không phải là người thích kiềm chế hay ăn chay trước cô gái mình yêu. Liệu em còn giữ ý muốn ban đầu không? Tiến thêm một bước với anh?”
Tuệ Khanh im lặng, bên tai nghe tiếng tim đập nhanh của Hoài Khang, lâu lâu cằm của cô sẽ run lên cho thấy anh đang hồi hộp chờ đợi. Cô nuốt nước bọt, cảm xúc là thứ không thể giả dối. Cô nhón chân, ôm lấy cổ anh mà hôn lướt qua môi một cái.
“Nếu là anh, em sẽ không đắn đo gì cả.”
Hoài Khang nghe thấy câu trả lời của Tuệ Khanh, lập tức cúi người bồng cô lên rồi đi tới bên giường. Khi lưng vừa chạm xuống, đôi môi của cô đã bị anh mút mát, chiếc khăn trên người cũng bị tháo ra mất. Bây giờ, người của cô trần như nhộng, phơi bày mọi thứ của một người con gái trước mặt người mình yêu.
Hoài Khang là một người có kinh nghiệm nhưng vào thời khắc này, anh lại lo lắng đủ điều. Bàn tay khẽ vuốt nhẹ từ chiếc cổ trắng ngần xuống đôi thỏ ngọc đang run rẩy đôi tai. Đột nhiên, Tuệ Khanh khẽ nhíu mày mà ưm lên một tiếng ra vẻ khó chịu.
“Em đau sao?” Hoài Khang hơi dừng lại, kiên nhẫn hỏi.
Thì ra những vết chai sạn trên bàn tay của Hoài Khang ma sát với da thịt mềm mại của thiếu nữ làm Tuệ Khanh cảm thấy lạ lẫm. Tuy nhiên, cô lắc đầu rồi mỉm cười: “Em thích anh chạm vào em.”
Hoài Khang ngẩn người, không kiềm được sự cảm động mà nhẹ nhàng hôn lên bờ vai gầy của Tuệ Khanh. Anh bắt đầu chăm sóc đôi thỏ ngọc, chuyển động tay theo hình tròn mà nhào nặn, cố gắng kích thích tất cả giác quan ở đây nhưng tuyệt nhiên không chạm vào đỉnh tai. Thay vào đó, anh dùng lưỡi đánh nhẹ qua nó. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến cô rùng mình mà thở hắt ra một hơi.
Hoài Khang mát xa đôi thỏ ngọc, biết đã đủ để đến màn quan trọng nên bắt đầu đánh sự chú ý lên đỉnh tai của chúng. Một bên anh khẽ se rồi dùng ngón cái và ngón trỏ kéo nhẹ nó lên. Bên khác lại được anh chăm sóc bằng khoang miệng nóng bỏng cùng chiếc lưỡi trơn tru.
Tuệ Khanh rơi vào cơn mê mẩn của một kẻ chuyên nghiệp. Cô không kiểm soát được hơi thở cũng mình nữa. Mỗi lần Hoài Khang mút nhẹ thì cô đều phát ra tiếng kêu nũng nịu. Cho tới khi hai đỉnh tai của đôi thỏ ngọc dựng đứng và ửng hồng, anh mới từ từ luồn tay xuống nơi mật ngọt đang rỉ nước.
Hoài Khang bắt đầu ma sát, đôi môi chuyển lên hôn trán của Tuệ Khanh rồi lướt thành một hàng dọc xuống giữa hai chân cô. Giây sau, chiếc lưỡi lại được mang ra để phục vụ cho cô gái nhỏ. Lần này, cô kêu rên nhiều hơn, bản thân bất ngờ rơi vào sự ảo diệu của tình ái không thể nào cưỡng lại được.
Cảm thấy Tuệ Khanh đủ ướt, Hoài Khang cẩn thận đưa một ngón tay vào trong hũ mật ấy. Sự xâm nhập nhẹ nhàng này là bước đệm đầu tiên cho việc hợp thành một của cả hai, dù không quá to nhưng lại gây ra sự khó chịu khiến cô nhăn mặt.
“Thả lỏng nào Khanh. Nếu không em sẽ đau đấy.”
Hoài Khang tiếp tục ở bên trên vuốt ve thỏ ngọc, bên dưới dần mở rộng. Đột nhiên, anh ấn mạnh vào một điểm khiến Tuệ Khanh cong người lên, nơi mật ngọt co thắt lại và trào ra dòng nước ấm.
“Giỏi lắm!”
Hoài Khang hôn lên trán của Tuệ Khanh dù khắp người anh đã đổ đầy mồ hôi vì chịu đựng sự khó chịu của thằng em nhỏ. Cô thở dốc, thấy anh chăm lo cho mình thì cũng đưa tay xuống, cởi bỏ chiếc khăn quấn ngang hông của anh rồi tiếp xúc da thịt với bộ phận nam tính ấy.
Tuệ Khanh đưa tay lên xuống, miệng thì thầm: “Tiếp tục đi anh.”
Nhận được sự chấp thuận, Hoài Khang chòm tới chiếc tủ nhỏ trên đầu giường mà lấy ra biện pháp bảo vệ đã chuẩn bị từ trước, kể từ lúc Tuệ Khanh chuyển qua sống chung với mình. Cô ngẩn người, rõ ràng là mình rù quến người ta trước nhưng sao cảm giác cô lại rơi vào kế hoạch của anh vậy nhỉ?
Hoài Khang chuẩn bị xong, đặt cây kiếm trước bao, bắt đầu ấn nhẹ vào. Bên trong chật đến mức dù mới chỉ được một chút phần đầu mà anh đã khó chịu cùng cực. Tuệ Khanh cảm giác cơn đau ập đến quá mức đột ngột sau các cơn khoái cảm làm cô ứa nước mắt.
“Em thả lỏng một chút. Sẽ không sao đâu.” Hoài Khang kiềm chế, vẫn kiên nhẫn an ủi Tuệ Khanh.
Cô gật đầu, nghe lời anh mà cố gắng quên đi nỗi đau để thả lỏng bản thân. Nhưng khi anh tiến vào thêm một chút, cô lại đau đến mức mà bên dưới tự động tạo ra bức màn ngăn cấm vật kỳ lạ đi sâu vào thêm.
Hoài Khang biết càng để lâu thì cả hai càng khó chịu nên anh cúi xuống, thì thầm một câu xin lỗi rồi hôn lên môi cô, còn bên dưới đột ngột thúc mạnh vào. Tiếng hét bị anh nuốt trọn. Cô chỉ có thể thể hiện qua việc cào lên lưng anh một đường dài.
Hoài Khang cử động chậm rãi, cố gắng làm cho Tuệ Khanh thích nghi với bộ phận nam tính của mình. Ngay khi cô cử động eo để nó chạm vào điểm yêu thích và ngân nga, anh dần tăng tốc độ, đưa cả hai đến khoái cảm này đến khoái cảm khác.
Đêm đó, Tuệ Khanh chỉ bị Hoài Khang ăn hai lần nhưng lần nào cũng làm cô quên mất phương hướng mà tiết ra chất lỏng mật ngọt không đếm xuể.